Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 11

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

“Anh đùa tôi đấy à?” Tiêu Chinh gằn từ kẽ răng ra một câu, “Bắt ai? Anh lặp lại lần nữa xem? Tôi bắt tên nhân viên thời vụ kia về trước! Anh bảo với tôi, một cựu nhân viên chạy việc bên ngoài không còn mấy năm nữa là có thể quang vinh về hưu, là đầu sỏ gây nên vụ giết hại một ngàn người? Dựa vào đâu?”

“Không phải tôi nói mà.” Lão La oan ức đến héo cả lá, quấn một tấm chăn nhỏ không biết được ai cho, “Tôi nào biết, vị lãnh đạo kia bảo tôi báo cáo với anh thế. Chủ nhiệm Tiêu à, không giấu gì anh, tôi bây giờ ngay cả hướng bắc ở đâu cũng không tìm được, làm khắc phục hậu quả bao nhiêu năm cũng chưa từng gặp phải việc này… Ôi, có thể xin tổ chức điều tôi đến vị trí hậu phương hơn chút nữa không, năm ngoái kiểm tra sức khỏe, nhịp tim tôi đã hơi không đều, tôi…”

“Nhịp tim không đều thì anh giảm cân đi!” Tiêu Chinh nổi giận đùng đùng ném điện thoại.

Lúc này đã là sau nửa đêm, trụ sở chính Cục Dị khống loạn cào cào. Tiêu Chinh hoài nghi tên họ Tuyên chính là sao chổi hình người, chỗ nào có hắn sẽ không thái bình. Tạm thời phái hắn ra ngoài để ổn định, hắn “ổn” đến mức sắp khiến Tổng cục nổ tung lên trời rồi, nhân tài cỡ này thì hậu cần gì chứ, làm công tác phá hoại sau lưng quân địch có phải tốt hơn bao nhiêu không!

Tiêu Chinh hít sâu một hơi, trầm giọng phân công người bên cạnh: “Điều cho tôi hồ sơ của Tất Xuân Sinh, Phòng Khắc phục hậu quả.”

“Tất Xuân Sinh, sinh năm 1963 tại Vĩnh An, sau khi tốt nghiệp trường điều dưỡng, làm y tá ở Bệnh viện số 2 tại Bắc Thành. 1985 kết hôn, 87 sinh một con trai, trước đó chưa hề biểu hiện tố chất khả năng đặc biệt.

“Năm 1988, do Cục ta canh chừng không cẩn thận, hai con trăn biến dị đang bị nhốt chờ xử lý trốn thoát, trong lúc chạy trốn tông phải một đoàn tàu hỏa đang chạy. Lúc ấy trên tàu có hơn hai ngàn hành khách, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, may mà người phụ trách đội chạy việc bên ngoài năm đó… à, chính là cựu Cục trưởng, phản ứng rất kịp thời, khống chế được cục diện, hữu kinh vô hiểm cứu cả đoàn tàu.

“Lúc ấy chúng ta công bố ra ngoài là ‘tàu chệch đường ray’. Cha, mẹ, chồng và con trai Tất Xuân Sinh đều ở trên chuyến tàu hỏa đó, khi nghe tin này, Tất Xuân Sinh đang trực ở bệnh viện cảm xúc kích động, xuất hiện phản ứng khả năng đặc biệt, bị hệ thống theo dõi của Tổng cục bắt được.

“Sau khi trải qua huấn luyện, thẩm tra chính trị đủ tư cách, năm kế chị ta được nhận vào Phòng An toàn của Cục ta. Do luôn cảm kích Cục Dị khống đã cứu cả nhà mình, nhiều năm qua, chị ta luôn cố gắng tấn tới trong công việc, biểu hiện cũng rất nổi trội – một lần vinh dự được nhận huân chương hạng ba, liên tục bảy năm đạt danh hiệu ‘nhân viên chạy việc bên ngoài xuất sắc’, năm ngoái mới xin chuyển sang phòng hậu cần do tuổi tác đã cao.”

Tiêu Chinh: “… Chỉ thế, không còn gì khác?”

“Vâng, Chủ nhiệm, lý lịch của chị ta chỉ có như vậy.”

Tiêu Chinh càng nghe càng cảm thấy tên họ Tuyên đang nói nhảm, chuyện của Tất Xuân Sinh này quả thật có thể viết vào sách tuyên truyền chính thức của Tổng cục – bởi vì người nhà được anh hùng cứu, ôm lòng cảm kích, từ đây được khích lệ đi lên con đường anh hùng, cuối cùng tự trở thành anh hùng.

Từ tình yêu nhỏ đi đến tình yêu lớn, từ “vì gia đình nhỏ” thành “vì gia đình lớn”, còn việc nào mang năng lượng tích cực hơn việc này không?

“Chủ, Chủ nhiệm Tiêu, đồng… đồng chí bên Chi cục Xích Uyên hỏi, có cần chúng ta phối hợp hay không?”

Tiêu Chinh tức giận nói: “Phối cái gì mà phối, các anh phối hợp được với tên đó sao?”

“Ơ…”

Đây là đồng ý hay không đồng ý?

“Phái một đội điều tra viên khẩn cấp đến nhà Tất Xuân Sinh, tôi đi xin giấy khám nhà.” Tiêu Chinh thở hắt ra, “Nếu hắn sai, tôi sẽ băm tên nhân viên thời vụ này ra cúng!”

“Chủ nhiệm Tiêu!” Lúc này, một điều tra viên khác rảo bước chạy tới, ghé vào tai Tiêu Chinh, nói, “Đã truy tra được lọ trứng bươm bướm bị mất kia…”

“Nói.”

“Lọ trứng bươm bướm ấy mất năm 1988, đã ba mươi năm rồi.” Điều tra viên này kéo hắn sang một bên, “Thời điểm bị mất từng lập án, lưu lại hồ sơ, nhưng sau đó bị hủy bỏ rồi.”

Tiêu Chinh sửng sốt. Từ từ, mốc thời gian này… liệu có hơi sớm quá hay không?

Trứng bươm bướm mất từ ba mươi năm trước, bây giờ sự việc mới nổ ra, vậy trước đó đối tượng tình nghi lưu giữ nó làm gì? Bỏ trong nhà ngắm à?

Hơn nữa quan trọng nhất là, lúc ấy đối tượng tình nghi Tất Xuân Sinh còn chưa vào Cục Dị khống.

“Cậu vừa nói, việc này đã lập án.” Tiêu Chinh hiếm khi giảm chậm tốc độ, cũng hạ thấp giọng hỏi, “Nhưng sau đó không tìm được trứng bươm bướm, bản án này lại bị hủy bỏ một cách lạ lùng.”

“Phải.”

“Khoan làm lớn chuyện lên, để tôi nghĩ xem…” Tiêu Chinh dừng một chút, lại nói, “Liên hệ với Tuyên Cơ của Phòng Khắc phục hậu quả…”

Hắn nói đến đây lại dừng ngang, điều tra viên đợi cả một phút cũng không thấy đoạn sau, không khỏi nhìn Tiêu Chinh một cái. Chỉ thấy Tiêu Chinh mấy lần cắn chặt khớp hàm, lại mấy lần thả lỏng, cuối cùng không nói gì cả, chỉ vỗ vai điều tra viên, quay người đi về phía thang máy.

“Ơ, Chủ nhiệm, anh còn chưa nói liên hệ với Phòng Khắc phục hậu quả làm gì mà?”

“Nên làm gì thì làm,” Tiêu Chinh không hề quay đầu lại, nói, “bảo hắn tự xem mà làm.”

Cục Dị khống, một tổ chức khổng lồ, thật sự là đuôi to khó vẫy.

Ngay cả đánh rắm cũng phải xin chỉ thị từ cấp trên, Tuyên Cơ cảm thấy đám người này chẳng khá lên nổi. Hắn lúc này đã ném thân phận “nhân viên hậu cần thời vụ” của mình ra sau đầu, bỏ xa đám người chạy việc bên ngoài tám con phố, lao như điên theo đồng tiền xu chỉ đường.

Lửa của hắn vốn khắc chế tà ma, khí âm tà càng nặng thì lửa cháy càng mạnh, đồng tiền xu nho nhỏ kia chỉ chớp mắt đã biến thành một quả cầu lửa, hung tàn lăn sát đất. Khi lăn đến điểm cuối, quả cầu lửa hoàn thành sứ mệnh dừng lại, kế đó nổ thành một chùm pháo hoa – Tuyên Cơ ngẩng đầu nhìn theo pháo hoa bay lên trời, trông thấy Tất Xuân Sinh ở trên mái nhà.

Trên khuôn mặt tang thương tiều tụy của người phụ nữ ấy bò đầy tế văn, khiến chị ta nhìn như một ác quỷ trèo lên từ địa ngục.

“Tôi nghe nói họ tìm một cao thủ đến kế nhiệm Củng Thành Công, trước kia khi ở Phòng An toàn đã biết đại danh của anh, khiến tôi còn rất căng thẳng, vốn định tranh thủ giải quyết xong việc này trước khi anh tới, không ngờ ngàn tính vạn tính… vẫn lệch một ngày.” Tất Xuân Sinh vuốt tóc, nở nụ cười, “Có lẽ đều là ý trời.”

Tuyên Cơ chống trọng kiếm, đưa mắt nhìn chị ta: “Mấy cái như ‘ý trời’ bình thường đều do bên thua nói mà? Chị Tất, sao chị cướp lời thoại của tôi?”

Tóc Tất Xuân Sinh tung bay trong gió đêm vẩn đục, áo len hồng nhạt đối lập với thuần đen, rõ ràng đến mức hơi ghê người.

Bộ dạng của chị ta vẫn thế, tóc uốn xoăn kiểu phụ nữ trung lão niên thích nhất, quần áo kiểu lạc hậu, trạng thái da dẻ không tốt, lốm đốm vàng trông rất quê mùa, thích màu sắc lòe loẹt… Chị ta khiến người khác liên tưởng đến các bà cô nhảy dân vũ, đeo khăn voan màu sắc sặc sỡ, luôn thúc giục kết hôn, tốc độ nói rất nhanh… còn cả giọng nói oang oang không phù hợp với hoàn cảnh nữa.

Nhưng kỳ lạ là, khi toàn thân bao phủ tế văn lạnh lùng đứng trên đỉnh gió đêm, chị ta giống như đã phân rõ giới hạn với những miêu tả tầm thường đó. Những nhân vật phụ như không có linh hồn ấy, e rằng chỉ khi xé toạc bản thân, máu chảy đầm đìa, mới có thể khiến người ta kinh ngạc chú ý tới, trong cái xác như đạo cụ kia cũng đủ hết buồn vui.

Lúc này, Tuyên Cơ liếc thấy mấy người chạy việc bên ngoài đi theo hắn đã đến nơi, đang nghĩ cách tới gần Tất Xuân Sinh – tay không trèo lên tòa nhà từ phía khuất sáng, định đánh lén từ đằng sau.

Tuyên Cơ nhìn mà chỉ muốn lắc đầu.

Bình Thiến Như nói chị Tất làm người chạy việc bên ngoài gần ba mươi năm rồi, có thể không biết mấy chiêu này của người chạy việc bên ngoài các anh chắc?

Mấy người chạy việc bên ngoài vừa bước lên mái nhà, lập tức đều lấy vũ khí ra nhắm thẳng vào Tất Xuân Sinh.

“Đừng nhúc nhích!”

“Đặt tay ở chỗ chúng tôi có thể nhìn thấy! Không được lên tiếng!”

Tuyên Cơ quát: “Đừng tới gần chị ta!”

Tiếc thay, mấy người chạy việc bên ngoài đến nạp mạng không nghe thấy – khả năng đặc biệt của Tất Xuân Sinh là âm thanh, sợ bị chị ta điều khiển, mấy vị này đều mang đồ bịt tai cách âm.

Tuyên Cơ: “…”

Biện pháp này do thiên tài nhí nào nghĩ ra vậy, tuyệt lắm!

Ngay sau đó, mấy người chạy việc bên ngoài xông lên đột nhiên đều cứng đờ bất động, âm trầm tế văn bò trên mặt đất trèo lên mắt cá chân họ, từng chút một lên cơ thể họ. Nhiệt độ không khí xung quanh chớp mắt giảm hơn mười độ, xuống gần điểm đóng băng.

Tiếp theo, lấy Tất Xuân Sinh làm trung tâm, sương mù dày đặc không lành bắt đầu tràn ngập ra xung quanh. Lòng Tuyên Cơ chùng xuống, hắn ngửi thấy thứ mùi quen thuộc kia. Một người đàn ông từ trong sương mù thong thả bước ra, khá hiếu kỳ mà nhìn đông ngó tây một vòng, dường như không quen với kiến trúc và các tòa nhà cao tầng quá dày đặc, “Nơi đây đường phố thênh thang, tường viện nguy nga, là kinh đô à? Ty Thanh bình kinh thành sao chỉ có vài người thế này?”

Nghe thấy tiếng nói, Tất Xuân Sinh quay ngoắt đầu lại, trên mặt xuất hiện thần sắc điên cuồng, “Là thật, không ngờ lại là thật!”

Thịnh Linh Uyên quan sát chị ta giây lát, lẩm bẩm một tiếng: “À… nhân chúc, chẳng trách.”

Ở đây chỉ mình Tuyên Cơ có thể nghe hiểu những lời hắn nói, Tuyên Cơ hỏi: “Ngươi nói gì? Nhân chúc là cái gì?”

Thịnh Linh Uyên nhìn hắn một cái như cười như không, không trả lời, sau đó đổi thành tiếng phổ thông không thành thạo lắm, ôn hòa hỏi Tất Xuân Sinh: “Là ngươi đánh thức ta à? Đang yên đang lành, sao lại thành ra như vậy, ai đã ức hiếp ngươi?”

Giọng hắn vốn đã hết sức hòa hoãn, tiếng phổ thông lại là học gấp bằng cách ghi nhớ qua ti vi và hoàn cảnh, lúc này không cố ý ngụy trang, vừa nghĩ vừa nói, giữa từ và từ có một chút chần chừ, tự dưng thêm vài phần cảm giác thận trọng, khiến người ta cảm thấy mình dường như được hắn trân trọng.

Tất Xuân Sinh như bị một câu của hắn gợi lại những uất ức cả đời, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe.

“Không sao,” Thịnh Linh Uyên cười cười, “có chuyện gì ngươi cứ nói, ta ở đây, ngươi muốn nói bao lâu cũng được, không có ai quấy rầy đâu.”

“Tất Xuân Sinh,” Tuyên Cơ lạnh lùng nhắc nhở, “nếu tôi là chị, tôi sẽ càng cẩn thận hơn, người chị gọi ra không phải là thiên sứ thực hiện nguyện vọng cho người ta đâu.”

“Việc đó thì không cần anh nhọc lòng,” khi chuyển hướng sang hắn, Tất Xuân Sinh đã dằn lại sự yếu đuối thoáng qua trên mặt, “khế ước giữa tôi và hắn đã thành lập, bây giờ một tay giao tiền rồi, một tay vẫn chưa giao hàng, trước khi trả hết nợ nần, hắn không thể đụng đến tôi, nếu không sẽ bị tế văn phản phệ gấp ngàn lần.”

Thần sắc Thịnh Linh Uyên thản nhiên, như thể không hiểu chị ta đang nói gì.

Lúc này, Tiêu Chinh tránh mọi người, đi đến văn phòng Cục trưởng.

Cục trưởng Hoàng vốn đã tan tầm, nghe nói Xích Uyên xảy ra chuyện lại vội vàng chạy từ nhà đến. Khác với cựu Cục trưởng xuất thân từ nhân viên chạy việc bên ngoài, Cục trưởng Hoàng là một người bình thường, chủ yếu là chủ trì công tác hành chính. Đây cũng là lý do tại sao cần một tổng điều hành như Tiêu Chinh ở bên cạnh, gặp phải tình huống khẩn cấp, ông thường sẽ trao quyền cho Tiêu Chinh xử lý.

“Tôi đang muốn tìm cậu đây,” Cục trưởng Hoàng đứng dậy, “tình hình bên ngoài thế nào?”

“Cục trưởng Hoàng, tôi muốn xin ngài ký một lệnh khám nhà, điều tra nhà Tất Xuân Sinh – cựu nhân viên chạy việc bên ngoài hiện đã lui về tuyến hai.”

“Tất Xuân Sinh? Là người của chúng ta?” Cục trưởng Hoàng vừa nhận văn kiện vừa mù mờ hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Tiêu Chinh chậm rãi ngước nhìn lên, “Có liên quan đến một lọ trứng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt Tổng cục bị mất trộm ba mươi năm trước.”

Cục trưởng Hoàng khựng lại.

“Cục trưởng,” Tiêu Chinh trầm giọng nói, “tôi vẫn cho rằng ngài không biết tình hình nên mới mặc cho Tuyên Cơ làm bừa, để hắn đến Phòng Khắc phục hậu quả, hiện giờ xem ra là ngài cố ý, đúng không?”

Cục trưởng Hoàng lặng yên giây lát, ký tên lên lệnh khám nhà, “Tôi nhận vị trí này trong kinh hồn táng đảm, vốn định xử lý thỏa đáng hết mức trước khi sấm nổ, không ngờ nhanh như vậy đã…”

Tiêu Chinh hỏi: “Vì sao nguyên Chủ nhiệm Phòng Khắc phục hậu quả Củng Thành Công lại bị cưỡng chế về hưu?”

Cục trưởng Hoàng phất tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống, châm một điếu thuốc, “Ôi… việc này phải nói từ đâu đây? Tiểu Tiêu, cậu biết khi Phòng An toàn đi làm nhiệm vụ, có một ‘vạch đỏ’ an toàn tuyệt đối chứ?”

“Nguyên tắc thứ nhất của nhân viên chạy việc bên ngoài Phòng An toàn là bảo đảm hết mức an toàn công cộng.” Tất Xuân Sinh ở trên nóc nhà nói, “Để phòng tránh người chạy việc bên ngoài có khả năng đặc biệt chỉ lo nhiệm vụ, xem nhẹ an toàn của người bình thường, chúng ta có một vạch đỏ an toàn không thể vượt qua – Người chạy việc bên ngoài có khả năng đặc biệt tuyệt đối không thể làm bị thương người bình thường ngoài đối tượng tình nghi. Trong một vụ việc, số lượng người bình thường thương vong vượt quá mười lăm người tương đương với sự cố lớn, người phụ trách hành động phải nhận thẩm tra; thương vong vượt quá năm mươi người tương đương với sự cố cực kỳ lớn, đình chỉ công tác toàn bộ những người có trách nhiệm liên quan, người thất trách nghiêm trọng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Đoạn này được in đậm trên sổ tay công tác, Chủ nhiệm Tuyên, anh còn chưa kịp xem sổ tay công tác đâu nhỉ? Thế tôi phổ cập một chút cho anh, một khi người chạy việc bên ngoài để xảy ra vấn đề lớn, Phòng Khắc phục hậu quả phải lập tức đánh giá cấp độ sự cố, quyết định người chịu trách nhiệm.”

Tuyên Cơ cau mày, nhất thời chưa hiểu chị ta đọc quy chế điều lệ của Cục Dị khống làm gì.

Tất Xuân Sinh cười: “Ba mươi năm trước, hai con trăn biến dị chạy trốn. Trong quá trình đuổi bắt, người phụ trách hành động khi ấy nhất thời sơ sẩy, để trăn biến dị tông vào một đoàn tàu trong lúc lẩn trốn. Tàu hỏa lúc này đang chạy trên cầu lớn, bị trăn biến dị cuốn rơi xuống sông. Trăn biến dị thừa cơ nuốt lấy sức sống của con người để chữa trị vết thương, kết quả là hơn hai ngàn người trên tàu, chưa đầy một phần mười sống sót.”

“Không thể nào!” Một người chạy việc bên ngoài giãy rơi đồ bịt tai, lớn tiếng nói, “Kể từ ngày thành lập, Tổng cục chưa từng để xảy ra sự cố lớn như vậy! Sự cố chết hơn hai ngàn người chắc chắn không thể nào giấu được tin tức!”

“Đúng vậy,” Tất Xuân Sinh nhẹ nhàng nói, “thế anh nói xem, những người chết đó đi đâu cả rồi? Chủ nhiệm Tiêu tra được tung tích của lọ trứng bươm bướm kia chưa?”