Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 162: Phiên ngoại 10

Kình Thương dưới sự hầu hạ của Túc Dạ Liêu mặc vào hoàng phục, tơ lụa màu đen, hoa văn viền vàng, từng đoá hoa sen màu máu nở rộ bên trên, trên đai lưng, đeo phối sức, y sức dày nặng đoan chính càng thêm uy nghiêm làm nổi bật phong độ hoàng giả.

Một đêm, bận rộn không chỉ có con cháu hoàng thất, tài phùng ngự dụng (tài phùng là may, ngự dụng ý chỉ cho vua dùng) cũng tương tự không nghỉ ngơi, vì gấp gáp chế ra bộ hoàng phục này.

Hoàng đế đã chờ ngoài cửa từ lâu, nhìn thấy Kình Thương và Túc Dạ Liêu đi ra, cung kính vào lâm triều cùng hai người.

Các vị đại thần cùng lâm triều, kinh ngạc mà lại bất ngờ phát hiện, nhân số lâm triều hôm nay khá nhiều, rất đông con cháu hoàng gia từ sớm đã đến nơi này, trên mặt mỗi người đều mệt mỏi nhưng lại mang theo một loại hưng phấn, ngay cả một vài con cháu hoàng thất không làm việc đàng hoàng cũng đàng hoàng đứng trong đó, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Bắt đầu từ hôm qua, hoàng gia đã không thích hợp a.

Chỉ có gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia biết đây nhất định là do Thánh Hoàng sắp xếp, các đời gia chủ Cận gia đã trải qua mấy đời quản lý chính trị, tuy trong chính trị giác ngộ không cao, nhưng xem như cũng có chút đầu óc, còn các đời gia chủ Trì gia đều mang danh cố vấn hoàng gia, hai người bọn họ đều nghĩ tới có phải là Thánh Hoàng muốn khảo giáo (khảo: thi thố, khảo sát giáo: so đấu, so sánh)các loại? (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Minh tiên (1), các vị đại thần thả xuống nghi hoặc, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, chờ hoàng đế bệ hạ đến.

Tiếng hô hoàng đế bệ hạ giá lâm vừa vang lên, các vị đại thần liền lên *** thần, chuẩn bị hành lễ rồi bắt đầu xử lý chính sự mỗi ngày.

Mỗi ngày đều luôn như vậy, thế nhưng một mực ngày hôm nay xảy ra biến hóa, đầu tiên tiến vào không phải hoàng đế, mà là một người xa lạ mặc hoàng phục màu đen thêu hồng liên màu máu mà hoàng đế nên mặc – màu sắc và hoa văn trên hoàng kỳ chỉ có hoàng đế mới có tư cách làm thành y phục.


Tình huống này khiến chúng đại thần bối rối một hồi. Người này là ai? Sao lại mặc triều phục chỉ có hoàng đế mới có tư cách mặc. Các đại thần Đang bối rối không nhìn thấy thần sắc hưng phấn trên mặt con cháu hoàng thất. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Sau đó là thanh niên tóc bạc tiến vào, khiến các đại thần kinh diễm một hồi, chính phục màu bạc mặc lên người, làm dung mạo thanh lệ có thêm mấy phần anh khí, nụ cười nhẹ khiến người ta hoa mắt, một con người thật xinh đẹp.

Hoàng đế theo hai người đi vào vốn nên là trung tâm được chú ý lại bị người quên mất.

Trong tầm mắt mọi người, Kình Thương đi tới đệm mềm trên bệ giai ngồi xuống, đó là vị trí thuộc về hoàng đế, Túc Dạ Liêu ngồi một nơi thấp hơn bên trái Kình Thương.

Hoàng đế lại đi tới dưới bệ giai, ngồi ngay ngắn đối mặt với các vị đại thần.

Đây là tình huống gì? Có vài đại thần khả năng quan sát minh mẫn tỷ như Y Cung Nhuệ Vũ phát hiện ấn văn linh động rõ ràng trên trán Kình Thương và Túc Dạ Liêu không giống với bản vẽ mà hoàng thất vẽ ra, ấn văn của nam tử tóc đen chính là huyết liên của Thánh Hoàng trong truyền thuyết, trên trán nam tử tóc bạc là ấn văn được Thánh Hoàng gọi là mạn châu sa hoa.

Trong mắt vài đại thần không rõ chuyện, hành vi của Kình Thương không thể nghi ngờ là đại bất kính, phạm thượng làm loạn. Có mấy triều thần muốn biểu thị trung tâm chuẩn bị đứng ra quát lớn, nhưng là tiếng chào hỏi đến từ gia chủ Trì gia, gia chủ Cận gia và đám con cháu hoàng thất, khiến bọn họ không phát ra được thanh âm nào.

Hai vị gia chủ và đám con cháu hoàng thất, cung kính phục thân thể vấn an. “Tham kiến Thánh Hoàng bệ hạ, Thánh Vương điện hạ, hoàng đế bệ hạ.”

Để hoàng đế bệ hạ ở phía sau? Còn có Thánh Hoàng và Thánh Vương không phải là nhân vật trong truyền thuyết sao? Nhân vật trong truyền thuyết ngàn năm trước tồn tại?

“Đứng lên đi.” Nói với người đang hành lễ với mình, sau đó nhìn các vị đại thần vẻ mặt không biết thế nào, Kình Thương mở miệng, “Ta và đại đa số người ở đây đều là lần đầu gặp mặt,” lời tự giới thiệu mình khiến người ta khiếp sợ truyền từ tai đến đại não, sau đó nổ tung trong đầu.

“Ta là Ngự Kình Thương, vương Hiển quốc đời thứ hai mươi mốt, hoàng đế đời thứ nhất.”

Trong điện lâu thật lâu không có tiếng động nào, sau sự yên lặng ấy đột nhiên lại bùng nổ ra náo động đáng sợ, các loại luận điệu không thể nào không ngừng vang lên trong điện, có người xác định với nhau xem có nghe lầm hay không, có người nghị luận đây có phải một âm mưu không.


Bầu không khí ầm ĩ rối loạn khiến Kình Thương cau mày, Túc Dạ Liêu tự nhiên biết quân vương hắn ghét ồn ào.

“Câm miệng.” Khí thế ác liệt bao phủ toàn bộ đại điện, nguyên tố không khí tập hợp dưới uy thế của Túc Dạ Liêu, gợn sóng năng lực khủng bố ngay cả đại thần không có thiên phú cũng có thể cảm giác được, huống hồ là các vị Thiên phú giả bị loại khí thế này áp bức đến muốn thổ huyết.

“Liêu.” Thanh tuyến trầm lạnh ngăn lại hành vi quá mức của Túc Dạ Liêu.

“Vâng, Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu thu hồi uy thế của mình, có điều uy thế vừa mới đủ khiến chúng đại thần nơm nớp lo sợ, không dám náo động nữa. Trong lòng sợ hãi không thôi thực lực của Túc Dạ Liêu.

Đặc biệt là Y Cung Nhuệ Vũ, đi cùng đường với hai người, biết hai người rất mạnh, nhưng lại không biết mạnh đến mức này, chỉ là uy thế, chỉ là một tiếng quát lớn tràn ngập tức giận đã có thể khiến toàn bộ không gian đầy rẫy áp bức đáng sợ.

Thánh Hoàng và Thánh Vương? Nhân vật trong truyền thuyết? So với hình tượng hai người vô cùng phù hợp, thêm vào thái độ của hoàng thất, gia chủ Trì gia ngày hôm qua kinh hoảng, này không giống giả, đây chính là lá bài tẩy của hoàng gia, lá bài tẩy đáng sợ, cường giả đắp nặn từ ngàn năm thời gian, đó phải ngăn chặn như thế nào? Nhưng, người có thể sống quá ngàn năm sao? Chính vì một điểm đáng ngờ như vậy, khiến người ta không cách nào tin nổi đây là sự thật.

“Việc ta là sống thế nào đến ngàn năm, ta không muốn giải thích, các ngươi chỉ cần biết rằng ta và Liêu còn sống là được.” Dù sao từng là hoàng đế, lời nói của Kình Thương có lúc cũng mang chút bá đạo, “Hôm nay ta tới tham dự lâm triều, sẽ không có bất kỳ can thiệp nào, các ngươi cứ như bình thường là được.” Làm sao có khả năng như bình thường. Các vị đại thần còn đang khiếp sợ và suy nghĩ thật giả trong chuyện này.

Sau khi Kình Thương dứt lời, toàn bộ trong điện không ai đáp lại, lặng lẽ, bầu không khí thực ảm đạm quỷ dị a.

“Gia chủ Trì gia, ngươi bắt đầu đi.” Vẫn là hoàng đế chọn người.

“Vâng.” Đứng đầu các đại thần Hiển quốc, gia chủ Trì gia chỉ có thể bất đắc dĩ làm kẻ đi ra đầu tiên.


Khi gia chủ Trì gia nói xong, là đám con cháu hoàng thất mỗi người phát biểu ý kiến của mình. Tình huống này khiến một vài đại thần biết rồi, trước tiên mặc kệ thật giả, nguyên nhân đám con cháu hoàng thất khác thường như vậy họ đã nghĩ ra rồi.

Các *** anh đầu óc phản ứng nhanh đã xâu chuỗi rất nhiều chuyện lại với nhau, tỷ như trước khi hoàng đế đăng cơ phải đi tới một quần cung điện nào đó, nơi đó quy mô rộng lớn còn muốn lớn hơn so với hoàng cung, hàng năm đều chi không ít tài chính về phía chỗ đó, hơn nữa hoàng đế tại sao phải đi tới nơi xa như vậy, đều có giải thích hợp lý. Tỷ như tại sao mỗi đời hoàng đế có thể ổn định như vậy, tại sao gia chủ Trì gia và Cận gia mặc kệ có thái độ gì với hoàng gia trước khi trở thành gia chủ, sau khi trở thành gia chủ lại tử trung cho hoàng gia. Sau khi hai người này xuất hiện, bọn họ đã biết nguyên nhân, bởi vì Thánh Hoàng còn sống.

Thánh Hoàng ngàn năm trước có thể thống nhất thiên hạ, đệ nhất cao thủ mang danh Thánh Vương ngàn năm trước, Thánh Hoàng sáng tạo công pháp tu luyện, Thánh Vương mang danh huyết ***, sau ngàn năm, bọn họ lại sẽ mạnh đến chừng nào, không ai dám nghĩ, vì lịch trình sinh mệnh của bọn họ đến hiện tại vẫn chưa tới trăm năm, so với ngàn năm, độ chênh lệch lớn đến mức đáng sợ.

Kình Thương như đã nói, không xen vào, chỉ lẳng lặng nghe, sau đó các đại thần cũng bắt đầu bình thường trở lại, ngoại trừ có thêm thời gian đám con cháu hoàng thất mỗi người phát biểu ý kiến của mình, lâm triều tiến hành thuận lợi.

Lần lâm triều này tiến hành rất lâu, nếu Túc Dạ Liêu không phải quan tâm đến ăn uống sinh hoạt thường ngày của Kình Thương mà tạm dừng lâm triều, để Kình Thương ăn xong rồi tiếp tục, vậy lần lâm triều này ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nhưng nửa giờ sau rồi sẽ tiếp tục, dù sao mọi chuyện chưa giải quyết xong.

Cũng thừa dịp thời gian nghỉ ngơi này, các vị đại thần bắt đầu tìm kiếm chân tướng câu chuyện, mục tiêu hàng đầu tự nhiên là người biết chuyện, con cháu hoàng thất kiêu ngạo tuyên bố đó là sự thật, gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia cũng nói cho những đại thần này mọi chuyện, sau buổi trưa, chuyện Thánh Hoàng và Thánh Vương còn sống đã được xác nhận không thể nghi ngờ.

Bọn họ sống thế nào mà qua cả ngàn năm? Thánh Hoàng nói bọn họ chưa cần thiết phải biết, nhưng mê hoặc trường sinh bất lão cường đại cỡ nào, mỗi người đều muốn biết bí mật trong đó, vẫn là hoàng đế giải đáp chuyện khiến chúng đại thần đều quan tâm, bí mật trường sinh bất lão kỳ thực mọi người đều biết, chính là công pháp tu luyện, chỉ cần đến một mức độ nhất định, qua một cửa ải nào đó, vậy sẽ trường sinh bất lão. Là cửa ải gì, hoàng đế không nói, hoàng gia các đời hoàng đế trừ Thánh Hoàng ra, không ai làm được.

Câu trả lời hợp lý như thế, liền khiến các đại thần suy nghĩ vơ vẩn, phong trào tu luyện dấy lên trong các Thiên phú giả, cũng khiến một phần các phần tử dã tâm an phận xuống, dù sao trường sinh bất lão so với quyền thế càng khiến người ta điên cuồng.

Nghỉ ngơi xong, rồi lại tiếp tục, tận lúc chạng vạng rốt cục thảo luận xong nội dung hôm nay.

Không có ai tuyên bố bãi triều, con cháu hoàng thất từng người nhìn về Kình Thương, các vị các đại thần cũng nhìn về Kình Thương.


Thế nhưng Kình Thương không trả lời.

“Thánh Hoàng bệ hạ, xin hỏi ngài có điều gì răn dạy?” Hoàng đế là thiên hạ chi chủ, thì phải gánh trách nhiệm, biết mọi người đều đang đợi Thánh Hoàng lên tiếng, vì vậy chủ động mở miệng hỏi.

“Để hết thảy con cháu hoàng thất tham gia lâm triều, các ngươi cũng đại khái nghĩ là ta có ý định khảo giáo.” Kình Thương đáp lại hoàng đế, “Không sai, ta có ý định này.”

Trong mắt con cháu hoàng thất lộ ra thần sắc hưng phấn.

“Làm như vậy, là bởi vì, Y Cung Nhuệ Vũ.” Tầm mắt và thanh âm của Kình Thương đồng thời quan chiếu đến Y Cung Nhuệ Vũ.

Y Cung Nhuệ Vũ chủ động bước ra.

“Thánh Hoàng bệ hạ.” Y Cung Nhuệ Vũ không nghĩ tới hai người tùy tiện gặp trên đường lại là hai nhân vật vượt trội trong truyền thuyết, đã đoán được nam tử tóc đen là người trong hoàng thất, nhưng không nghĩ tới lại có thân phận như vậy trong hoàng thất, một nhân vật đánh nát hết thảy dã vọng của các chư hầu.

“Dọc đường đi, ta thấy sự xuất sắc của ngươi,” Kình Thương tán thưởng làm Y Cung Nhuệ Vũ cúi đầu không nói, “Nhiều năm vậy, ta tuy mặc kệ việc thiên hạ, cũng không quan tâm đến hoàng thất tiếp diễn, nhưng không có nghĩa là ta gì cũng không biết, vốn lúc đi ra, vẫn không muốn quản như cũ, nhưng, lại không cam tâm, bởi vì so với ngươi, Y Cung Nhuệ Vũ, huyết mạch của ta thua kém rất nhiều.”

Câu nói này khiến Y Cung Nhuệ Vũ kinh hoảng không ngớt.

“Gia yến hôm qua vẫn như cũ khiến ta cho là thế, nhưng lại ôm một tia hi vọng, hi vọng các ngươi có thể bày ra cho ta thấy tài hoa của các ngươi, để ta có thể nói với mình ta nhìn nhầm.”


“Nhưng hôm nay, ta thất vọng rồi.”



(1) Minh tiên: Một loại nghi trượng của hoàng đế, sẽ phát ra tiếng khi đánh xuống đất, khiến người yên lặng, dùng để thông báo cho các hạ thần, hoàng thường sắp giá lâm, điển lệ quan trọng sắp bắt đầu, mọi người cần yên lặng nên cũng gọi là tĩnh tiên hoặc tịnh tiên