Mấy ngày nay, Đông Lâm Vương phủ bị bầu không khí âm u bao phủ, các ngự y không ngừng nghỉ thay phiên nhau chữa thương cho Da Luật Ngạn Thác, tất cả dược liệu trân quý có thể sử dụng đều đem ra dùng hết, nhất định phải giữ được1tính mạng của Da Luật Ngạn Thác.
Sau khi Tần Lạc Y được các ngự y cứu chữa xong, khí huyết bắt đầu từ từ ổn định lại ——
Mấy ngày nay, Sơ Tuyết và Thái Nam không ngủ nghỉ canh giữ bên giường của nàng.
“Tiểu thư, người mau tỉnh dậy đi.” Sơ8Tuyết nghẹn ngào nói.
Còn Thái Nam cũng ở một bên liều mạng lau nước mắt, mấy ngày nay, nàng khóc đến nỗi mắt đỏ hoe lên.
Nhưng vào lúc này ——
“A . . .” Âm thanh yếu ớt từ trên giường nhẹ nhàng truyền đến, nhẹ giống như lá rụng bồng bềnh2trên mặt nước.
Chỉ thấy hàng lông mi dài của Tần Lạc Y hơi động đậy, mi tâm cũng hơi hơi nhăn lại, mí mắt khẽ run rẩy.
“Chủ tử, chủ tử —— nàng tỉnh rồi! !” Đôi mắt của Thái Nam sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng lập tức4lấp đầy ánh sáng rực rỡ.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Sơ Tuyết cũng thấy, nàng vội vàng kêu. lên
“Các ngươi còn thất thần làm cái gì, mau gọi ngự y tới, nhanh!” Thái Nam nói với đám tỳ nữ đứng chờ lệnh.
Ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt chiếu rọi, khiến khuôn mặt tái nhợt của Tần Lạc Y tăng thêm vài phần sinh khí.
Giống như đã ngủ hơn mấy thế kỉ, khi Tần Lạc Y vừa mới tỉnh lại, hoảng hốt và tiều tụy trong mắt vẫn chưa tan đi.
“Tiểu thư, rốt cục người cũng tỉnh, cám ơn trời đất!” Sơ Tuyết đột nhiên khóc lên, nàng rất sợ hãi tiểu thư vẫn sẽ ngủ như vậy mãi mãi không tỉnh lại.
Một gã ngự y vội vã chạy đến, sau khi thấy Tần Lạc Y hắn hơi trợn mắt, vẻ mặt kinh hỉ, hắn im lặng tiến lên bắt mạch cho Tần Lạc Y.
“Ngự y, chủ tử nhà ta như thế nào?” Thái Nam lo lắng hỏi.
Ngự y giơ tay lên, nhẹ nhàng bành đôi mắt ra để quan sát con ngươi của nàng, rồi nói với Thái Nam: “Yên tâm, khí huyết của Tần cô nương đã yên ổn, thương thế cũng đã có chuyển biến tốt, do thân thể của nàng mất máu quá nhiều nên mới tương đối suy yếu, vì vậy bây giờ ta sẽ kê chút dược liệu để giúp nàng hồi phục tốt hơn!”
“Cám ơn ngự y, cám ơn!” Sơ Tuyết và Thái Nam vui đến phát khóc.
Ngự y nhìn Tần Lạc Y dần dần lấy lại ý thức, trong lòng khẽ thở dài, nhưng mà vừa nghĩ tới tình trạng của Đông Lâm Vương ——
Hắn thở dài nặng nề nói: “Lát nữa, các ngươi nhớ dựa theo tờ kê đơn của ta để bốc thuốc, lão phu còn phải chữa trị cho Đông Lâm Vương!”
Sơ Tuyết và Thái Nam vội vàng gật đầu, nghĩ đến tình hình của Đông Lâm Vương, trong lòng các nàng cũng rất buồn bã.
Ngự y vừa muốn đứng dậy rời đi thì nghe thấy âm thanh suy yếu truyền đến…
“Ngự y…”
Tất cả mọi người hoảng sợ, ngự y nhìn theo hướng âm thanh phát ra, vừa vặn thấy Tần Lạc Y mới tỉnh lại gọi.
“Tần cô nương, có chuyện gì mời nói!” Ngự y ngay lập tức tiến lên phía trước nói.
Tần Lạc Y cố gắng muốn đứng dậy, Sơ Tuyết vừa thấy tình huống như vậy, ngay tức khắc nâng nàng dậy dựa vào người của mình.
“Tiểu thư, người vừa mới tỉnh, nên nghỉ ngơi mới tốt!” Thái Nam ở bên cạnh lo lắng nói.
Tần Lạc Y suy yếu nhìn ngự y, nhẹ giọng hỏi: “Vương thượng hắn… Hắn thế nào rồi…”
Nàng vừa mới tỉnh lại, cảnh tượng trên sa trường từ từ tràn ngập trong đầu, nàng nhớ lúc ấy Da Luật Ngạn Thác trọng thương, nàng thấy hắn đổ máu, nhìn hắn dần dần mất đi sức sống.
“Hắn —— hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn đã ——” Tần Lạc Y lo lắng hỏi, do trong lòng nôn nóng sốt ruột, nàng bỗng nhiên ho khan ——
“A ——” Bởi vì ho khan dồn sức tác động đến miệng vết thương, Tần Lạc Y cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Sơ Tuyết sợ tới mức biến sắc.
Sau khi ngự y thấy vậy, nhanh chóng nói: “Tần cô nương, Vượng thượng vẫn chưa mất mạng, chúng thần còn đang chữa trị, nhưng tình huống thật không thể lạc quan! Vương thượng bị thương quá mức nghiêm trọng, thậm chí miệng vết thương đã lan tràn đến lá lách.”
Tần Lạc Y đã nghe không được ngự y nói cái gì rồi, lúc này ý niệm duy nhất của nàng chính là muốn nhìn thấy Da Luật Ngạn Thác.
“Dẫn ta đi gặp hắn… Nhanh, bây giờ ta muốn… Thấy hắn!” Nàng không để ý đau đớn từ vết thương truyền đến, giãy dụa đi xuống đất.
“Chủ tử, bây giờ người còn rất yếu, không nên đâu!” Thái Nam tiến lên ngăn cản nói.
Mà ngự y cũng luống cuống tay chân: “Tần cô nương, ngàn lần không được, người vừa mới tỉnh lại, không nên tác động đến miệng vết thương!”
Tần Lạc Y nhướn mày, tuy vẻ mặt tiều tụy, nhưng trong mắt lại lóe lên tia kiên định không thể bỏ qua : “Ta muốn đi gặp hắn… Ta phải cứu hắn…”
“Chủ tử ——” Thái Nam định ngăn cản.
“Tần cô nương —— ”
Ngự y khó xử đến cực điểm, thật ra hắn cũng biết y thuật của Tần Lạc Y hơn xa ngự y trong nội cung, nhưng hiện tại nàng yếu ớt như vậy, có thể cứu giúp Da Luật Ngạn Thác sao?
Sơ Tuyết cố gắng giữ chặt thân thể Tần Lạc Y, sau đó, ánh mắt hồng hồng nói với Thái Nam và ngự y: “Nên để cho tiểu thư đi thôi, nếu không tiểu thư nhất định không an tâm đâu!”
Nói xong, nàng nhìn Tần Lạc Y, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người đừng gấp gáp, có Sơ Tuyết, dù người đi đâu, Sơ Tuyết đều đưa người đi!”
Tần Lạc Y nghẹn ngào, dùng sức gật đầu, sau đó nói: “Dẫn ta đi gặp Vương thượng!”