Liêu Vương Phi

Chương 57: Đánh đập tàn nhẫn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ! Hay cho câu ‘Chỉ vì một lần gặp mặt’.”

Không khí vốn vắng lặng lập tức trở nên lạnh như băng.

Trong lòng Da Luật Bội bỗng nhiên kinh ngạc, vậy mà bản thân lại không phát hiện ra có người vào phòng.

Hắn còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã bị một chưởng mạnh mẽ với tốc độ nhanh chóng đánh vào thân thể của mình.

Da Luật Bội cảm thấy đỉnh đầu đang1bị một chưởng mạnh mẽ ép xuống nên lập tức xoay tay chống đỡ, ầm một tiếng, hai chưởng lực mạnh mẽ giao nhau.

“Vương huynh, huynh hiểu lầm rồi!”

Da Luật Bội giật mình khi thấy công lực của Vương huynh đã tăng lên không ít, hắn dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Lạnh lẽo trong mắt Da Luật Ngạn Thác bỗng nhiên tăng lên, một tia sáng lạnh thấu xương quét qua, nội lực tăng lên, có xu thế mãnh liệt thêm, tia sáng hung hăng đánh bay Da Luật Bội ra ngoài.

“A… Khụ…”

Bởi vì nội8lực Da Luật Bội không bằng Da Luật Ngạn Thác nên lúc bị trúng một đòn hiểm của Vương huynh, hắn mạnh mẽ vận khí thì lập tức ho ra máu.

Da Luật Ngạn Thác mang khuôn mặt lạnh lẽo đứng một bên, ánh mắt giống như lưỡi đao giết người, động tác của hắn dừng lại một cách đột ngột, tốc độ nhanh đến nỗi không nhìn thấy hắn đã ra tay.

Da Luật Bội kinh hãi, hắn biết rõ Vương huynh mới chỉ dùng có ba phần lực, nếu như Da Luật Ngạn Thác dồn toàn bộ2sức mạnh vào chưởng lực đó thì đừng nói là thân thể lẫn lộn máu thịt, cho dù có dày như cây đại thụ thì cũng bị đánh bay.

Hắn ép lại đau đớn ở trên người, một tay đặt trên ngực, từ từ đứng lên.

“Ngươi đã làm gì với Y Nhi?”

Mặc dù Da Luật Ngạn Thác không ra tay nữa nhưng sự phẫn nộ trong giọng nói vẫn không hề giảm.

Da Luật Bội dùng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, trong mắt không hề có tức giận, hắn chỉ lạnh nhạt đón nhận ánh mắt4của Da Luật Ngạn Thác, nói:

“Tại sao Vương huynh cho rằng Da Luật Bội ta khinh bạc nàng ấy?”

Da Luật Ngạc Thác siết chặt nắm đấm, hắn thật sự không nhịn được, chỉ muốn đánh chết người trước mặt mình.

Hắn dời ánh mắt lên người nữ tử, đôi mắt lập tức tối sầm lại, bỗng nhiên hắn đi thẳng về phía giường.

Hắn nhẹ nhàng dùng tay vén màn lụa lên.

Chỉ thấy Tần Lạc Y vẫn đang nhắm chặt mắt, một đầu tóc mềm mại đen như mực rơi tùy ý trên gối ngọc (1), giống như mực nhuộm đẫm đóa sen vừa nở, vài sợi tóc rơi lên cái cổ mảnh khảnh, cái chăn được làm từ gấm vừa lúc che khuất phía dưới xương quai xanh.

(1) Gối ngọc

“Y Nhi bị sao vậy?”

Khuôn mặt Da Luật Ngạn Thác lạnh như băng, hắn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Da Luật Bội.

Tuy rằng hắn tin tưởng Đại hoàng tử sẽ không làm ra chuyện kia, nhưng nghĩ đến một màn vừa nãy, ý nghĩ giết người hắn cũng có.

Trong mắt Da Luật Bội hiện lên một thứ tình cảm phức tạp, thông qua việc đánh nhau vừa nãy, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ được tâm ý của Vương huynh.

Nhưng mà chẳng lẽ Vương huynh không biết rằng việc huynh ấy sủng ái Lạc Y như vậy sẽ mang đến tai họa cho nàng sao?

“Nàng bị người ta đẩy ngã xuống nước, đệ vừa mới đem hàn khí trong cơ thể nàng bức ra ngoài.”

Da Luật Bội lạnh nhạt nói, khi hắn một lần nữa đưa mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp trên giường kia thì bỗng nhiên bị ánh mắt lạnh lẽo của Da Luật Ngạc Thác bức trở về.

Da Luật Ngạc Thác đưa tay kéo chăn một cái là thân thể mềm mại của Tần Lạc Y hoàn toàn bị che kín, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

“Nếu như hôm nay Vương đệ chỉ muốn tìm bổn vương để ôn chuyện thì bổn vương không tiếp được, không tiễn!”

Giọng nói lạnh lùng mang ý đuổi khách.

Da Luật Bội không nóng không lạnh nhìn chằm chằm Da Luật Ngạn Thác, thản nhiên nói một câu:

“Phải chăng Vương huynh động tâm với nữ nhân kia?”

“Dường như Đại hoàng tử quản hơi nhiều rồi!”

Da Luật Ngạc Thác không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn.

Khóe môi Da Luật Bội hơi nhếch lên:

“Nếu như đệ muốn từ Vương huynh lấy nàng ấy?”

Hắn vừa dứt lời thì Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ nắm lấy vạt áo của hắn:

“Mơ tưởng!”

“Tội gì Vương huynh phải khổ như thế? Chẳng lẽ huynh không nghĩ đến việc cho Tần cô nương một danh phận sao?”

Da Luật Bội nói một câu đã đánh trúng vào trọng điểm.

Trong mắt Da Luật Ngạn Thác bùng lên lửa giận, hắn lạnh lùng tiến đến gần Da Luật Bội, tàn bạo nói:

“Đừng dùng giọng điệu của phụ hoàng ngươi để dọa bổn vương.”

Sáng nay Da Luật Ngạn Thác bị triệu vào cung vô cùng khẩn cấp, hóa ra là thương lượng về việc đại hôn của mình, hoàng đế và hoàng hậu dùng giọng điệu hùng hổ dọa người, hận không thể sau một khắc làm hắn lập tức cưới Tiêu Thiên Phái vào phủ.

Hắn đang ôm một bụng đầy tức giận, ai ngờ Da Luật Bội lại nhắc tới chuyện này, nên càng làm hắn thêm phẫn nộ.

“Vương huynh, chẳng lẽ ta nói sai sao? Huynh biết rõ tâm ý của phụ hoàng, huynh đánh bại nước Bột Hải, lẽ ra phải là quốc vương của nước Bột Hải, nhưng mà chỉ cần một ngày huynh chưa cưới Tiêu công chúa làm vợ thì chính quyền của huynh vẫn sẽ bị người ta cướp đoạt, đến lúc đó đừng nói là huynh, mà ngay cả việc bảo vệ Tần cô nương cũng là hão huyền!”

Tuy Da Luật Bội rất thích Tần Lạc Y, nhưng đồng thời hắn cũng rất lo lắng cho tiền đồ của Da Luật Ngạn Thác.

Sắc mặt Da Luật Ngạc Thác có thêm vẻ lo lắng, hai đầu lông mày chất chứa đầy tức giận:

“Đây là chuyện của bổn vương, bổn vương sẽ tự xử lý, đại hoàng tử không cần phải lo lắng.”

Giọng nói lạnh lẽo tràn đầy sự không vui và mất kiên nhẫn.

Da Luật Bội khoát khoát tay:

“Mà thôi.”

Sau đó, hắn hứng thú nhìn Da Luật Ngạn Thác:

“Ở trong mắt phụ hoàng, đệ luôn luôn là một kẻ không màng đến đấu tranh quyền thế, như nhàn vân dã hạc (2), ví như khi đệ gặp Tần cô nương, ý nghĩ duy nhất trong đầu đệ là muốn cùng nàng lưu lạc giang hồ không màng thế sự, nhưng Vương huynh thì lại khác, Vương huynh ôm ấp chí lớn, tiền độ lại rộng mở, đệ hỏi huynh, giữa giang sơn và mỹ nhân, huynh chọn bên nào?”

(2) Nhàn vân dã hạc: thành ngữ, có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, nói lên con người sống nếp sống Đạo gia, không bị câu thúc ràng buộc gì (buddhismtoday.com).

Nói xong, Da Luật Bội thở dài.

Hắn quay người, góc áo bào khẽ bay trong gió làm lộ ra đốm sáng lấp lánh của sợi chỉ vàng trên vạt áo.

Tuy rằng khuôn mặt Da Luật Ngạc Thác không bộc lộ chút cảm xúc nào nhưng trong lòng thì lại âm thầm chấn động.