Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 142

Quả nhiên, Túc Dạ Liêu thầm nói trong lòng, cái tên Minh Thạch Tú này chính là người quân vương hắn bố trí ở Phù quốc, bắt đầu từ khi nào, Túc Dạ Liêu cũng nắm chắc rồi, năm đó Minh Thạch Tú vì quân vương hắn đưa tin cho hắn, vậy nhất định đã được gì đó từ nơi quân vương hắn, bằng không Minh Thạch Tú làm sao đi đưa tin được, vậy chính là bắt đầu từ ấy, Minh Thạch Tú liền bắt đầu lẻn vào Phù quốc, trước nhiều năm như vậy, khi hắn vì cảm tình mà buồn phiền, quân vương hắn đã vì bố cục thiên hạ, quả nhiên, so với quân vương hắn, hắn vẫn kém một chút.

Thất lạc sau, Túc Dạ Liêu lại kiêu ngạo, đây chính là quân vương hắn yêu a.

“Hơn mười năm trước, thời điểm ta và Hiển vương lần đầu gặp mặt, ta đã tận trung cho y, sau đó vương liền giao nhiệm vụ lẻn vào Phù quốc cho ta.” Đến lúc này, không cần phải ẩn giấu nữa, Minh Thạch Tú đổi giọng gọi vương.

Hơn mười năm trước, vào lúc ấy cách cục thiên hạ vẫn là một mảnh an bình, vào lúc ấy, Hiển vương đã nghĩ đến bố cục Phù quốc, y đã tiên đoán được giờ khắc này, hay là nói sớm có dã tâm tranh bá thiên hạ. Mọi người không biết là loại nào, nhưng mưu tính sâu xa như vậy, khiến chúng nhân không thể không khiếp sợ.

Tướng lĩnh Hiển quốc là trong khiếp sợ kèm theo sùng bái, đây chính là quân vương của họ.

Mấy người Loan và Lục quốc Cuồng đế lại là trong khiếp sợ kèm theo suy nghĩ sâu xa, quốc gia bọn họ sẽ không có nhân vật như Minh Thạch Tú đi.

Thám tử trước kia đều thuộc tầng thấp, sẽ không tận trung cho những người khác, một mực Kình Thương đi ngược con đường cũ, để người của mình tận trung cho người khác, dành được tín nhiệm của người khác, quyền cao chức trọng, không thể không nói, cách làm Kình Thương hiệu quả thu được lớn nhất, chỉ nhìn giờ phút này, vốn là quyết chiến, vì hành động của Minh Thạch Tú, không cần đấu nữa, thắng bại đã được quyết định.


Nhưng hành vi này cũng khá nguy hiểm, vì tuyệt đối không thể để thế nhân biết người nằm vùng là ai, bằng không kế hoạch sẽ không thành công, vậy người tận trung nhất định phải bí mật, đối phương phá huỷ ước hẹn, cũng không phải không có, vì không người nào biết, nên không phải phản bội, nếu quân vương quá mức tin cậy, đối phương phản bội, vậy bản thân mình liền gặp nguy hiểm.

Có thể sử dụng mưu lược như vậy, làm quân vương nhất định phải vô cùng tin cậy thần tử của hắn, mà thần tử cũng nhất định phải tử trung với vương mới được, lòng người khó dò, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại kế hoạch của Minh Thạch Tú và Ngự vương thành công, đằng sau thành công này cũng không thể không nghĩ đến trả giá của hai người.

Người Hiển quốc nhìn Minh Thạch Tú là tôn trọng, mười năm ở bên ngoài, lại không phản bội vương, không bị lợi ích khi ngồi nơi cao sang mê hoặc, vẫn tận trung cho vương, đủ khiến người kính phục. Cũng vì tâm lý như vậy khiến Minh Thạch Tú sau khi trở lại Hiển quốc, được tất cả mọi người tán đồng, gã ngồi ở vị trí cao cũng không có ý kiến, Hiển quốc chúng ta cũng không kém so với Phù quốc đi.

Túc Dạ Liêu sau khi kính nể vương hắn xong, nghĩ đến quan hệ tin cậy giữa Kình Thương và Minh Thạch Tú, sắc mặt khó coi một lúc, lòng trầm xuống, chẳng lẽ vương càng tin cậy Minh Thạch Tú hơn ta sao? Ý nghĩ như thế không thể tránh mà sinh sôi, đối với Minh Thạch Tú Túc Dạ Liêu vô cùng có địch ý.

“Ngự vương, Lục quốc ta, ngươi không dùng thủ đoạn này đi.” Cuồng đế cũng không kiêng kị gì, trực tiếp hỏi.

Một đám Hiển quốc khá bất mãn vấn đề của Cuồng đế, Lục vương này sao có thể hỏi cơ mật của quốc gia khác như vậy. Một đám Lục quốc cũng khá bất đắc dĩ vương mình, vương a, chuyện này đâu thể dò la thế được.

“Không có,” Đây là lời nói thật, “Năm đó chỉ nghĩ đến Phù quốc.” Bởi vì Phù quốc to lớn nhất, có lẽ nhân tài cũng nhiều, Minh Thạch Tú muốn thượng vị sẽ rất khó, vậy tiêu tốn thời gian sẽ rất lâu, kết quả là cố gắng ở lại Phù quốc, sẽ không gieo vạ cho Hiển quốc. Đây chính là nguyên nhân năm đó Kình Thương lựa chọn Phù quốc Lục quốc, cách Hiển quốc quá xa, hơn nữa cũng không nghe nói gì, vì vậy Kình Thương cũng không chọn.

Trong tai người Lục quốc và Hiển quốc, cho rằng Hiển vương mới bắt đầu chỉ lưu tâm đến Phù quốc, mà không để vào mắt những quốc gia khác.

“Ngươi xem thường ta và Lục quốc?” Cuồng đế nhíu mày. Nếu như vậy, lòng gã không thoải mái.

Nếu năm đó biết Cuồng đế tồn tại, y nhất định sẽ ném Minh Thạch Tú cho Lục quốc, vì có lẽ tính cách Cuồng đế và Minh Thạch Tú khá hợp nhau, bất quá là nói như vậy, làm không tốt Minh Thạch Tú còn có thể phản bội, nhân cách mị lực của Cuồng đế, Kình Thương hiểu rất rõ.


“Không có, đối với Lục quốc ta rất ít nghe nói, nên cũng không nghĩ tới.” Đây là lời nói thật, hơn mười năm trước Lục quốc khá nhỏ, nghe đến đó, Cuồng đế đã quyết định tha thứ Kình Thương.

“Ta cũng rất may mắn không có đưa người đến chỗ ngươi, lấy mị lực của ngươi, người ta an bài có khả năng rất lớn phản bội ta, ta không muốn mạo hiểm.” Không giải thích sắp xếp năm đó chỉ là một trò chơi, Kình Thương nói ra ý tưởng chân thật của y.

Cuồng đế thoả mãn với đáp án này, một là Kình Thương thật sự không xếp người vào, hai là Kình Thương thưởng thức và tán thành mình.

“Ha ha ha ha ha,” Đối thoại giữa Kình Thương và Cuồng đế vừa kết thúc, nơi Phù quốc Lệ vương liền truyền đến tiếng cười lớn, rõ ràng là nụ cười vui vẻ, nhưng khiến người ta cảm thấy bi thương cùng đường mạt lộ, “Được được được, được lắm, Hiển vương, Minh Thạch Tú, hai người các ngươi thật giỏi.” Một tia hi vọng cuối cùng, một điểm tôn nghiêm cuối cùng, cứ như vậy bị hai người này đánh vỡ, hai người này đủ tàn nhẫn, hắn thụ giáo.

Đối với Phù quốc Lệ vương, Minh Thạch Tú cười khẩy xem thường, sợi tơ trên tay nắm chặt hơn, thành công khiến Phù quốc Lệ vương dừng lại tiếng cười, Kình Thương không nói một lời, nhìn thẳng Phù quốc Lệ vương.

Nhưng vào lúc này, Phù quốc Lệ vương đột nhiên rút ra bội đao, Minh Thạch Tú chú ý tới, đề phòng hành vi của Phù quốc Lệ vương, không ngờ Phù quốc Lệ vương lại đâm đao vào ngực trái mình.

“Ha ha ha, tính mạng của ta sẽ không cho các ngươi.” Không đợi bọn họ động thủ, hắn liền tự mình động thủ, đây là kiêu ngạo của kẻ làm vương, dứt lời, thân đao rút khỏi ngực trái, lại hướng cổ mình mà chém, ánh mắt cuối cùng nhìn Kình Thương lần đầu Kình Thương thấy hắn ta như thế, là ánh mắt kiêu ngạo đến tự phụ.

Phù quốc Lệ vương cuối cùng ngã xuống, ngồi trên loan giá, cái chết của hắn ta cũng báo trước trận phân tranh này đến hồi kết.

“Người đầu hàng không giết.” Đây là cách làm nhất quán của Kình Thương.


Điều người thắng mới có thể nói.

Binh sĩ Phù quốc sẽ phản kháng sao? Đương nhiên không, vốn cho là chắc chắn phải chết, không nghĩ tới còn có cơ hội sống sót, ngoan ngoãn ném binh khí trên tay, chờ binh sĩ Hiển quốc và Lục quốc tiếp nhận.

Kình Thương đi tới chỗ Minh Thạch Tú và bên cạnh thi thể Phù quốc Lệ vương, Minh Thạch Tú cung kính quỳ trên mặt đất, “Vương.”

“Cực khổ rồi.” Bất luận làm sao, Minh Thạch Tú nên nhận được câu nói này.

“Thần chơi rất vui vẻ.” Rất thích ứng đổi tự xưng thành thần, trò chơi này xác thực rất thú vị, có điều không có cơ hội chơi nữa.

Kình Thương cũng không nói gì, tính cách Minh Thạch Tú rất dị thường, lúc này Kình Thương nhìn thi thể Phù quốc Lệ vương.

“An táng hắn cho tốt, dù sao cũng là một quốc gia chi chủ.” Mặc kệ tính cách Phù quốc Lệ vương bết bát thế nào, nhưng ở thời khắc cuối cùng, vị Lệ vương này vẫn khiến y nhìn thấy tôn nghiêm và liệt tính của vương giả thế giới này, chẳng biết vì sao, so với những vương chủ động đầu hiệu Hiển quốc, Kình Thương càng thêm thưởng thức Lệ vương.

Có Kình Thương, tự nhiên không ai dám thất lễ với thi thể Phù quốc Lệ vương, mà dựa theo ý của Kình Thương cẩn thận mang thi thể Lệ vương đi.

Túc Dạ Liêu nhìn Minh Thạch Tú đứng cách đó không xa, Minh Thạch Tú cũng chú ý tới Túc Dạ Liêu.


Minh Thạch Tú mỉm cười gật đầu ra hiệu, Túc Dạ Liêu vẫn như cũ lạnh lùng đối mặt, đối với việc vương càng thêm tin cậy ai nhiều hơn chút, Túc Dạ Liêu nhỏ nhen so đo tính toán.

Những ngày kế tiếp, chính là chuyện phân chia phạm vi thế lực, Phù quốc bị hai nước tiêu diệt, tự nhiên cũng bị hai nước chia cắt, song phương cũng không tính toán gì, dựa theo vị trí bổn quốc, chia Phù quốc làm hai nửa.

“Ngự vương, thiên hạ này đã là của hai người chúng ta.” Sau khi phân chia đất xong, Cuồng đế nói với Kình Thương, sau khi Phù quốc biến mất, còn lại hai bá chủ quốc, thiên hạ này đã có thể nói bị hai người họ chia cắt. “Ta có dã tâm với thiên hạ này, vì vậy chúng ta nhất định là đối thủ.”

Nhìn Kình Thương, trong mắt Cuồng đế chất chứa chiến ý, quả nhiên gã linh cảm đúng, Ngự vương quả nhiên là đối thủ của gã, trên thế giới hiện tại có tư cách đấu một trận với gã, có năng lực tranh cướp thiên hạ cùng gã, chỉ có Ngự vương.

Kình Thương không nói lời kiểu có dã tâm với thiên hạ, thế cục hiện tại, là vương, y không thể lơ là thần tử vẫn trả giá vì y, còn nói ra quyết định đầu hàng Lục quốc, đó là phụ lòng tin cậy của thần tử, muốn đầu hàng cũng phải từ từ mưu tính.

Nhưng Kình Thương sẽ không đầu hàng, cũng sẽ không đem thiên hạ cho Cuồng đế, Cuồng đế làm vương thời loạn lạc rất thành công, nhưng tuyệt đối không thích hợp trở thành vương thời thái bình, sau khi thiên hạ đều quy về Cuồng đế, Cuồng đế hiếu chiến còn có thể làm sao, không phải sa đọa, chỉ là sẽ vì tẻ nhạt mà hủy diệt quốc gia của gã, trong xương Cuồng đế có một loại điên cuồng, Kình Thương dự kiến được tai hoạ ấy.

“Thật không muốn cùng ngươi giao thủ.” Như Cuồng đế từng nói, bọn họ tất nhiên là đối thủ, nhưng Cuồng đế khó đối phó, Kình Thương cũng rõ, chiến tranh giữa hai nước, vốn là dài lâu, cũng là trận chiến cuối cùng quyết định thiên hạ thuộc về ai.

“Ta rất chờ mong.” Là kẻ cuồng chiến tranh Cuồng đế ngược lại khá tương phản với Kình Thương, thua trong tay Kình Thương, gã sẽ không cảm thấy bị vũ nhục.

Chúng thần tử Lục quốc và Hiển quốc sau khi hai vị vương tuyên chiến, cũng cùng nhìn về phía nhau, những người này chính là đối thủ sau này của họ, đối thủ tranh cướp thiên hạ này, họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy, họ dĩ nhiên có tư cách đứng trên sát trường tranh bá thiên hạ.

Lục quốc và Hiển quốc, từ chỗ nhỏ yếu, trong ngăn ngắn hơn mười năm quật khởi, dưới dẫn dắt của hai vị vương xuất sắc trở thành đại quốc, càng thêm dưới dẫn dắt của hai người đi đến huy hoàng chưa bao giờ mơ tưởng, đối với chiến tranh sắp tới, người hai nước hào hùng vạn trượng thắng, bọn họ chính là chủ nhân thiên hạ.


Thiên hạ chủ nhân ư, đây là một xưng hô chưa từng có bao giờ, vì có được danh xưng này, họ đều sẽ vì nó mà chiến đấu, dưới dẫn dắtcủa vương họ, họ sẽ không thua, tuyệt đối không thua.

Lục quốc rời đi thủ đô vốn từng là của Phù quốc trước, bởi vì quốc thổ của họ đã nối thành một vùng. Ngược lại Hiển quốc ở lại nơi này, vì bọn họ nhất định phải cân nhắc làm chút chuẩn bị vì trận chiến tranh bá trong tương lai, trận chiến liên quan đến quyền sở hữu thiên hạ, Hiển quốc không muốn thua.