Trong lòng Tần Lạc Y hơi chấn động, chưa đánh cờ, nhưng nàng dường như có thể linh cảm được hắn có khả năng giải được ván cờ này.
Da Luật Ngạn Thác vén áo bào lên, màu tím gấm rực rỡ bên cạnh hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, lập tức hắn ngồi xuống đối diện Tần Lạc Y, sâu trong ánh mắt đen thâm thúy, lộ ra vẻ tự tin cuồng ngạo…
Không khí trong phòng đột nhiên trở1nên không được tự nhiên, Tần Lạc Y có chút sợ hãi, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền nhẹ nâng đầu ngón tay, nhặt hơn mười quân cờ màu trắng trên bàn cờ để vào hộp gỗ.
Da Luật Ngạn Thác cũng nhặt lên hơn mười quân cờ màu đen.
Trên ván cờ vẫn giữ nguyên thế trận ban đầu.
“Ba kiếp tuần hoàn! Đúng là Ba kiếp tuần hoàn!” Da Luật Ngạn Thác cười sang sảng, trong tiếng cười mang theo mấy8phần thích thú khen ngợi.
Cẩn thận đánh giá ván cờ, trong ván cờ tồn tại ba chỗ có liên quan đến toàn bộ thắng bại của cuộc chiến cướp đoạt, quân đen ở vị trí bị uy hiếp, quân trắng lại tiếp giáp với vị trí bị uy hiếp, vòng quanh lẫn nhau, nhưng lại khiến quân đen không có đường lui.
Da Luật Ngạn Thác hạ một quân cờ xuống, nhưng bốn phía lại bị quân trắng vây quanh.
Tần Lạc2Y khẽ giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Da Luật Ngạn Thác, chiêu thức đánh cờ này rõ ràng là có chút sai sót, nhưng nàng vẫn không dám lơ là, bởi vì, nàng không biết đây là dự tính của bản thân hắn hay là để dụ địch xâm nhập.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tần Lạc Y khẽ cười, lúm đồng tiền ẩn hiện trên gò má. Nàng vén ống tay áo, cầm lên một quân4trắng, nhẹ nhàng đặt xuống.
Đúng là nước cờ tốt! Tận sâu trong đáy lòng của Da Luật Ngạn Thác thầm khen ngợi nàng, tâm tư tinh tế tỉ mỉ của nàng khiến hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.
Da Luật Ngạn Thác nhìn nàng, đôi môi màu quả anh đào, lông mày đen như bướm núi, đến nỗi hoa lá cũng phải hạ mình, trăng non mông lung, ánh trăng trong sáng rơi xuống cơ thể của nàng, giống như tiên nữ hạ phàm.
Nàng tập trung suy nghĩ nhìn ván cờ, lời nói nhỏ nhẹ mềm mại được gió nhẹ đưa, chảy xuôi dưới ánh trăng, không thể nghe được.
Mà toàn thân váy trắng khẽ lay động, dường như vì gió đêm mềm mại thổi qua.
Tâm, càng dịu dàng đến cực điểm, đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy ý cười nhàn nhạt.
“Tới lượt chàng!”
Tần Lạc Y phát hiện Da Luật Ngạn Thác mãi vẫn không có động tác nào. Vì vậy liền ngẩng đầu thúc giục, đôi mắt đen nhàn nhạt như nước mùa thu bất ngờ, không kịp phòng bị chống lại đôi mắt vốn lạnh thấu xương như hàn băng nghìn năm, dần dần tràn đầy dịu dàng…
Tim, bỗng chốc nhảy lên! Sau đó, gương mặt tinh khiết như sen trắng lập tức nhuộm sương hồng!
Da Luật Ngạn Thác thu hết phản ứng của nàng vào trong đáy mắt, khẽ cười sủng nịch, hắn cầm lên một quân đen, nhìn đúng vị trí, hạ xuống!
“Vương huynh — không được!” Da Luật Bội ở một bên xem đánh cờ thấy Da Luật Ngạn Thác sắp sửa đặt xuống nước cờ này, lập tức hét lên ngăn cản.
Giọng nói ngăn cản Da Luật Ngạn Thác bỗng chốc ngừng lại, mà thôi, chưa bao giờ gặp qua người chơi cờ như vậy, rõ ràng biết rõ là đường chết còn muốn cắm đầu đi vào bên trong.
Tần Lạc Y nhìn quân cờ trong tay Da Luật Ngạn Thác: “Nước cờ này là đi hay không đi?”
Giọng nói tuy rằng trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại tràn ngập tình ý, vừa nhu hòa lại vừa mềm mại.
Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng cười: “Y nhi, ngày hôm nay cao hứng như vậy, ta với nàng đánh cuộc một ván, thế nào?”
“Đánh cược ván cờ này?” Tần Lạc Y khẽ hỏi, đôi mắt hoang mang dừng trên mặt của Da Luật Ngạn Thác, hắn muốn đánh cược ván cờ này, chẳng lẽ hắn đã có phương pháp phá giải toàn bộ ván cờ?
“Thế nào? Không dám sao?” Da Luật Ngạn Thác càng hứng thú nhìn vẻ nghi ngờ trong ánh mắt của Tần Lạc Y, khóe môi vẽ ra nụ cười tà mị.
“Ai nói không dám, chàng muốn đánh cuộc như thế nào?” Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, ẩn chứa sự bướng bỉnh, kiên trì.
Trong đôi mắt sáng rực của nàng, hiện lên nụ cười rực rỡ của hắn.
Trong đôi mắt yên tĩnh của hắn, hiện lên bóng dáng thất thần của nàng.
“Rất đơn giản, nếu ta không giải được ván cờ này, ta sẽ nghe theo bất cứ yêu cầu nào mà nàng đưa ra, nhưng một khi ta giải được ván cờ này, như vậy thì nàng… tất cả mọi thứ đều phải nghe theo ta!” Nụ cười cuồng nịnh trên mặt Da Luật Ngạn Thác dần dần lớn hơn.
“Tất cả mọi thứ đều phải nghe theo chàng?”Tần Lạc Y cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy! Có hoàng đệ ở đây làm chứng, thế nào?” Giọng nói Da Luật Ngạn Thác trầm xuống tựa như một hạt giống mê hoặc, gieo xuống trong lòng Tần Lạc Y, bén rễ từng chút một.
“Được, Bản hoàng tử tự nguyện làm nhân chứng, ta muốn nhìn xem Vương huynh làm cách nào giải được ván cờ Ba kiếp tuần hoàn này!” Da Luật Bội đùa cợt nói.
Hắn, nhất định sẽ không để cho mình thắng được dễ dàng như vậy, trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên vang lên ý nghĩ này, không sai, mặc dù bản thân mình chưa bao giờ đấu cờ với hắn, nhưng cũng có dự cảm như vậy.
Lúc một người bình tĩnh thì rất khó đánh giá tính cách anh ta có nóng nảy hay không; chỉ khi nào anh ta có cảm giác với sự thay đổi của bên ngoài thì mới phát hiện được. Về phần đánh cờ, một người tính tình vừa nóng nãy vừa yên tĩnh, thái độ kiêu căng ngạo mạn, suy nghĩ lúc tập trung lúc phân tán, ánh mắt khi xa khi gần, tinh thần vừa yên tĩnh lại hỗn loạn, cử chỉ lúc nặng lúc nhẹ, vân vân… đều sẽ ảnh hưởng đến ván cờ, liên quan tới thắng bại. Cho nên, Bác Dịch Chi từng nói: “Quý trọng nhất có lẽ là nghiêm túc cẩn thận”, đó là bản chất, là thái độ đúng mực để xây dựng và rèn luyện thể xác và tinh thần.
Tần Lạc Y thông qua đạo lý đánh cờ cũng hiểu, sự thâm thúy và ẩn nhẫn của hắn đã khiến nàng cảm thấy không tầm thường.
Một lát sau, nàng hơi gật đầu.
Đột nhiên Da Luật Ngạn Thác cười cười, Tần Lạc Y kinh ngạc, vừa vặn rơi vào “Khứ” ở vị trí bảy chín trên đường, đó là mấu chốt để phá giải Ba kiếp tuần hoàn.
“Chàng — ” Tần Lạc Y vừa mừng vừa sợ, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Da Luật Ngạn Thác lại đi một chiêu này.
Ngay sau đó, nàng vội vàng đi quân trắng tương ứng, Da Luật Ngạn Thác lại đánh một nước cờ bất ngờ, rơi vào “Khứ” ở vị trí đường tám tám, chính là nơi nàng muốn đi bước tiếp theo.
Tần Lạc Y âm thầm kinh ngạc, trong mắt cũng hiện lên một chút ngổn ngang, vội vàng suy nghĩ cẩn thận, sau đó giơ tay đặt quân trắng rơi vào “Khứ” ở vị trí đường năm sáu.
“Coi như không tệ, hừm, tiếc là Y Nhi, nàng đã đi sai nước rồi!” Trong lòng Da Luật Ngạn Thác tỏ ý khen ngợi, bộ dạng bên ngoài lại làm ra vẻ thương tiếc.
Lập tức, bàn tay to của hắn nhẹ nhàng giơ lên, quân cờ màu đen theo chưởng phong, không nghiêng lệch rơi xuống “Khứ” vị trí bốn năm trên đường đi.
Quân cờ đen bay lên thành hình xoắn ốc, bắn ra tự nhiên, khó có thể tìm kiếm, quân cờ đen bay cao quanh co giữa không trung, rơi xuống nhưng vẫn có thể chính xác như vậy, loại công phu ám khí này, thật khiến con người ta phải kinh hãi.
Không chỉ có Tần Lạc Y, ngay cả Da Luật Bội tập võ từ nhỏ cũng rất là khâm phục.
Tần Lạc Y không nhịn được cười: “Trước không đường đi, phía sau lại có truy binh, chính cũng không phải, tà cũng không phải, vậy cũng khó khăn quá!” Nói xong, quân trắng vung lên rơi vào dưới “Bình” ở vị trí đường ba chín!
“Y nhi, nàng thua!” Lời nói điên cuồng của Da Luật Ngạn Thác lại lần nữa vang lên, ngay sau đó một quân cờ đen vững vàng rơi vào “Bình” ở vị trí ba chín trên đường.
Tần Lạc Y hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn toàn bộ bàn cờ, thật sự thua, nam nhân trước mắt này — vậy mà phá giải được ván cờ này!
“Muốn giải thử ván cờ, đầu tiên phải biết từ bỏ, sau đó sẽ thu lại được, ta nói không sai chứ Y Nhi?” Da Luật Ngạn Thác tà mị cười, nhướn mày ra vẻ đắc ý.
Không sai, chính là đạo lý này, có bỏ mới có lại được, nhưng, đạo lý đơn giản như vậy, lại có mấy người có thể hoàn toàn hiểu được?
Vậy mà Da Luật Ngạn Thác hiểu được, nàng chưa từng nghĩ một người có tính cách khắc nghiệt như lại suy nghĩ sâu sa đến vậy.
“Ta thua, chàng nói đi, muốn ta làm gì?” Tần Lạc Y tâm phục khẩu phục nói.
Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng cười: “Rất đơn giản, vào ngày mừng thọ Hoàng hậu, nàng phải theo ta tiến cung!”