Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 102

Một đêm này Túc Dạ Liêu không thể đi vào giấc ngủ sớm hơn ngày thường, sau khi bố trí ma pháp cách âm như thường xong thì thả xuống vọng tưởng không nên có của mình, xong việc thì hủy diệt tất cả chứng cứ, không ngủ ngay lập tức, mà là ở cạnh cửa nơi gần quân vương hắn nhất, lẳng lặng ngồi, như vậy là có thể tới gần người kia một chút, tựa hồ cũng có thể cảm giác được hô hấp và nhiệt độ của người kia, dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe hô hấp nhẹ nhàng sát vách.

Ngày mai sẽ phải trở lại, đêm nay cứ để hắn cảm nhận một chút đi, sau khi trở về, có rất ít cơ hội có thể yên lặng dựa vào thế này vào đêm tối, chỉ cách nhau một bức tường, là có thể nghe được động tĩnh của đối phương.

Kỳ quái, quân vương hắn ngày hôm nay hô hấp sao lại gấp như vậy, còn đứng dậy, khi nghe đến tiếng ‘đáng ghét’ và tiếng bộ ấm chén rớt xuống, Túc Dạ Liêu rốt cục không nhịn được đứng dậy, đi đến bên chỗ Kình Thương.

“Ngô chủ.” Mở cửa gian phòng của mình, Túc Dạ Liêu liền nhìn thấy ánh nến trong phòng Kình Thương, thêm vào tiếng vang mới nãy, Túc Dạ Liêu đứng ngoài cửa phòng Kình Thương, mang theo thân thiết hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì, ngươi đi ngủ đi.” Nghe được âm thanh của Túc Dạ Liêu, Kình Thương cả kinh, tư duy đã mông lung vào lúc này tỉnh táo lại trong chốc lát.

Thế nhưng Kình Thương cũng không biết, âm thanh của mình có bao nhiêu quái dị, hoàn toàn không còn thanh tuyến lạnh lùng thường ngày, mang theo vội vã và ẩn nhẫn.

Tự nhiên, âm thanh như thế không cách nào khiến Túc Dạ Liêu yên tâm.

“Ngô chủ, thần vào đây.” Tay thả trên cửa, chuẩn bị kéo ra.

“Không được đi vào.” Kình Thương quát lớn, khiến tay Túc Dạ Liêu ngừng lại.

“Ngô chủ…” Kình Thương khác thường như vậy khiến Túc Dạ Liêu lo lắng cực kỳ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?


“Không được đi vào, đây là mệnh lệnh.” Nỗ lực để âm thanh của mình trở nên trầm ổn, ngữ khí là mệnh lệnh không cho phép từ chối, thế nhưng nguyên khí suy yếu khô khốc cũng chẳng có bao nhiêu nên lực uy hiếp giảm nhiều.

“Thần làm càn.” Lo lắng cho Kình Thương chiếm thượng phong, Túc Dạ Liêu quyết định không để ý mệnh lệnh của Kình Thương, sau đó kéo cửa ra.

“Ngươi,…” Đối với hành vi Túc Dạ Liêu không để ý mệnh lệnh của mình, Kình Thương không khỏi có chút tức giận, quên thân thể mình không khỏe, dùng sức đứng lên.

Khi Túc Dạ Liêu kéo cửa ra, cũng là lúc Kình Thương đứng dậy, nhưng thân thể không khỏe không cách nào chống đỡ hành vi đột nhiên đứng thẳng của Kình Thương, một trận hoa mắt và vô lực khiến Kình Thương bất ổn, dáng vẻ quỵ xuống, tư thế chống bàn, khiến động tác Kình Thương đứng lên chỉ được một nửa, liền vì hoa mắt mà ngã xuống, Túc Dạ Liêu cũng đúng dịp thấy cảnh Kình Thương sắp ngã xuống đất.

Chỉ là khoảng cách vài bước, cũng không phải nhanh như vậy là có thể chạy tới, Túc Dạ Liêu đổi sắc mặt, động tác rất nhanh, cũng chỉ kéo cánh tay Kình Thương, hướng người về phía mình, nhưng cũng do dùng sức, không cách nào ổn định thân mình, cùng ngã xuống đất, hình thành tư thế Túc Dạ Liêu ôm Kình Thương, Kình Thương dựa lưng Túc Dạ Liêu.

Không rảnh sinh ra ý nghĩ gì, nhiệt độ cao không bình thường của Kình Thương khi chạm vào liền bị Túc Dạ Liêu phát hiện.

“Ngô chủ.” Không phải vì nghi hoặc mà sinh ra lo lắng, lần này là bởi tình trạng cơ thể Kình Thương mà lo lắng.

Túc Dạ Liêu chống người, đầu Kình Thương thuận thế chếch một hồi, tựa vào ***g ngực Túc Dạ Liêu.

Bởi vì miệng khẽ thở dốc, do nhiệt độ mà gò má ửng đỏ, đôi mắt màu đen nhiễm hơi nước, dáng dấp mông lung không còn lạnh lẽo như thường ngày, ánh mắt kiên định tan rã, quần áo mở rộng lộ ra mảng da thịt lớn gợi cảm, vạt áo chuyển động lộ ra thứ chính giữa nơi hai chân được quần che đi, nơi đáy mắt Túc Dạ Liêu, Kình Thương lúc này toả ra vị đạo mê hoặc.

Trong lòng phỉ nhổ mình xấu xa, quân vương hắn thân thể không khỏe, hắn cũng có thể nảy sinh ý nghĩ bậy bạ.

“Người bị sốt.” Đây là kết luận khẳng định, nhiệt độ nóng như thế không phải là tùy tiện là có thể có, trừ bị sốt ra, hắn cũng không nghĩ ra tình huống gì nữa.

Kình Thương không nói gì, mím môi, loại mông lung kia lại lần thứ hai bao phủ đầu óc y, thân thể thật khó chịu, nhiệt độ thân thể Liêu thấp hơn rất nhiều so với mình, dựa vào cảm thấy thật thoải mái. Kình Thương nhịn xuống kích động muốn xát vào của mình, y rất rõ ràng nguyên nhân tại sao mình lại như vậy.


Túc Dạ Liêu để trống một tay, đặt lên trán Kình Thương, những vệt kim quang mang sắc thái thánh khiết xuất hiện nơi bàn tay Túc Dạ Liêu.

“Vô dụng.” Thanh âm Kình Thương khàn khàn mở miệng.

Túc Dạ Liêu không để ý tới, tiếp tục thử nghiệm, nhưng lại không có tác dụng như Kình Thương nói, đây rốt cục là thế nào? Khả năng chữa trị của hắn bất luận là ngoại thương hay nội thương đều có hiệu quả, chữa bệnh giải độc cũng không thành vấn đề, nhưng tại sao lần này lại vô dụng? Mặt Túc Dạ Liêu lộ ra thần sắc khủng hoảng không an.

“Đây không phải bệnh, ta bị chuốc thuốc.” Kình Thương muốn tránh ra, nhưng Túc Dạ Liêu co cánh tay lại khiến y bây giờ không phản kháng được.

“Chuốc thuốc!” Túc Dạ Liêu kêu lên sợ hãi, một luồng lệ khí hiện lên trong mắt, ngay dưới mắt hắn, có người dám chuốc thuốc quân vương hắn “Thuốc gì?” Ngữ khí mang theo chất vấn.

Kình Thương lần thứ hai mím môi, y phải nói thế nào, bị hạ loại thuốc kia, không phải độc, vì vậy trị liệu vô dụng, bởi vì loại dược hiệu này chỉ là khuếch lên bản năng của con người, sẽ không trí mạng, chỉ cần thư giải là được.

“Ngươi ra ngoài đi, ta có thể tự mình giải quyết.” Kình Thương cũng không muốn bị người nhìn thấy trạng thái tư mật của mình, chon nên phải đuổi Túc Dạ Liêu ra ngoài, lý trí của y sắp mơ hồ, cả người khô nóng, thân dưới căng chặt, đã nhịn đến khó chịu, y là một nam nhân bình thường, kìm nén như vậy làm sao không thống khổ.

Âm thanh Kình Thương có vẻ ám ách khó nhịn, tiếng nói khô khốc lại lộ ra vẻ gợi cảm khàn khàn, gò má ngày càng đỏ ửng, hơi thở dốc, Túc Dạ Liêu sửng sốt một chút, sau đó một suy đoán hiện lên trong đầu.

Bởi vì suy đoán này, mắt Túc Dạ Liêu nơi Kình Thương không nhìn thấy tối sầm lại, trong lòng cũng nhấc lên một loại khát vọng rục rịch.

Kình Thương lần thứ hai nỗ lực đẩy tay Túc Dạ Liêu ra, Túc Dạ Liêu cũng vì sững sờ mới nãy, sức mạnh trên h tay buông lỏng, Kình Thương thuận lợi đẩy Túc Dạ Liêu đang vây quanh ra, lảo đảo đứng lên.

Túc Dạ Liêu tỉnh ngộ lại, bàn tay lớn kéo tay Kình Thương thủ đoạn, Kình Thương lần thứ hai rơi vào ***g ngực Túc Dạ Liêu.

“Ngô chủ, rất khó chịu đi.” Túc Dạ Liêu ở bên tai Kình Thương thở ra khí tức ấm áp, khiến thân thể mẫn cảm lúc này không khỏi run lên.


“Ngươi đang nói cái gì?” Kình Thương biết Túc Dạ Liêu đã phát hiện y bị chuốc thuốc gì, vào lúc này lại thà rằng đối phương không thông minh như vậy, sự tình xấu hổ như thế, Kình Thương trốn tránh lại bị Túc Dạ Liêu phát hiện.

“Thần nói chính là nơi này.” Tay Túc Dạ Liêu không có quy củ mà làm càn, lập tức với đến vị trí trọng yếu của Kình Thương.

Kình Thương không khỏi phát ra tiếng kinh hô.

“Thả ra.” Ngữ khí xấu hổ không có chút lực uy hiếp.

“Để thần giúp người đi.” Túc Dạ Liêu vì suy đoán của mình mà xác định, bóng đêm ám muội, phóng to lá gan của hắn, cũng khiến dục vọng vẫn đề phòng trong lòng lộ ra khe hở, hắn không muốn cứ vậy mà rời khỏi gian phòng này, rời khỏi quân vương hắn.

Lại ở bên tai Kình Thương thở ra khí tức, vị đạo ám muội trong đó, Kình Thương căn bản vô lực phân biệt.

Cách quần, ngón tay Túc Dạ Liêu dọc theo đường nét nhô lên, ngả ngớn trượt đi, khiêu khích vị trí mẫn cảm của Kình Thương.

Bởi vì dược nên vị trí đó so với bình thường càng thêm mẫn cảm không chịu nổi khiêu khích như vậy, Kình Thương chỉ cảm thấy cả người vô lực.

“Không,” âm thanh từ chối yếu ớt như vậy, căn bản không có tác dụng, chỉ khiến Túc Dạ Liêu càng thêm làm càn mà thôi.

Túc Dạ Liêu không vừa lòng cách một tầng vải mà đụng chạm như vậy, ngón tay kéo thấp xuống, nhanh chóng tiến vào trong quần, lập tức nắm lấy vị trí đang ngẩng cao.

Đụng chạm thân mật như vậy, nên Kình Thương chống cự, nhưng cảm giác bản năng của nam nhân dâng lên, khiến Kình Thương ngày càng vô lực, muốn cứ vậy mà trầm luân, nhưng tự tôn của y không cho phép mình như thế, “Dừng tay, Liêu.” Trong thanh âm sinh ra hoảng loạn không cách nào tránh khỏi.

Túc Dạ Liêu không nghe theo, tay di động nơi đó, tương tự làm nam nhân Túc Dạ Liêu rất rõ ràng nơi nào, lực đạo ra sao, thủ pháp thế nào có thể khiến nam nhân càng thêm thư thích.

Cảm giác quá mức thoải mái, khiến tư duy Kình Thương tan rã, tiếng ‘buông tay’, ‘đừng’ không biến mất, nhưng lại mang âm điệu buồn khổ, ẩn nhẫn và sung sướng, còn thỉnh thoảng chen lẫn âm rên rỉ, phối hợp với tiếng vang nhỏ từ chỗ đó truyền đến, sao khiến Túc Dạ Liêu thả ra.


Một tay bị Túc Dạ Liêu nắm lấy, một tay khác bị Túc Dạ Liêu tàn phá, vô lực khước từ. Nơi bả vai Kình Thương không nhìn thấy, ánh mắt Túc Dạ Liêu là hỏa diễm cực nóng, vẻ đáng sợ như muốn đem Kình Thương nuốt chửng, môi cắn chặt, Túc Dạ Liêu nhẫn, nhẫn nhịn dục vọng của chính mình, nhẫn nhịn không phá tan phòng ngự cuối cùng mình bố trí.

Rốt cục, dưới thủ pháp thông thạo của Túc Dạ Liêu, *** hoa của Kình Thương phun lên tay Túc Dạ Liêu, động tác của Túc Dạ Liêu ngừng lại.

Vẻ mặt Kình Thương trống rỗng, y không thể tin được, ở ngay trên tay của đối phương, y lại, lại…, hơn nữa người này còn là Túc Dạ Liêu.

Nhưng sự tình cũng không cứ thế mà xong, dược tính ngoài ý muốn vẫn ngoan cố, chỉ một lần thư giải, cũng không thể hoàn toàn khiến dược tính biến mất. Trong lòng bàn tay Túc Dạ Liêu, vị trí kia vẫn kiên đĩnh như vậy.

“Vẫn chưa xong đâu.” Âm giọng ám ách của Túc Dạ Liêu tiếp tục nói bên tai Kình Thương.

Đã giảm chút dược tính, khiến Kình Thương phản ứng lại hàm nghĩa của Túc Dạ Liêu, “Được rồi.” Vô lực ngăn cản, vẻ mặt xấu hổ, dù lúc này Kình Thương cường ngạnh hơn nữa cũng ngăn không được Túc Dạ Liêu.

Thả tay Kình Thương ra, một tay khác cũng rời đi vị trí kia.

Kình Thương thở phào nhẹ nhõm, nhưng trạng thái như vậy cũng không được bao lâu, sau lưng mất đi chỗ dựa là Túc Dạ Liêu, Kình Thương thuận thế ngồi trên đất, Túc Dạ Liêu lại xuất hiện trước mắt Kình Thương.

Mái tóc bạc lay động, khuôn mặt thanh lệ, thêm vào chuyện vừa rồi, khiến Kình Thương nhất thời không biết làm sao để đối mặt với Túc Dạ Liêu, quay đầu, không nhìn tới hắn làm gì.

Thấy Túc Dạ Liêu quỳ gối giữa hai chân Kình Thương, cúi đầu.

Túc Dạ Liêu phải làm gì, Kình Thương rất nhanh đã biết, trước khi Kình Thương kịp tỉnh ngộ, kéo quần xuống, để vị trí kia bại lộ trong không khí.

“Ngươi…” Muốn quát mắng, lại bởi cử động của Túc Dạ Liêu mà không thể tiếp tục, chỉ có thể phát sinh tiếng rên đáng thương mà lại mê người.


Xúc cảm ấm áp, cảm giác trượt lên xuống, cảm giác thoải mái như thể tiến vào vị trí của nữ nhân, là một nam nhân bình thường Kình Thương không thể không bị kích thích.

“Buông… ra…” Lời nói rời rạc không thể tả, chuyện như vậy đối với Kình Thương mà nói quá khó có thể tưởng tượng, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, chưa bao giờ có người từng làm vậy với y, vốn là bởi thuốc mà mẫn cảm, khiến cảm giác không ngừng chồng chất, Kình Thương đã không cách nào duy trì lý trí, ở giữa tay và mái tóc bạc của Túc Dạ Liêu, khước từ không hề có chút sức mạnh.

Khi Túc Dạ Liêu ra sức và Kình Thương vô lực khước từ nhưng không cách nào chống lại bản năng của thân thể, Kình Thương lần thứ hai bắn ra *** hoa, lần này toàn bộ rơi vào miệng Túc Dạ Liêu.