Sau khi viết xong, Tần Lạc Y đưa giấy cho Da Luật Ngạn Thác. Nàng dịu dàng nói:
”Bảo hạ nhân chuẩn bị những dược liệu này, ta sẽ tự tay sắc thuốc cho cha nuôi!”
Da Luật Ngạn Thác đưa tay nhận lấy, mở ra, bên trong là danh sách dược liệu, mặt trên viết:
Đàn Hương1ba gam, Bài Thảo năm gam, Trầm Hương bốn gam, Đinh Hương hai gam, Đinh Bì sáu gam, Linh Lăng Hương bốn gốc, Mã Thầy
tám gam, Bạch Chỉ bốn gam, Cam Tống hai gam, Phụ Tử bốn gam, Hương Trầm một gam, Xạ Hương một gam, Ái Phô một gam, Thiên nam tinh, Hùng hoàng.
Da8Luật Ngạn Thác yên lặng đảo mắt qua những vị thuốc này.
”Thiên nam tinh, Hùng hoàng?”
Giọng nói trầm thấp chứa một tia nghi hoặc. Hai loại này đều là kịch độc.
Tần Lạc Y mỉm cười, nàng hiểu ý Da Luật Ngạn Thác. Nàng yếu ớt mở miệng:
”Tích phúc chữa bệnh, chỗ này bao gồm thuốc2dùng để lưu thông khí huyết, lưu thông máu, tẩu xuyên, tản kết, Ôn Dương Đẳng các
vị thuốc bên ngoài, còn phải dùng Thiên nam tinh, hùng hoàng để lấy độc trị độc, vậy mới có hiệu quả.”
Con ngươi Da Luật Ngận Thác chứa sự khen ngợi. Hắn nhanh chóng phân phó hạ nhân đi4chuẩn bị dược liệu.
Tần Lạc Y tới bên giường, cúi đầu nhìn cha nuôi đang nằm đó, đôi mắt đen trong suốt như nước lần nữa tràn đầy đau lòng.
Trong thời gian này chắc cha nuôi đã chịu không ít khổ, nhìn cha gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, tóc thoáng nhiều thêm vài sợi bạc, giữa mắt nếp nhăn cũng tăng lên. Chỉ một khoảng thời gian ngắn, cha nuôi thế mà đã già thành như vầy!
Tần Lạc Y biết, cha nuôi không chỉ chịu đựng việc thân thể đau ốm bị tra tấn, mà đến cả tâm lý cũng phải gánh áp lực to lớn.
Cha luôn trung thành, yêu nước. Hồi Khiết Đan tấn công Bội Hải, cha không quản bản thân mắc bệnh, vẫn cùng Tang đại ca dẫn binh đánh trận. Dù đất nước không còn, thì cha vẫn bảo vệ Bột Hải quốc được một phần.
Nay, cha thành tù binh nước Khiết Đan, hai vị tướng quân Nhi Nguyên Dư, Huyền Dị hẳn cũng đã gặp bất trắc. Nếu không, sao trong tay Da Luật Ngạn Thác lại có hai tấm bản đồ
kho báu?
Còn một tấm do Tang Tấn giữ. Nàng biết trong lòng cha nuôi có mâu thuẫn, nhiều thế hệ Tang gia trung liệt, cha không nghĩ sẽ phản bội sự phó thác của Tiên Hoàng Bột Hải quốc, cha cũng không mong bản thân bị người Khiết Đan vũ nhục.
Hai loại mâu thuẫn như hình phạt tàn nhẫn, từng chút một tra tấn thân thể và tâm lý cha nuôi.
Lòng Tần Lạc Y đau xót!
Hung thủ hành hạ cha nuôi ngay trước mắt nàng, mà nàng lại bất lực chẳng thể làm gì, ngay cả việc đến thăm cha nuôi cũng phải chịu sự khống chế của người nam nhân ấy.
Vì sao?
Vì sao thù hận giữa nàng và hắn lớn như vậy, mà nàng lại thường chìm trong nhu tình của hắn?
Tần Lạc Y ngươi thật quá đáng!
Nàng thầm giận dữ mắng mỏ bản thân.
Đôi mày nhíu chặt của Tần Lạc Y rơi vào đáy mắt Da Luật Ngạn Thác. Hắn hờn dỗi, duỗi tay, kéo Tần Lạc Y vào lòng.
”Được rồi, theo ta về!”
Hơi thở ấm áp đảo quanh tai Tần Lạc Y, mang theo giọng điệu không cho phép thương lượng.
Hắn biết sẽ có kết quả này, đưa nàng tới đây, một mặt nàng sẽ cảm kích hắn, mặt khác cũng băn khoăn nhìn lại bản thân.
Hắn theo bản năng không muốn Tần Lạc Y bị mâu thuẫn trong lòng làm khổ sở.
Đột nhiên bị hắn ôm vào ngực, cả người Tần Lạc Y có chút run rẩy.
”Không, sao có thể? Ta còn muốn giúp cha nuôi chuẩn bị dược liệu đàng hoàng…”
Tần Lạc Y cuống quít nói, thân thể giãy dụa.
Không được, nàng không muốn thân mật với người nam nhân này trước mặt cha nuôi, chuyện đó đối với cha nuôi là một loại vũ nhục!
Hơn nữa cha nuôi còn chưa tỉnh, sao nàng có thể yên tâm bỏ đi?
”Theo ta về! Việc này bảo bọn nha hoàn tới làm là được!”
Trong lời Da Luật Ngạn Thác nói lộ ra một ít không kiên nhẫn.
Hôm nay, nàng dành thời gian ở chỗ này quá nhiều, hắn không muốn lãng phí thì giờ thêm nữa.
”Không được, các nàng sao có thể làm tốt?”
Tần Lạc Y hé ra khuôn mặt chứa đầy lo lắng, nhưng giọng điệu lại đặc biệt kiên định.
”Nàng dám làm trái ý bổn vương?” Da Luật Ngạn Thác giận giữ quát, hắn hung hăng đập tay lên bàn.
Tần Lạc Y run sợ, Da Luật Ngạn Thác tức giận giống như chim ưng, gắt gao nhìn thẳng con mồi đang không ngừng giãy dụa.
”Cho ta ở đây được không? Ta phải nhìn cha nuôi tỉnh lại mới có thể yên tâm!”
Nàng kiên trì nói.
”Không!” Khẩu khí lạnh nhạt, cứng rắn không cho phép thương lượng.
Con ngươi Tần Lạc Y dao động, dần nổi lên một tầng ấm ức.
Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ nắm chặt tay nàng, tất nhiên hắn biết hắn đã chọc giận Tần Lạc Y.
Sự phẫn nộ trong mắt nàng khiến hắn cực kì mâu thuẫn!
Chết tiệt!
Da Luật Ngạn Thác quay đầu nhìn theo tầm mắt của Tần Lạc Y, Pha Phú thần y đang liếc mắt nhìn sang.
Hắn lập tức nhíu mày rậm, sắc mặt khó coi kéo vòng eo mảnh mai, dùng thân thể chính mình ngăn cản thân ảnh thiên hạ trong lòng.
”Nàng muốn tỏ vẻ trinh liệt trước mặt ta ư?”
Hơi thở hắn nóng bỏng mang theo một cỗ nguy hiểm.
Tần Lạc Y sợ hãi thở gấp, con ngươi hiện lên sự hoang mang.
Hắn muốn làm gì?
Da Luật Ngạn Thác nhếch khóe miệng tà mị, hắn cúi người, làm động tác như muốn hôn môi đỏ mọng của nàng…
“Khoan… ta… ta đáp ứng ngươi!”
Tần Lạc Y theo phản xạ nâng tay nhỏ, che môi.
Phản ứng xấu hổ, quẫn bách của nàng như chọc cười hắn, khóe môi vốn khép chặt, nay chậm rãi gợi lên ý cười.