Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 100

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

“Trẫm cả đời kháng thiên mệnh, kháng số mệnh, mạo lỗi lầm tày trời, thiên đao vạn quả, trăm chết không hối.” Âm thanh ấy vang vọng trong Quy Nhất trận: “Còn ngươi, Thịnh Tiêu, ngươi thì vì cái gì?”

Tuyên Cơ vừa chui vào trong trận, còn chưa tới đáy, trước mắt là một dải sương mù, chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận được Thịnh Linh Uyên đang ở gần đây, nhưng không nhìn thấy người, cũng không nghe thấy câu trả lời của hắn, tơ lòng đã bị lời này gõ rung trước.

Thịnh Linh Uyên từ nhỏ đã biết mình là người thừa kế của nhân tộc, tại niên đại yêu ma hoành hành, tiểu Thái tử đào vong là hi vọng cuối cùng của mọi người. Hắn là một đồ đằng và phù hiệu thần thánh, chỉ cần là người, chỉ cần còn có huyết khí, thì đều sẵn lòng chết vì hắn. Nhưng hắn không phải là ngọc tỷ truyền quốc lạnh lẽo.

Tuyên Cơ biết, thời thiếu niên, trong lòng hắn có một tấm bia đá, tất cả thân xác máu thịt từng chắn đao gió kiếm sương cho hắn đều được chôn ở nơi đó. Hắn động viên A Lạc Tân dẫn cả tộc vu nhân đi theo mình, không chỉ dựa vào mưu tính của Đan Ly, mà còn có tâm của chính hắn – thời điểm ấy, những gì hắn từng thề, từng hứa hẹn, toàn là chân thành.

Nhưng ấy là trước khi thiên ma kiếm gãy, thế… sau đó thì sao?

Chuyện đập gãy kiếm là một lần ép vua, một âm mưu, có thể nói là Đan Ly tính kế thành công, cũng có thể nói là thiếu niên thiên tử vây cánh chưa đầy, còn chưa nắm được quyền hành có thể khống chế thiên hạ.

Nhưng xét đến cùng, đó là sự phản bội của nhân tộc đối với hắn.

Mà ngay sau đó, trong quá trình sửa thiên ma kiếm, chân tướng xấu xí nối tiếp nhau phơi bày. Hắn là thiên ma, là tế phẩm, là một công cụ chưa sinh ra đã bị mẹ ruột vứt bỏ.

Hắn thậm chí không thể coi là một “người”.

Thiên ma cũng là ma, nguồn sức mạnh của Thịnh Linh Uyên cũng là Xích Uyên, một khi Xích Uyên yên lặng, hắn sẽ thành ra thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ. Mà sau khi hắn biết được tất cả chân tướng, mất đi hết thảy có thể mất đi, tại sao vẫn chịu moi huyết mạch, bỏ đi ngũ quan lục cảm, cô độc gánh vác trách nhiệm của nhân hoàng, chôn sống mình trong Độ Lăng cung lạnh lẽo?

Điều này căn bản trái với nhân tính.

Chẳng lẽ hắn không oán hận, không không cam lòng? Chẳng lẽ hắn không có công năng này?

Lẽ nào hắn là một vị thần vô tư vô tâm, vô tình vô cảm sao?

Âm thanh trong trận pháp ấy cười to, nói: “Ngươi không vì cái gì cả, ngươi căn bản không dám thừa nhận rằng thiên ma kiếm tổn thất không hề đáng giá! Bởi vậy, ngươi nhất định phải tìm cho hắn một ‘đại nghĩa’ đường hoàng làm cớ. Các ngươi nói như thế nào nhỉ? Quá nhiều từ, cái gì mà ‘lấy đại cục làm trọng’, ‘vì sinh dân lập mệnh’, ‘nhẫn nhục gánh trọng trách, để tuẫn thiên hạ’… lẫm liệt biết bao. Thịnh Tiêu, lừa mình dối người quen rồi, ngươi chọc hai mắt, mù quáng tin, thế cũng gọi là sống? Còn chẳng bằng tượng đá trong miếu, thật đáng thương mà.”

Sống lưng Tuyên Cơ nổi lên một lớp da gà. Hắn bỗng nhiên nhớ tới, khi ở Đông Xuyên, A Lạc Tân lúc sắp chết từng như choàng tỉnh ngộ mà nói một câu: “Linh Uyên ca, thật ra huynh cũng giống ta.”

Ma nghe thấy được âm trầm tế văn nhất định là có cộng minh với kẻ hiến tế. Kẻ có thể bị tế văn đánh thức cũng phải giống A Lạc Tân, Vi Dục vương… thậm chí ảnh nhân trấn Thanh Bình kia, oán hận nhân gian yên bình này, muốn châm lửa Xích Uyên, đốt tất cả trở lại tình trạng trước khi nhân tộc thống nhất.

Thịnh Linh Uyên bị âm trầm tế văn đánh thức, thật sự là một điều bất ngờ ư?

Ở mộ vu nhân, hắn một lần nữa trở về thể xác mình, nhớ lại mọi chuyện khi còn sống. Đối mặt với lửa Xích Uyên rục rịch, trong lòng hắn rốt cuộc có dự định thế nào?

Hắn lúc ấy dường như vừa chính vừa tà, với Cục Dị khống cũng như xa như gần… hắn thật sự đứng về phía nhân tộc ư?

Có hai khả năng. Có thể Thịnh Linh Uyên lúc ấy căn bản chỉ muốn mặc cho lửa Xích Uyên cháy lên, giết các ma đầu khác chẳng qua là vì muốn độc chiếm sức mạnh của Xích Uyên như yêu vương năm xưa.

Hai là hắn chết đi sống lại một lần, giấc mộng dài tự lừa dối mình ba ngàn năm trước vẫn chưa tỉnh, thậm chí hắn mở mắt ra, vẫn đang vô thức lờ đi ý nguyện của mình, thấy nhân tộc an cư là theo bản năng tươi cười vui mừng giả dối, giống một con rối cài đặt sẵn chương trình cho mình, bị động sống lại, bị động một lần nữa lấy thân làm tế, bình kiếp nạn lần này cho nhân tộc, chết về Xích Uyên!

Tuyên Cơ đột nhiên phát hiện, không cần biết suy nghĩ chân thật trong lòng Thịnh Linh Uyên khi ấy là gì, đều khiến người ta không rét mà run.

Bởi vì bất kể trong lòng hắn nảy sinh suy nghĩ nào, khi hắn biết thiên ma kiếm linh thật ra chưa chết, hơn nữa trở thành thủ hỏa nhân cuối cùng của Xích Uyên, chỉ còn một khúc xương chu tước cuối cùng, hắn đều đã chỉ còn lại một con đường.

Trong sương mù của trận pháp, chỉ có tiếng cười to điên cuồng của trận chủ bay qua lại, Tuyên Cơ vẫn không thể nghe thấy câu trả lời của Thịnh Linh Uyên.

Có lẽ hắn không có lời gì để nói.

Sự ra đời của hắn là một mưu kế được dày công sắp đặt, tâm nguyện do người khác trăm phương ngàn kế bơm vào đầu, lý tưởng như một trò cười, chân tình là lồng giam đan sẵn từ trước.

Nửa đời trước của hắn là một âm mưu mà hắn tin là thật, nửa đời sau là sự lấp liếm tự mình bịt tai trộm chuông.

A Lạc Tân chất vấn hắn rằng “Cả đời này, huynh đã từng thoải mái một ngày nào chưa”, A Lạc Tân sai rồi, yêu cầu đối với hắn quá cao rồi.

Nhân hoàng sống chết ba ngàn năm, thật sự biết “thoải mái” là gì ư?

Ngọn lửa trên cánh Tuyên Cơ bỗng chốc bùng mạnh, Quy Nhất trận lập tức phát hiện kẻ xâm nhập ngoại lai. Nhất thời, trong không khí hiện lên khoảng trăm thanh đao kiếm, đổ ập xuống đầu xuống mặt hắn, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến đám xác chết trẻ con có thể tùy ý hóa thành đao kiếm trong mộ cao sơn vương ở Nam Hải!

Tuyên Cơ chẳng thèm tránh né, “keng” một tiếng, mấy đồng tiền xu trong tay tự mình bay ra, hóa thành vài cái bóng trên không, bắn văng toàn bộ số đao kiếm tới gần. Hắn hoảng loạn tìm kiếm Thịnh Linh Uyên.

Trong trận có một đống hoa lá bám trên một tảng sương đen lớn, sương đen ngưng tụ thành dạng kén, hoa lá dính bên trên hút ma khí như đỉa.

Trong Quy Nhất trận của cung yêu vương năm ấy, có vô số thiên yêu thượng cổ bị yêu vương nuốt.

Mà trong Quy Nhất trận này, có thể hóa hình ra phong đao kiếm vũ giống Vi Dục vương, còn có thể không sợ thiên ma khí giống ảnh nhân trấn Thanh Bình… dường như nó đã nuốt hết những nhân ma bị âm trầm tế triệu hoán!

Tuyên Cơ bay về phía kén do sương đen ngưng tụ thành: “Linh Uyên!”

Nơi ly hỏa đến, ma khí tan đi, sương đen và hoa lá hút ở bên trên phút chốc cùng tản ra, trong “kén” kia lại không có một bóng người – không biết Thịnh Linh Uyên đã thoát thân từ khi nào.

Âm thanh trong Quy Nhất trận nói: “Có khách mới đến… Thịnh Tiêu, ngục tốt của ngươi tới tìm ngươi rồi, sao ngươi ngươi còn trốn trốn nấp nấp?”

Bấy giờ, Tuyên Cơ mới ý thức được, thì ra mình không nhìn thấy Thịnh Linh Uyên không phải vì Quy Nhất trận này, mà là chính hắn đã dùng phương pháp nào đó ẩn nấp tung tích, trận chủ cũng đang tìm hắn.

Do sự hạn chế bẩm sinh, để đối kháng chủng tộc khác trong chiến tranh, nhân tộc chỉ có thể bỏ công trên phù chú và pháp trận, được trời ưu ái tại hai phương diện này. Trình độ trận pháp của nhân hoàng càng cao thâm hơn, Tuyên Cơ có thể mơ hồ cảm thấy vị trí của Thịnh Linh Uyên không ngừng thay đổi, dường như đang hóa giải trận này.

Tuyên Cơ miễn cưỡng định thần lại: “Sao chép một Quy Nhất trận là có thể giả mạo yêu vương, ngài là khúc cây mục trong khe suối nào thành tinh, sao không đi bán hàng đa cấp đi?”

Trong khi nói chuyện, hắn đáp xuống rễ cây cổ thụ lồi lên mặt đất, ngọn lửa dưới chân phóng thẳng ra ngoài. Ly hỏa chí dương đã dọn sạch sương mù trong trận, nuốt cả thân cây, xung quanh lập tức hóa thành một biển lửa, giống như Xích Uyên địa hỏa dâng trào năm ấy…

Chờ đã!

Tuyên Cơ như có cảm giác nào đó, quay phắt đầu lại, phát hiện cảnh tượng xung quanh không biết đã thay đổi từ khi nào, chính hắn đang ngâm mình trong biển lửa. Nơi đây đâu còn là đại sảnh tầng một Cục Dị khống, rõ ràng là Xích Uyên – Xích Uyên còn cháy năm ấy.

Đột nhiên, không biết từ đâu vọng đến một tiếng chim hót thê lương, Tuyên Cơ theo tiếng ngẩng đầu lên, đồng tử bị ánh lửa đâm vào co nhỏ lại. Hắn nhìn thấy một bóng người nhảy xuống từ trên dốc núi Xích Uyên.

Người ấy rơi đến giữa không trung đã hóa thành một quả cầu lửa, như sao băng đập tới vỏ cứng bên ngoài dung nham, hơi thở quen thuộc từng nối liền huyết mạch được Xích Uyên truyền đến cho thủ hỏa nhân không thiếu mảy may. Cách ba ngàn năm lại thấy tình cảnh này, Tuyên Cơ vẫn nứt hết gan mật.

Lý trí tức khắc bị đốt thành tro, hắn lao tới người ấy không chút nghĩ ngợi.

Ba ngàn năm trước, Tuyên Cơ không có thân thể, rõ ràng gần trong gang tấc, đôi tay lại xuyên qua người Thịnh Linh Uyên một cách phí công, trơ mắt nhìn hắn bị dung nham nhiều lần nuốt xuống phun lên.

Lần này, hắn rốt cuộc đã đón được người ấy.

Người trong lòng bị lửa mạnh của Xích Uyên thiêu không nhìn ra nguyên dạng, tất cả xương dường như đều không ở nguyên vị, da thịt như cháy thành than dính trên đó. Người nọ khó khăn há miệng, hình như muốn nói điều gì.

Tuyên Cơ ôm Thịnh Linh Uyên vào lòng, hai tay không đủ dùng, còn phải thêm cánh, hận không thể nghiền phẳng mình, hóa thành một tấm chắn…

Lúc này, hắn nghe thấy người trong lòng nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã nếm lê và mật của tộc vu nhân… thế đã từng nếm kinh hồn của họ chưa?”

Tuyên Cơ giật thót, ngay lập tức, ngực hắn chợt lạnh, “tay” của “người” trong lòng quấn lên người hắn, vòng ra sau lưng, duỗi qua khoảng hở của cánh, đâm xuyên ngực hắn.

“Bàn tay” ấy biến thành một đám dây leo, khuấy tung trong ngực bụng hắn, sau đó nắm chặt cột sống của hắn.

“A,” âm thanh trong Quy Nhất trận như thở dài, “xương chu tước, nóng quá.”

Hai tay Tuyên Cơ chợt thoát lực, ngay sau đó, ảo cảnh Xích Uyên xung quanh vỡ nát, cả người hắn bị ném lên giữa không trung. Dây leo đâm vào từ sau lưng hắn, chui ra trước ngực, lại chui vào đan điền, yết hầu như xe chỉ luồn kim, “khâu” hắn ở đó.

Lông vũ đỏ tươi rơi xuống như tuyết, vẻ mặt Tuyên Cơ trống rỗng, đôi cánh đập như chú chim hấp hối.

Hết thảy xảy ra trong một chớp mắt, khiến người ta không kịp phản ứng.

“Thủ hỏa nhân cuối cùng…” Âm thanh trong Quy Nhất trận chưa cảm thán xong, một bóng người bao trong sương đen đã lao đến, như phát điên mà giật dây leo yêu quái “khâu” trên người Tuyên Cơ.

Một bóng trắng lộ ra hình dáng, khe khẽ “a” một tiếng: “Bắt được ngươi rồi, nhân hoàng bệ hạ.”

Trên rễ cây vươn ra vô số chồi non bé tí, nhanh chóng uốn lượn tới gần Thịnh Linh Uyên như lũ rắn. Song đúng lúc này, dưới chân bóng trắng đột nhiên bùng lên ánh lửa.

Một âm thanh nói: “Bắt được ngươi rồi, cây cọc mục thành tinh.”

“Cái…”

Tuyên Cơ bỗng chốc xông ra từ phía sau bóng trắng. Cùng lúc đó, “Tuyên Cơ” bị dây leo đóng đinh giữa không trung bắt đầu tan chảy từ đầu, cuối cùng biến thành một mớ tiền xu, leng keng lăn xuống, bay về trong tay Tuyên Cơ, hóa thành một mớ dây xích, trói chặt bóng trắng đang toan tính thoát khỏi vòng lửa.

Mà sương đen xung quanh “Thịnh Linh Uyên” vừa liều mạng giật dây leo tan đi, bên trong không có một bóng người – đó vẫn chỉ là một hư ảnh do ma khí ngưng tụ thành.

“Ta hi vọng ngươi ghi nhớ một việc,” Tuyên Cơ nghiến răng túm chặt dây xích, nhấn từng chữ, “bố mày đã ‘chết’ ba mươi lăm lần, chưa, từng, rụng, lông!”

Chợt nghe có người quát khẽ một tiếng: “Phá.”

Khoảnh khắc bóng trắng bị Tuyên Cơ nhốt lại, Thịnh Linh Uyên biến mất rất lâu lập tức xác định được mắt trận. Sương đen trong tay hắn ngưng tụ thành một loạt trường kiếm như kim mảnh, xuyên qua mắt trận.

Quy Nhất trận bắt đầu rung động mạnh, rễ cây khổng lồ quằn quại, vô số gạch ngói trong tòa nhà Cục Dị khống rơi xuống rào rào. Sương khói bỗng chốc tan hết, lộ ra Liệt Nô Cung Phục trận đỏ như máu trên rễ cây.

Thế tiến của thanh kiếm sương đen trong tay Thịnh Linh Uyên không giảm, đồng thời, một phát thiên lôi đánh xuống từ trên đỉnh lộ thiên của tòa nhà gãy gập, giáng thẳng vào chính giữa cây cổ thụ kia, mưa tầm tã trút xuống.

“Ăn ý mười điểm!” Tuyên Cơ trong tạp âm đất rung núi lở huýt sáo một đoạn lạc điệu, cao giọng hỏi Thịnh Linh Uyên, “Thề Non Hẹn Biển với ta có được không?”

Thịnh Linh Uyên không chịu gào theo, Tuyên Cơ không nghe thấy tiếng hắn, chỉ có thể nhìn rõ khẩu hình.

Vô cùng đơn giản dễ hiểu, bệ hạ chỉ nói một chữ: “Cút.”