Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 229: Quang Đầu Chi Hí

Đã hai ngày rồi, toàn bộ Đại Địa Minh chia thành các nhóm túi bụi tìm kiếm nhưng vẫn không sao tìm ra Hy Bình. Bọn họ dùng mọi biện pháp nghe ngóng nhưng Hy Bình hoàn toàn không xuất hiện ở Tứ đại gia hay bất kỳ môn phái nào khác. Cứ như hắn đã biến mất khỏi cõi đời này. Giờ Đại Địa Minh căn bản không biết phải tìm hắn ở đâu.

o0o

Cổ Phong Tạ vẫn yên tĩnh như trước. Đêm lại đến. Ngụ tại Cổ phong tạ hiện giờ chính là Vạn Diệu thần ni. Hai ngày nay, Vạn Diệu am cũng tíu tít hợp với Đại Địa Minh đi tìm hai người Hy Bình và Lạc U Nhi ở khắp nơi. Hết một ngày, cũng đã mệt mỏi, tất cả các ni cô Vạn Diệu am đều quay về Cổ phong tạ 

Vạn Diệu, Diệu Duyên, Diệu Ý đứng trước phòng của Vạn Diệu một lúc. Diệu Ý hỏi: "Sư phụ, hắn tỉnh chưa vậy?"

Khuôn mặt Vạn Diệu hơi đỏ hồng lên. Tuy là ni cô nhưng nàng vẫn tỏa ra cái hương vị phơi phới của phụ nữ xuân thì. Nàng đáp khẽ: "Ngươi nói nhỏ một chút. Chuyện này ngươi đi mà hỏi sư muội, đừng có mà hỏi ta?"

"Sao lại hỏi tôi? Không phải sư phụ cũng cùng nghỉ ở đó sao?" Diệu Duyên ương ngạnh cãi lại.

Vạn Diệu nổi giận mắng: "Các ngươi muốn gây lộn sao? Có phải muốn người của Đại Địa Minh biết không? Hừm!"

Diệu Ý hoảng sợ nói: "Sư phụ, con không hỏi nữa. Con quay về đây, người cứ vào trong đi!"

Diệu Ý quay người trở về phòng của mình. Vạn Diệu mở cửa bước vào rồi quay sang hỏi Diệu Duyên: "Ngươi không vào à?"

"À……" Diệu Duyên đáp nhỏ rồi cũng bước vào, đóng cửa lại.

Lúc này Vạn Diệu đã đốt đèn lên rồi vén màn. Trên giường có một người đang nằm. Chính là Hoàng Hy Bình?!

Thì ra sau khi Hy Bình làm một cuộc tàn sát rồi thoát ra ngoài, hắn lại quay trở lại. Hắn tự mình biết rằng, mỗi lần hắn phát cuồng lên, sau đó đều trở nên vô cùng mỏi mệt, bắt buộc phải nghỉ ngơi một thời gian. Có những lúc, nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Hắn lợi dụng đêm tối và sự náo loạn, ôm Lạc U Nhi trong lòng tiến vào Cổ phong tạ. Lạc Hùng tuyệt đối không ngờ được hắn cũng có quan hệ với các ni cô của Vạn Diệu am. Hơn nữa, Vạn Diệu am vốn không bao giờ tiếp khách nam nhân. Ai ngờ được Vạn Diệu của Vạn Diệu am lại để cho Hy Bình ngủ ngay trên giường mình chứ?

Kỳ thật, lúc đầu Vạn Diệu hoàn toàn không muốn để Hy Bình ngủ trên giường mình. Có điều Hy Bình cứ tiến thẳng vào phòng nàng rồi leo một mạch lên giường mà ngủ. Nàng muốn cản cũng không còn kịp nữa. Lại sợ Đại Địa Minh phát hiện có chuyện bất thường, chỉ còn cách để Hy Bình tiếp tục trần truồng ngủ trên giường. Còn nàng, vào cái thời tiết này, cũng không tiện để đổi phòng ngủ. Nếu đổi phòng không chừng lại khiến cho Đại Địa Minh sinh nghi. Vô duyên vô cớ, sao lại không ngủ ở phòng của mình?

Còn Diệu Duyên thì vẫn một mực ngủ cùng với Vạn Diệu. Có điều thỉnh thoảng cũng chạy sang phòng của Diệu Ý. Trong hai ngày này, Lạc U Nhi lúc nào cũng ở trong phòng Diệu Ý không dám ra ngoài. Nhưng vào ban ngày, bọn họ đều làm ra vẻ phối hợp rất tốt với Đại Địa Minh, cũng tỏa ra đi tìm Hy Bình……

Dù sao đi nữa Lạc Hùng cũng không ngờ nổi Vạn Diệu thần ni lại giấu một nam nhân trần truồng trên giường mình. Hơn nữa, còn khiến người khác khó mà tin được những chuyện đã phát sinh.

"Sư phụ, tối nay người ngủ ở trong hay ngủ ở ngoài?" Diệu Duyên nghiêm túc hỏi.

Vạn Diệu hơi ửng đỏ mặt đáp: "Tối nay ta ngủ dưới đất."

"Không được đâu, sư phụ! Dưới đất vừa lạnh vừa bẩn. Không phải hai đêm rồi người đều ngủ trên giường sao?"

"Hắn chắc cũng sắp tỉnh rồi. Sợ sau khi hắn tỉnh rồi, biết được, có phải là phiền phức không?"

Diệu Duyên nói: "Là sư phụ sợ hắn biết người lặng lẽ sờ mó thân thể hắn à?"

Vạn Diệu nổi giận đùng đùng nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói: "Người nói cái gì vậy? Ta sờ mó hắn à? Hắn nằm ngay giữa giường. Ta ngủ giường của ta, tất nhiên phải đụng hắn rồi, đâu phải sờ đâu."

Diệu Duyên cười nói: "Vậy con cũng không có sờ. Hi hi."

"Ngươi đừng có cười. Ta sớm đã biết ngươi vốn cũng thích hắn. Ngươi và sư tỷ của ngươi đều làm ô uế thanh danh của Phật tổ cả."

Diệu Duyên ủy khuất nói: "Sư phụ, con không có mà! Người nói dối rồi. Phật tổ không tha thứ người nói dối đâu. Sư phụ à, đêm nay chúng ta ngủ dưới đất cũng tốt. Nếu hắn tỉnh lại, hắn sẽ rất xấu tính."

Vạn Diệu nói: "Hôm nay ta cứ ngủ trên giường. Có tỉnh lại đi nữa, hắn dám làm gì chứ? Ta là ni cô, hắn không dám đắc tội với Phật tổ đâu. Sắc tức là không mà không cũng là sắc. Ta chẳng nghĩ đến chuyện gì cả, chỉ nghĩ đến cái giường của mình. Không lẽ làm ni cô thì không thể có một cái giường sao?"

Không trách được ngày xưa Hoàng Dương trốn tránh nàng ta. Thì ra nàng ta đã có chủ định muốn làm thần ni. Nàng ta và Diệu Duyên đều có thiên phú như nhau, gần như đánh dấu một thời đại mới, rất khác người. Tuyệt đại thần ni không giống bất kỳ một ni cô nào khác.

"Ta ngủ bên trong." Vạn Diệu nói xong liền leo lên giường, trèo qua Hy Bình, rồi nhấc mền lên chui vào.

Diệu Duyên tắt đèn rồi chu miệng nói: "Lần nào cũng bắt con nằm ngoài. Sư phụ tính toán quá đi."

Nàng ta lẩm bẩm gì đó rồi lụi cụi leo lên giường, bỏ màn xuống, nằm quay lưng lại Hy Bình, bắt đầu ngủ.

Chừng đến quá nửa đêm, Hy Bình tỉnh lại. Hắn đã ngủ vùi suốt hai ngày hai đêm liền. Câu hỏi đầu tiên của hắn khi tỉnh dậy là: "U Nhi?"

Phát hiện không có ai đáp lại, hắn xoay người liền chạm vào một thân thể rất mềm mại. Bằng trực giác hắn biết đó là nữ nhân. Không biết có phải là Lạc U Nhi không?

Đột nhiên nghe thấy bên dưới giường vọng lên tiếng kêu khẽ, nghe rõ tiếng Diệu Duyên mắng: "Đồ hỗn đản! Dám hất ta xuống giường……"

Hy Bình hoảng kinh, không ngờ lại là tiểu ni cô Diệu Duyên à? Chắc là ngay trước khi hắn tỉnh lại, chân vung lên hất nàng ta rơi xuống đất? Chắc nàng ta vẫn chưa biết rằng thật ra hắn đã tỉnh lại rồi?

Đột nhiên hắn nghĩ đến chuyện đùa giỡn với nàng ta một chút. Vừa lúc đó phát hiện Diệu Duyên leo lại lên giường, đưa tay xoa cái đầu trọc của mình rồi lẩm bẩm: "Nếu như tóc mọc dài thì đâu có đau như vậy. Hic! Phật tổ chẳng tốt lành chút nào, bắt chúng ta phải cạo trọc đầu đi, vừa xấu xí, gặp mấy dịp này lại còn bị đau nữa."

Hy Bình muốn cười nhưng không dám cười, lại nghe nàng ta nói: "Đồ hỗn đản, dám đá ta, ta đá lại ngươi!"

Cái chân nhỏ nhắn của nàng thật sự vung ra đá Hy Bình một cái. Hy Bình kêu đau, hai tay vươn ra, trong bóng tối ôm nàng ta lại rồi nói: "Tiểu ni cô, nàng đá làm ta tỉnh lại rồi."

Diệu Duyên vùng vẫy nhưng không dám kêu lên. Nàng ta khe khẽ nói: "Hừ, nói nhỏ thôi! Ta cảnh cáo ngươi, không được ôm ta. Nếu không ta kêu to lên đó."

Sự mâu thuẫn trong lời nói của nàng ta thật không còn gì để nói nữa!

Hy Bình vẫn một tay ôm nàng ta, cảm thấy phía sau lưng cũng có một nữ nhân đã tỉnh giấc, liền hỏi: "Tiểu ni cô, còn ai nữa vậy?"

Tay hắn lúc này đang sờ soạng cái đầu trọc của Vạn Diệu, xác định rõ đây không phải là Lạc U Nhi . Đương nhiên cũng không phải là Độc Cô Tuyết. Bởi vì Độc Cô Tuyết cũng đã nuôi lại mái tóc dài trong khi lúc này, tay sờ chỉ thấy đầu trơn láng, cảm giác thật dễ chịu.

"Là …" Diệu Duyên đang định đáp thật liền bị Vạn Diệu thò chân sang đá một cái. Nàng ta kêu lên: "Ôi, đau mà…"

"Là ai vậy?" Hy Bình hỏi lại.

Vạn Diệu lại đá Diệu Duyên một cái nữa. Diệu Duyên giận nói: "Không cần đá nữa, ta biết rồi, sư tỷ. Nàng ta là sư tỷ của ta……"

Đầu nàng vẫn còn minh mẫn lắm. Nàng biết sư phụ nàng không muốn nàng nói thật, muốn nàng nói dối. Được! Phật tổ sẽ trừng phạt bà ta.

"Sư tỷ nàng à? Không phải nàng ta đã để tóc lại rồi sao? Sao bây giờ đầu lại trọc lóc thế này? Diệu Ý lão bà, có phải là nàng không?" Không nghe thấy trả lời, Hy Bình lại hỏi: "Sao nàng không nói gì cả vậy?"

Diệu Duyên đáp: "Sư tỷ vẫn chưa tỉnh ngủ……"

"Thật là…! Tiểu ni cô, nàng nói nghe thật kỳ quặc. Nàng ta vừa mới đá nàng xong, sao nàng bảo nàng ta chưa tỉnh ngủ? Thiên tài ta đây không dễ lường gạt đâu." Hy Bình bắt đầu lớn tiếng, bất quá giọng cũng không quá lớn. Hắn biết hiện giờ mình đang ở đâu.

Diệu Duyên nói: "Nàng ta mộng du mà!"

Mấy lời đó bình thường nàng ta mà nói chắc phải khiến sư phụ nàng giận phát điên lên. Đột nhiên lại bảo Vạn Diệu thần ni lừng danh như thế mắc chứng mộng du à?

"Cạo trọc đầu lại khi nào vậy kìa?" Hy Bình lẩm bẩm tự nói với mình.

Diệu Duyên nói: "Sư tỷ nói, đầu trọc cũng … thoải mái. Tỷ ấy nói đã quen để đầu trọc rồi nên lại cạo trọc đi."

"Thật vậy à?" Hy Bình nói xong liền buông Diệu Duyên ra, quay người lại, ôm Vạn Diệu vào lòng.

Thật tình cờ, thân hình Vạn Diệu so với Độc Cô Tuyết cũng không khác biệt mấy, cũng khiến Hy Bình cảm nhận như nhau. Có điều trong lòng hắn giật mình. Bởi vì hắn không cảm nhận được mối huyết nhục tương thông. Nếu đúng là Độc Cô Tuyết thì hắn phải có cảm giác đó. Cái đầu trọc này tuyệt đối không phải là Độc Cô Tuyết. Vậy là ai vậy? Sao Diệu Duyên lại nói thay cho nàng ta, liệu có phải là sư phụ Vạn Diệu của nàng ta không? Nghĩ đến đó, ít nhiều gì cũng đoán được rồi.

Hắc hắc, Vạn Diệu thần ni sao? Người đầu tiên đã thầm yêu cha hắn à? Thế mà hắn cứ nghĩ rằng nàng ta đã tu hành đắc đạo rồi chứ.

Hắn nói: "Lão bà à, nàng chưa tỉnh dậy sao? Nếu nàng không tỉnh, ta phải cùng nàng ái ân trong mộng rồi."

Tay hắn đặt lên hai ngọn nhũ phong của Vạn Diệu. Cặp nhũ phong này xem ra còn to hơn của mấy thiếu nữ. Một tay hắn vừa mới chụp vào, thân thể Vạn Diệu liền run bắn lên, hai tay như muốn hất tay hắn ra nhưng không dám động đậy, cũng chẳng kêu lên tiếng nào. Thật sự là khó cho nàng rồi.

"Ngươi muốn cùng với sư… tỷ ta ân ái à?" Diệu Duyên kêu lên khe khẽ.

Hy Bình đáp: "Thì sao? Nàng quên là sư tỷ nàng là lão bà của ta à? Còn nhớ chuyện ở bên cạnh ôn tuyền chứ? À à, tiểu ni cô, nàng không chạy đi à? Nếu nàng không chạy, sau khi ta cùng sư tỷ nàng ân ái xong, ta sẽ làm cho nàng có một tiểu hòa thượng trong bụng."

"Ngươi thật xấu xa…… Ngươi không được làm vậy. Nàng ta là sư…… a!" Lại bị Vạn Diệu đá cho một cái, Diệu Duyên nổi nóng, nói với Hy Bình: "Ngươi muốn làm gì cứ làm. Ta không quan tâm. Ta cũng không đi. Ta cũng không thèm sợ ngươi. Bọn họ có thể làm được thì ta cũng làm được. Ta mới là người đầu tiên gặp tên phôi đản nhà ngươi chứ." 

Diệu Duyên quay người lại, thân thể mềm mại tựa vào lưng Hy Bình, một chân quàng lên chân hắn, thì thầm vào tai hắn: "Ta thật sự… không sợ ngươi đâu."

Tim Hy Bình chợt đau nhói. Thật không ngờ đến tận cả lúc này vẫn còn có một tiểu ni cô si tình với mình như thế. Điều đó khiến hắn vô cùng cảm động. Hắn không như những người khác cho rằng quan hệ với ni cô là bại hoại đạo đức. Trong suy nghĩ của hắn, ni cô cũng là nữ nhân, mà đã là nữ nhân thì cũng có những nhu cầu thiết yếu của nữ nhân. Thần phật là cái quái gì? Chẳng qua là mấy cái tượng thếp vàng. Sao lại bắt một nữ nhân phải vì mấy cái đó mà bỏ phí cả đời chứ?

Hoàng Hy Bình dù sao vẫn là Hoàng Hy Bình, lúc nào cũng sắc đẹp là trên hết.

Thậm chí trong lúc đang phải lo trốn chạy nhưng có nữ nhân bên cạnh thì cũng không bỏ qua được. Tay hắn lúc này đã thâm nhập vào bên trong áo đạo bào của Vạn Diệu, mò vào trong yếm, sờ soạng cặp ngọc phong mềm mại của Vạn Diệu. Ngón trỏ không ngừng ngọ nguậy se nắn trên nhũ đầu, dần dần phát hiện nhũ đầu bắt đầu dựng đứng lên. Vạn Diệu bắt đầu thở gấp, mà Diệu Duyên ở phía sau cũng vậy.

Trong lòng Vạn Diệu rối tung, không biết phải làm sao. Muốn kêu lên! Không được! Nếu như để Hy Bình biết được chính là nàng thì nàng sẽ vô cùng xấu hổ. Trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ lạ và mạnh mẽ. Nàng đột nhiên nghĩ đến thân thể cường tráng và khuôn mặt tuấn mỹ đầy tà ý của Hy Bình……

Hy Bình lặng lẽ cởi bỏ áo ngoài của Vạn Diệu, trong lòng nghĩ: không nói gì càng tốt, để xem xem nàng còn nhẫn nại bao lâu nữa. Ta không tin nàng thật sự không có ham muốn tình dục của nữ nhân.

Dường như hắn không hề hiểu được rằng đùa giỡn với một thần ni như vậy là có tội - nói đùa thôi, sao hắn lại có cái tư tưởng chủ bại như thế chứ?

Vạn Diệu vẫn tiếp tục kiên trì, đến khi Hy Bình cởi bỏ nốt quần của nàng thì trên người nàng chỉ còn mỗi cái khố nhỏ. Nàng biết sự thể đã trở nên rất nghiêm trọng.

Tuy cả đời này nàng thầm yêu Hoàng Dương nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc qua với bất kỳ nam nhân nào. Mấy ngày này, ngủ cùng một giường với Hy Bình, đúng như đồ đệ của nàng đã nói, nàng cũng đã làm một vài động tác nhỏ, chí ít thì như một nữ nhân nàng cũng bắt đầu hiểu được thân thể của một nam nhân như thế nào, hiểu được sự bất đồng giữa nam nhân và nữ nhân. Nói ra hơi xấu hổ, nàng và đồ đệ đã luân phiên đùa giỡn với cái dương căn của Hy Bình. Chuyện đó, nếu để người ngoài biết được, chắc nàng không sống nổi…… Không, chuyện đó phải để Hoàng Hy Bình chịu trách nhiệm, hắn mới là kẻ gây ra cái họa này. Ai bảo hắn đến ngủ trên giường của nàng chứ?

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi thì Hy Bình đã cởi bỏ luôn cái khố của nàng không biết từ lúc nào. Cuối cùng nàng chỉ còn một thân trần trụi nằm đó.

Tay Hy Bình đã vươn ra đến bãi cỏ đầy hương thơm của nàng. Khi nó chạm vào cái nơi riêng tư của nàng, nàng không kháng cự nổi cái cảm giác nhột nhạt đó, hai chân vội vã khép lại. Hy Bình liền nói: "Lão bà, nàng tỉnh chưa vậy? Tỉnh rồi thì nói một câu xem!"

Hy Bình nghĩ trong bụng: cái nàng thần ni này quả thật quá nhẫn nại!

Tay hắn lại tách hai chân nàng ra, ngón giữa bắt đầu quét lên xuống dọc theo cái khe giữa. Nơi đó đã sớm ẩm ướt. Ngay cả là thần ni mà bị hắn khiêu khích một lúc lâu như thế, sao không ướt được chứ.

Ngón giữa của hắn bắt đầu nhẹ nhàng thâm nhập vào mật đạo của nàng. Vạn Diệu giật bắn lên như bị chích điện, hai chân lại khép lại đồng thời bật ra một tiếng rên. Cuối cùng nàng cũng không khống chế nổi phải bật ra tiếng.

Hy Bình lại nói: "Diệu Ý lão bà, nàng thật không chịu nói à?"

Có đánh chết Vạn Diệu cũng không chịu nói, đã giả vờ thì có chết cũng giả vờ……

Hy Bình xoay người nằm úp lên người nàng, hai chân xen vào giữa, tách chân nàng ta ra, cúi mặt xuống hôn cuồng nhiệt, hôn cả vào đôi mắt đẫm lệ của Vạn Diệu.

Hắn hơi giật mình nhưng vẫn tiếp tục hôn, cho đến khi hắn đưa được lưỡi của mình vào trong miệng Vạn Diệu. Trong lúc triền miên với nụ hôn, tay hắn không còn ngọ nguậy nơi riêng tư của Vạn Diệu nữa. Một tay hắn chống dưới giường, tay kia ve vuốt khuôn mặt nàng. Cuối cùng hắn cũng kết thúc cái nụ hôn miên man đó.

"Ta thật sự muốn tiến vào trong. Nàng vẫn không nói gì à?"

Dương căn của hắn đã phục ngay mật đạo của Vạn Diệu. Người Vạn Diệu như cứng lại, hơi thở đứt đoạn nhưng vẫn không phát ra một lời nào. Hy Bình áp người xuống, dương căn hơi tiến vào một chút. Nghe thấy Vạn Diệu rên lên khe khẽ, hắn dừng lại để mật đạo của nàng thích nghi với kích thước to lớn của hắn, đầu khấc khẽ ngọ nguậy trong ngòi nước nhỏ. Vạn Diệu càng rên lớn hơn, ngoài ra còn nghe rõ cả tiếng rên của Diệu Duyên.

Chỉ nghe thấy Diệu Duyên hỏi: "Hoàng Hy Bình, ngươi thật sự phải tiến vào sao?"

Nàng lay lay Vạn Diệu trong bóng đêm nói: "Hắn bảo phải tiến vào, sư…… tỷ, sư tỷ, người thật sự cứ để hắn tiến vào như thế à? Đau lắm đó. Cái thứ đó của hắn rất to, ta đã thấy rồi……"

"Nàng thấy rồi sao còn chưa chạy đi?" Hy Bình vẫn tiếp tục chọc ghẹo.

"Vì sao ta phải chạy chứ. Đây là giường của ta, sao ngươi không chạy đi?"

"Sao, nàng nói sao? Bảo ta chạy đi à? Ta lại chạy trốn giống như mấy thằng tiểu nhân à?" Hy Bình cảm thấy không thoải mái. Đột nhiên lại bảo siêu cấp quyền vương như hắn chạy trốn à? Để ta cho nàng xem cái bản sự sắc lang bên cạnh cái khả năng quyền vương của ta.

Diệu Duyên vẫn tiếp tục công kích: "Ngươi không giống à? Sao ngươi không trốn khỏi Đại Địa Minh luôn đi mà lại còn quay lại lên giường ta mà trốn chứ?"

Cú "tấn công" này cuối cùng cũng có hiệu quả rõ ràng. Hy Bình bị nàng nói đến phát bừng cháy trong lòng. Thân thể bất tri bất giác cứng lại, cự thương bên dưới khố nhằm ngay huyệt đạo của Vạn Diệu mà "tấn công" vào.

Cự thương xâm nhập vào trong người Vạn Diệu, dù đã được bôi trơn từ lâu nhưng cơn đau đến tê liệt cả người cuối cùng cũng khiến nàng không còn chịu đựng nổi, cố nén lại kêu lên: "Đau quá…… Hoàng Hy Bình, ngươi dám làm vậy với ta à. A! Đau quá…… Ta là ni cô, ngươi không thấy đầu ta trụi lủi à?"

"Cuối cùng nàng cũng chịu nói rồi à?" Hy Bình hỏi lại.

Vạn Diệu kinh hãi hỏi: "Ngay từ đầu ngươi đã biết ta là ai sao?"

Hy Bình gằn giọng: "Nàng tưởng nàng bắt chước giống lắm sao? Trong bụng Diệu Ý lão bà của ta có huyết nhục của ta. Ta tiếp cận nàng là biết ngay. Còn nàng, mẹ nó, một xử nữ, ta xem xem nàng có thể nhẫn nại đến lúc nào! Trụi lủi à? Người nàng cũng trụi lủi mà!"

"Ta…… ta…… đau. Thân ta…… trụi lủi không phải là do ngươi sao?" Vạn Diệu hầu như cuống quýt quào cấu lung tung.

Hy Bình vẫn tiếp tục nhịp nhịp cự căn của hắn ra ra vào vào động huyệt của nàng, miệng bảo: "Thì do ta làm. Hiện giờ ta vẫn đang làm với nàng mà! Thì sao nào, không phục à? Dù cho nàng có thể đến trước mặt Phật tổ để tố cáo ta, Phật tổ cũng chẳng nói gì đâu. A di đà phật, có tội có tội. Mấy cái đó đều chỉ là mấy tên đầu trọc nói thôi, chứ đâu phải Phật tổ."

Vạn Diệu nhịn đau nói: "Ngươi dám nhục mạ Phật tổ à?"

"Không phải nàng cũng đang nhục mạ Phật tổ hay sao? Sao ni cô đột nhiên lại bày trò yêu đương với nam nhân? Phật tổ mà biết chắc chắn phải nổi giận đến té xuống đất mất."

"Ngươi…… ngươi……" Vạn Diệu tức giận đến không nói được lời nào.

Hy Bình đắc ý nói: "Thôi cứ hưởng thụ cái đêm đầu tiên của nàng đi! Không ngờ nàng lại là một lão xử nữ. Phật tổ quả thật không thương người, hoặc giả người thật ra chỉ là một bức tượng sơn bóng nên tự mình không có cái nhu cầu này, rồi nghĩ rằng con người cũng không có. Vậy nên mới bảo những kẻ tin tưởng người đừng làm cái chuyện này chăng? Hừ, quả thật là cái thứ đồ không có chút tình cảm. Vậy mà các người còn cạo đầu đi mà bái phỏng nữa chứ. Thật là những kẻ buồn cười."

"Ngươi chỉ làm những chuyện thất đức như vầy mà còn dám nói xấu Phật tổ nữa sao?"

Hy Bình đáp: "Ta bất kể! Ta thất đức à? Nếu không có ta, nàng phải sống cả đời làm xử nữ đó!"

Câu danh ngôn kinh điển lại được sử dụng lần nữa. Quả xứng danh là Hoàng Hy Bình.

Vạn Diệu nói: "Ngươi xuống đi…… xuống đi!"

"Ta là người đã làm chuyện tốt thì làm đến cùng. Đã làm rồi thì làm cho đến khi nàng đạt đến cao trào. Nếu không nàng lại bảo ta làm nàng mất hứng, bảo ta thất đức, có khi còn bảo ta ra sớm quá. Như thế thì mất mặt lắm."

Hy Bình nói như thế nên Vạn Diệu chỉ còn biết chịu đựng. Có điều nàng quá đau đến không thể chịu nổi, lại không thể kêu to được, chỉ có cảm giác càng ngày càng không thể khống chế được nữa.

Nàng cố gắng chịu đựng cơn đau nhưng cuối cùng không chịu nổi cái cảm giác đó. Đã sống bốn mươi năm nay, chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, nàng biết chuyện gì sẽ phát sinh, liền quay sang Diệu Duyên nói: "Mau…, mau đưa cái áo gối cho sư phụ."

"Sư phụ, sao phải cần đến áo gối chứ? Có phải người bị đau đến chảy nước mắt không, con giúp người lau nhé."

"Ta…… ta bị ngươi chọc đến điên tiết lên rồi…… Sao ta lại có một đứa đồ đệ như thế chứ?" Vạn Diệu tiện tay cầm lấy cái áo gối. Do Hy Bình vẫn cứ nhấp nhổm liên tục trên người nàng, nàng chỉ cố lấy cái mấy cái áo gối cuộn thành cuộn rồi nhét vào mồm cắn chặt lại.

Hy Bình nói: "Sao nàng phải cắn mấy cái áo gối vậy?"

Vạn Diệu miệng cắn chặt không đáp được, nhấc mông vùng vẫy, hai chân đá vào chân Hy Bình mấy cái rồi lại bất lực nằm dài ra. Hy Bình biết nàng sắp đạt đến cao trào nên cũng không thèm nói thêm nữa mà chỉ tiếp tục nhấp với những động tác vô cùng mãnh liệt. Chỉ trong khoảnh khắc, Vạn Diệu đạt đến cao trào, hai tay ôm quàng lấy lưng hắn ghì chặt, mông nhấc lên nghênh đón, như muốn hắn ấn vào sâu hơn. Hùng căn của Hy Bình giật giật rồi bắn luồng dương tinh nồng đậm vào trong người nàng. Vạn Diệu hạ người nằm xuống, thân thể hoàn toàn kiệt sức nhưng vẫn ôm chặt lấy Hy Bình.

Hy Bình vẫn nằm áp chặt trên tấm thân đầy đặn của nàng đồng thời đưa tay gỡ mấy cái khăn trong miệng nàng ra, hổn hển nói: "Thì ra nàng sợ lúc cực khoái sẽ gào lên……"

Vạn Diệu nói: "Hoàng Hy Bình, ngươi đừng đắc ý. Chỉ lần này thôi, lần sau đừng đụng chạm đến ta nữa."

"Ai nói vậy? Hiện giờ ta có thể ngay lập tức làm với nàng thêm lần thứ hai, lần thứ ba…… muốn bao nhiêu lần cũng được. Nàng không tin à?"

"Ta…… ta…… tùy ý ngươi thôi. Sáng mai ta sẽ rời khỏi Đại Địa Minh."

Hy Bình cười nói: "Nàng vẫn còn muốn quay về làm ni cô à? Nàng cần hiểu rõ rằng, nàng trở về chẳng bao lâu thì bụng nàng sẽ dần to lên. Sau đó sẽ cho ra một tiểu ni cô. Ha ha……"

Vạn Diệu biết điều hắn nói hoàn toàn có thể. Lần này nàng không làm ni cô được nữa rồi, làm sao bây giờ?

Hy Bình nói tiếp: "Nàng cứ từ từ nghĩ xem. Vạn Diệu thần ni lại sinh ra một hài tử có phải là rất hay không? Nàng vẫn muốn tiếp tục làm Vạn Diệu thần ni hay muốn ta chịu trách nhiệm đây? Hắc, có lẽ nàng sẽ phải suy nghĩ rất lâu đó. Ai bảo nàng lúc nãy giả vờ chứ? Nếu nàng sớm cho ta biết nàng là Vạn Diệu thì ta đã không chạm đến nàng rồi……"

"Ta đá ngươi chết bây giờ - ai da!" Hai chân Vạn Diệu vừa muốn nhấc lên liền không kìm được kêu lên vì đau.

Hy Bình nói: "Tối nay nàng trở thành người thích đá hay sao vậy? Lúc nãy cứ liên tục đá đồ đệ của mình, giờ lại muốn đá ta? Ta để cho nàng đá nè! Ha ha! Chỉ cần nàng động đậy chân một cái, nàng sẽ biết sao lại gọi là cơn đau lần đầu!"

"Đau lắm à?"

Hy Bình quay người lại, ôm Diệu Duyên vào lòng nói: "Hỏi sư phụ của nàng đi. Ta không phải là nữ nhân, làm sao biết được có đau nhiều không?"

Diệu Duyên quả nhiên hỏi: "Sư phụ, cuối cùng thì có đau lắm không?"

Vạn Diệu nổi giận: "Ngươi cứ thử đi. Ta sẽ làm ngươi tức chết đó."

Diệu Duyên đáp: "Nhưng…, sư phụ, nếu đau thì con không thử đâu."

Vạn Diệu hừ một cái rồi nói: "Không đau."

"Thật à? Nhưng sao sư phụ vẫn cứ kêu đau, lại còn chảy nước mắt đầm đìa thế kia?"

"Ta…… ta…… ai da, đau quá!" Vạn Diệu thấy khó chịu lại muốn đá Hy Bình.

Diệu Duyên hoảng hốt nói: "Quả nhiên là rất đau. Con không chịu đâu."

Nàng ta chuẩn bị tụt khỏi giường……

Trong bóng tối, Vạn Diệu nói: "Hoàng Hy Bình, nếu ngươi để nó đi, sau này ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Dám chọc ghẹo sư phụ à? Ta cũng sẽ cho ngươi biết thế nào là cơn đau lần đầu!"

Nàng ta trong lúc nóng giận, chẳng thèm quan tâm đến điều gì nữa. Cả Phật tổ cũng quên tuốt, chỉ nghĩ đến chuyện trả đũa, muốn đồ đệ của chính mình cũng phải được khai hoa.

Hy Bình quay lại chọc Vạn Diệu. Hắn nói: "Nàng muốn ta làm với đồ đệ nàng nhưng ta không làm đâu. Sau này nàng đi theo ta, đồ đệ nàng sẽ thừa kế vị trí am chủ Vạn Diệu am của nàng. Hi hi."

Diệu Duyên đã tụt xuống khỏi giường, nghe thấy câu đó, giật mình một cái. Trong bóng tối không rõ vẻ mặt nàng thế nào mà chỉ nghe tiếng nàng thoát y. Chẳng mấy chốc nàng đã leo lại lên giường, lao vào lòng Hy Bình.

Hy Bình cảm nhận được cái thân thể trẻ trung trần truồng nóng hổi của nàng, không hiểu ra sao bèn hỏi: "Không phải nàng muốn trốn sao?"

Không nghe thấy tiếng hồi đáp, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của Diệu Duyên. Hy Bình hỏi: "Sao vô duyên vô cớ nàng lại khóc?"

Diệu Duyên ôm chặt lấy Hy Bình khóc: "Vì sao chàng muốn sư tỷ và sư phụ mà không muốn ta? Sư tỷ vốn ban đầu đâu có thích chàng. Sư phụ cũng không thích chàng. Vậy mà chàng đối xử rất tốt với họ. Còn ta từ khi gặp ở Thần đao môn đến giờ đều luôn luôn thích chàng nhưng chàng lại không muốn ta, lại còn muốn ta là am chủ. Ta trước giờ chưa bao giờ muốn làm am chủ, ta cũng không muốn làm ni cô. Lúc ta bắt đầu hiểu biết thì đã làm ni cô rồi chứ không phải ta tự nguyện…… Ôi ôi! Ta không muốn Phật tổ, ta chỉ muốn chàng thôi! Ta không sợ đau nữa, ta nhất định sẽ không kêu đau. Chàng muốn gì ta cũng cho chàng hết. Chỉ không để chàng bắt ta đi làm am chủ thôi!"

Cái cô tiểu ni cô này! Hy Bình thật không biết nên khóc hay nên cười. Thì ra câu nói lúc nãy làm nàng ta đau lòng. Hắn nói: "Nàng bảo sư phụ nàng không thích ta à?"

"Phải! Sư tỷ lúc đầu cũng không thích chàng nhưng sau đó lại thích chàng. Còn ta biết sư phụ chẳng bao giờ thích chàng cả…"

"Ngươi ngậm miệng lại đi cho ta!" Vạn Diệu nổi giận mắng.

Hy Bình cố ý nói: "Nếu sư phụ nàng đã không thích ta thì ta lại để nàng ta tiếp tục làm Vạn Diệu am chủ. Cũng may là ta chưa gieo giống trong bụng nàng ta. Lúc nãy ta chỉ gạt nàng ta thôi."

Đột nhiên hắn cảm thấy hai tay Vạn Diệu nắm lấy lưng mình mà kéo, dường như muốn xoay người hắn lại. Tuy vậy hắn vẫn nằm im như cũ. Sức lực man dại của hắn thì khỏi phải bàn rồi.

Vạn Diệu nói: "Ngươi để ta qua, ngươi để ta qua……"

Hy Bình cười nói: "Ta vẫn nằm im không nhúc nhích, nàng phàn nàn cái gì chứ?"

Vạn Diệu không biết làm sao, bèn nói: "Diệu Duyên, ngươi vào trong này mà nằm, ta sẽ ngủ bên ngoài."

Diệu Duyên không phục tùng sư phụ mình mà đáp: "Con không chịu đâu. Con muốn nằm ngoài, con muốn nằm trong lòng chàng."

Hy Bình nói: "Nàng không cần phải phí sức. Ta không quay lại đâu."

Vạn Diệu giận nói: "Hoàng Hy Bình, ngươi nói ta nghe lại xem, vừa rồi ngươi mới nói rằng ta sắp có hài tử. Ngươi lừa ta. Nếu ngươi không cho ta lại một hài tử khác, ta chết cho ngươi xem!"

Diệu Duyên kinh hoảng kêu lên: "Sư phụ……!"

"Ngươi quay sang đây, ta phải cùng ngươi làm lại. Đồ tiểu dâm trùng, sao ngươi lừa ta?" Vạn Diệu phát ra những lời khiến người ta phải kinh ngạc, có thể đưa vào tuyển tập các câu nói của các ni cô, xem như một loại kinh điển của phật gia.

"Sư phụ, người muốn sinh hài tử cho chàng à? Không lẽ người cũng thích chàng?" Diệu Duyên bị mấy câu nói của Vạn Diệu thức tỉnh.

Hy Bình cười nói: "Cũng được. Không đùa với nàng nữa. Nàng đừng nghĩ đến chuyện làm ni cô nữa, cứ đi theo ta. Nàng đã thông suốt chưa?"

Vạn Diệu thả Hy Bình ra, thở hồng hộc.

Trong bóng tối, không nghe rõ nàng ta hồi đáp ra sao, Hy Bình lại nói: "Đó không phải là ta không chịu trách nhiệm mà là nàng không muốn……"

"Hoàng Hy Bình, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta. Tên hỗn đản nhà ngươi nếu dám không lãnh trách nhiệm, ta đập đầu chết tại đây!" Vạn Diệu hoang mang nói.

Hy Bình đáp: "Tiểu ni cô, xem ra sư phụ nàng cũng có chút thích ta. Nàng nói sai rồi. Ta phải phạt nàng thôi!"

"Phạt ta như thế nào?"

"Phạt nàng sinh cho ta một thằng đầu trọc!" Hy Bình cười hềnh hệch.

Vạn Diệu hứ một tiếng, đá hắn một cái, lại rên khẽ một tiếng nhưng không nói gì cả.

Diệu Duyên nghiêm chỉnh nói: "Ta muốn sinh một đứa bé khả ái có tóc, có được không?"

"Nếu nàng để tóc dài ra thì được."

"Vậy à? Vậy đợi ta để tóc dài lại, chàng làm cho ta nhé. Bây giờ ta không chịu cho chàng làm đâu."

Hy Bình cười gượng gạo nói: "Ngốc quá! Đợi đến lúc nàng muốn sinh thì tóc nàng đã dài thật rồi. Giờ cứ cho ta đi, lỡ sau này ta không muốn thì sao?"

Diệu Duyên vội vàng đáp: "Vậy giờ ta cho chàng, lập tức dâng cho chàng. Chàng cứ nằm trên bụng ta đi! Lúc nãy chàng vừa mới làm vậy với sư phụ đó."

Vạn Diệu thầm mắng Diệu Duyên trong lòng. Cớ sao lại dạy nên đứa đồ đệ như thế này, trước giờ lại cứ nghĩ nó là đứa khả ái chứ?

"Hoàng Hy Bình, mau bịt cái miệng nó lại đi!"

"Được rồi! Ta nghe nàng nói rồi, không cần phải đá ta, nàng đau chết mất đó!"

Hy Bình nói xong liền xoay mình đè lên người Diệu Duyên. Thân thể trẻ trung của Diệu Duyên mềm mại hơn của Vạn Diệu nhiều. Tấm thân nóng hổi của nàng bị Hy Bình đè chặt khiến nàng như tức thở. Cảm thấy hùng căn to lớn cường tráng của hắn chạm vào chốn thiêng liêng của nàng, tuy là tự nguyện nhưng nàng không khỏi kinh hoảng.

"Chàng nặng quá!" Diệu Duyên hổn hển nói.

Hy Bình cười đáp: "Ta to lớn khỏe mạnh như thế này đương nhiên là phải nặng như Thái sơn rồi."

Đúng là tên gia hỏa lúc nào cũng tự tôn!

Diệu Duyên nói: "Ta cảm thấy…… chàng giống như trâu mộng!"

Cái gì! Trâu mộng à? Trâu mộng làm sao mà ôn nhu thế này được? Tuyệt đối không phải! Hy Bình nghĩ sự so sánh của Diệu Duyên cũng có điểm phù hợp. Nhưng dù có phù hợp ở đâu thì hiện tại cũng không phù hợp. Để thể hiện sự không đồng ý, tay hắn nhéo đầu nhũ của nàng một cái rồi nhỏ nhẹ nói: "Trâu làm sao có được cái ôn nhu, cái khả ái thế này của ta chứ?"

Diệu Duyên bị nhéo đến mức toàn thân nhột nhạt, liền nói: "Đừng nhéo ta ở chỗ đó…… Nhéo ta đau quá còn nói là ôn nhu à?"

"Vậy thì nhẹ một chút, vuốt nhẹ……"

"Cũng không được vuốt." Nàng thật sự không thể chịu đựng được, lấy tay hất ra.

Hy Bình nói: "Bộ nàng định làm am chủ à?"

"Ta không làm." Diệu Duyên vội vã rụt tay lại rồi nói: "Chàng vuốt đi, nhéo cũng được, nhưng đừng làm mạnh. Ta đau đó."

Lại một lần nữa Vạn Diệu bị đồ đệ mà nàng yêu mến nhất đánh bại. Nàng nhớ lại cái đau đớn ở nơi kín đáo của mình, trong lòng lại nổi giận, lại đá Hy Bình một cái, nói: "Tên gia hỏa nhà ngươi, không được dụ dỗ Diệu Duyên."

Hy Bình nói: "Nàng đừng ồn ào, để ta yên tĩnh một chút. Lúc nãy lúc nàng muốn ta, đồ đệ nàng đâu có gây sự với nàng. Giờ nàng lại gây phiền phức cho hảo sự của đồ đệ mình. Thật là thất đức!"

Vạn Diệu hoảng hốt hỏi: "Ta muốn ngươi à? Ta thất đức à? Hoàng Hy Bình, ta không tố cáo ngươi cường gian ta, ngươi lại còn a…… a……"

"A di đà phật, sư phụ!" Diệu Duyên trong lúc đang mê mẩn vẫn không quên đề tỉnh Vạn Diệu thần ni.

"Nàng tố cáo ta không được đâu. Chính mắt đồ đệ nàng thấy nàng tự nguyện mà. Ta có nhân chứng! Tiểu ni cô, có phải sư phụ nàng tự nguyện không?"

Hy Bình cúi đầu hôn lên dái tai của Diệu Duyên. Nàng ngọ nguậy khuôn mặt nhỏ nhắn, lắp bắp: "Phải, phải, đúng là sư phụ tự nguyện. Ta có thể làm chứng. Chàng…… chàng đừng cắn dái tai ta. Ta không chịu nổi đâu…… Nhột quá!"

Hy Bình vẫn tiếp tục hôn, từ dái tai nàng, hôn xuống cổ, rồi vai, xuống đến ngực…… hôn thẳng xuống bụng dưới. Trong bóng tối, lúc hắn gục đầu vào nơi riêng tư của nàng, hắn cảm nhận được mùi hương xử nữ. Tay hắn chạm vào cái vùng đất cực kỳ màu mỡ đó, lập tức hắn cảm thấy vô cùng ướt át. Hắn cười nói: "Ui, tiểu ni cô, nàng đã lớn chưa? Cớ sao còn tiểu ra giường thế này?"

Diệu Duyên đáp: "Chàng nói bậy. Ta đã mười tám rồi, sao lại tiểu ra giường được."

"Nàng sờ thử xem này!"

Hy Bình nắm tay nàng kéo đến chạm vào chỗ thầm kín của nàng. Nàng vừa chạm đến quả nhiên thấy nó ẩm ướt, hốt hoảng hỏi: "Sao lại thế này?"

Hy Bình hỏi: "Không lẽ nàng không có cảm giác gì à?"

"Vừa rồi, chàng hôn người ta…… hôn người ta đến nỗi……người ta nói không được. Tức là lúc chàng hôn người ta, ta mơ mơ hồ hồ, có thể là không nhịn được nên nước tiểu mới chảy ra." Diệu Duyên ủy khuất nói.

Thật là mất mặt…… Vạn Diệu thầm than trong lòng cả ngàn lần.

Hy Bình không cười nổi: "Đã lớn như thế mà nàng còn tiểu ra giường! Ha ha……"

Diệu Duyên đánh hắn một cái giận dữ nói: "Cũng là tại chàng!"

"Sao lại tại ta? Đâu phải ta tiểu đâu."

Diệu Duyên không biết phản bác thế nào. Tuy nàng tụng kinh niệm phật không ít nhưng cãi lộn thì chẳng được bao nhiêu. Nàng buồn bã nói: "Ta tiểu rồi, chàng còn muốn ta không?"

"Đương nhiên là muốn rồi. Nếu như nàng không tiểu, ta lại không muốn đâu!"

"Vậy à? Vậy ta tiểu vừa rồi là việc tốt à?" Diệu Duyên mừng rỡ hỏi.

"Không sai! Vào những lúc như thế, nữ nhân tiểu chính là việc tốt đẹp nhất trong thiên hạ. Chỉ khi nàng tiểu ra thì ta mới có thể tiến vào được." Miệng Hy Bình lại áp vào chốn mật động của Diệu Duyên, nói: "Tuy nhìn không rõ nhưng mùi vị thì thật tuyệt!"

Diệu Duyên bị cái miệng của hắn hí lộng, chất dịch trong người lại ào ào từ trong mật huyệt chảy trào ra. Nàng ta biết mình lại tiểu nữa rồi.

Hy Bình đưa miệng vào vùng cấm của nàng, bắt đầu liếm láp. Đầu lưỡi có lúc tiến chạm vào bên trong khiến nàng ta cảm thấy nhột nhạt, tựa như không kham nổi. Toàn thân cảm thấy bải hoải nhưng vô cùng sảng khoái khiến nàng cứ mong cái lưỡi của hắn tiến sâu thêm một chút hoặc giả là thô cứng hơn một chút. Nàng ta như mềm nhũn ra, thân thể không còn khống chế nổi nữa, mê mê mẩn mẩn nằm xuống dài xuống giường, để mặc cho Hy Bình muốn làm gì thì làm. Thật ra nàng cũng không còn khả năng kháng cự nữa.

Điều làm nàng kinh ngạc là Hy Bình đột nhiên đưa ngón trỏ tiến nhập vào bên trong. Nàng thật sự thích thú cái cảm giác khi ngón tay hắn ở trong thân thể nàng, có điều lúc đó nàng cũng cảm nhận một cơn đau nhè nhẹ. Nàng không dám kêu. Nàng sợ kêu đau, Hy Bình sẽ không muốn nàng nữa, nàng lại phải quay về làm am chủ. Trước nay nàng chưa bao giờ muốn làm am chủ cả!

"Đau à?" Hy Bình hỏi nàng.

Nàng rên: "Không…… không đau."

Nàng nghe thấy tiếng cười của Hy Bình trong bóng tối, tiếng cười rất khẽ. Sau đó nàng nhận ra Hy Bình đã leo lên trên người nàng. Mặt hắn kề sát mặt nàng. Hắn lại hôn mặt nàng. Thân thể nàng lại tiếp tục nóng lên. Nàng ôm chầm lấy hắn rồi phát hiện đang có một cái gì đó chực chờ tại khe cấm của mình. Nàng biết, đó chính là cây côn th*t dài ngoằng, thô ráp của Hy Bình…… Hắn lại dùng cây côn th*t đó để làm với nữ nhân, đưa nó vào trong thân thể nữ nhân.

Nàng biết hắn muốn tiến vào bên trong nàng…

Nàng nhắm tịt cả hai mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: sư phụ nói sẽ không đau lắm.

"Ta muốn đưa vào, nàng xác định lại xem có muốn hay không?" Hy Bình thì thầm bên tai nàng.

"Xác định cái gì?"

Hy Bình nói: "Xác định một lần nữa, có đúng nàng thật sự muốn ta tiến vào."

"Có! Muốn! Ta muốn làm nữ nhân của chàng. Ta không muốn cả đời làm ni cô."

Đầu khấc cây côn của Hy Bình bắt đầu tiến vào cái ngòi nước có nàng. Nàng bắt đầu cảm thấy đau đớn. Nơi đó của nàng so với của sư phụ mình vừa non nớt hơn vừa chật hẹp hơn. Nàng cảm thấy cơ thể mình như rách toác ra. Cái đầu khấc nóng bỏng khiến toàn thân nàng run rẩy. Nhưng khi đã đến cùng cực thì mọi chuyện dường như lại trở ngược, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Nàng quay mặt vào trong hỏi: "Sư phụ, thật sự không đau chứ?"

Vạn Diệu đáp: "Ngươi cứ tự mình thử đi."

"Hỏi trước vậy mà! Để người ta chuẩn bị tâm lý thôi."

Hy Bình cúi người hôn vào miệng nàng một cái rồi nói: "Có đau một chút, sau đó sẽ không đau nữa."

Diệu Duyên nói: "Chỉ một chút thôi à? Vậy thì ta không sợ đau nữa……"

"Ôm ta chặt vào được không? Ta phải tiến vào đây."

Hy Bình nói xong, lại cúi đầu hôn vào miệng nàng, hạ thể đang cong lên đột nhiên ấn mạnh xuống. Ngay lập tức cự căn thô cứng không chậm trễ tiến nhập vào mật đạo ẩm ướt của Diệu Duyên. Tấm thân mềm mại bên dưới người hắn bỗng nhiên như căng lên. Một cơn đau bật ra từ miệng hắn. Đó là vì Diệu Duyên sau khi nhận được "cơn đau lần đầu" của mình liền cắn chặt môi hắn. Trong bóng tối, hắn cảm nhận được rằng vào lúc đó nước mắt nàng đã trào ra.

Diệu Duyên hoàn toàn không dự liệu đến cơn đau đớn muốn tê liệt cả người này. Thân thể nàng như bị một vật thể to lớn, cứng chắc xé toang ra. Nàng cảm thấy dường như mình bị phân ra làm hai. Mật huyệt của nàng ôm chặt lấy dương căn của Hy Bình. Cái thứ quá thô kệch đó nhanh chóng nông to mật huyệt của nàng. Nàng đau vô cùng. Nguyên nàng nói rằng sẽ không kêu đau và nàng thật sự cũng chưa hề kêu. Đó là vì Hy Bình hôn nàng khiến nàng không thể nào kêu được. Nhưng nàng thì cắn hắn, cắn đến chảy máu. Máu chảy cả vào trong miệng nàng. Nàng cảm thấy xấu hổ có điều nàng không hề cố ý.

Khi Hy Bình rời khỏi miệng nàng, nàng kiên cường chịu đựng cơn đau, hỏi: "Ta…… cắn chàng có đau không?"

"Có, có đau một chút. Nàng còn chịu đựng được không?"

Diệu Duyên dũng cảm đáp: "Ta chịu được. Không phải chàng đã tiến vào rồi sao? Ta cảm nhận được cái thứ đó của chàng đang ở trong người ta, lấp đầy nghẹt á!"

Hy Bình nghĩ rằng có thể, liền bắt đầu nhấp nhấp nhè nhẹ. Thân thể nàng lập tức cứng lại. Hắn bảo: "Thả lỏng người ra."

Hy Bình lại chầm chậm tiến vào. Hương động của Diệu Duyên rất hẹp nhưng rất trơn ướt. Hắn cứ thế mà kéo ra kéo vào. Cơn đau lúc đầu giờ đây dần dần được thay thế bởi một cảm giác đặc biệt. Diệu Duyên cuối cùng cũng có thể thản nhiên tiếp nhận những cú đâm thọc của hắn. Hắn liền tăng nhanh tốc độ. Diệu Duyên bắt đầu rên lên.

Vạn Diệu nói: "Ngươi đừng kêu to."

"Sư phụ, con không kêu không được! Con không tự khống chế nổi."

"Cho ngươi mấy cái áo gối nè."

Vạn Diệu lấy mấy cái áo gối nhét vào miệng Diệu Duyên. Hy Bình thò một tay ra nhéo vào ngực Vạn Diệu nói: "Nhiều chuyện quá! Ta rất thích nghe tiểu ni cô niệm kinh trên giường mà. Ha ha."

Vạn Diệu giận nói: "Không được nắm ta…… Muốn nghe, sau này sẽ được nghe. Hiện giờ không phải là lúc thích hợp."

Hy Bình một mặt nhấp nhổm ra vào Diệu Duyên, mặt khác thò ngón trỏ lặng lẽ tiến nhập vào mật huyệt của Vạn Diệu. Vạn Diệu cũng không cản trở. Nàng không hiểu nổi, tên gia hỏa này làm sao có thể chống bằng một tay mà vẫn làm ào ào như vậy? Như thế phải cần rất nhiều thể lực à……

"Tiểu ni cô, nàng sờ ngực sư phụ mình xem nào. Thật là sung mãn nha!" Hy Bình rút tay từ trong hương động ướt át của Vạn Diệu ra, nắm tay Diệu Duyên, kéo tay nàng ta qua bên kia.

Tay Diệu Duyên chạm vào bộ ngực Vạn Diệu, hơi giật lại nhưng rồi bắt đầu ve vuốt, nhào nặn. Vạn Diệu bị Diệu Duyên vuốt ve như thế liền cảm thấy rất dễ chịu, d*m thủy bên dưới hạ thể không biết từ lúc nào lại ào ào chảy ra. Ham muốn tình dục lại trào lên. Ngay lập tức liền xoay người qua, một tay quơ ngay đầu nụ trên ngực Diệu Duyên, tay kia mò đến nơi Hy Bình và Diệu Duyên đang kết hợp với nhau. Bàn tay đó chụp trúng ngay dương căn của Hy Bình nhưng rồi chuyển sang sờ mó vùng đất rậm rì của Diệu Duyên, ngón trỏ lâu lâu lại gãy gãy những cánh hoa thịt. 

Mật huyệt của Diệu Duyên bị cự long vào vào ra ra, lại còn bị sư phụ nàng chọc ghẹo. Tuy lúc đầu có hơi đau nhưng khoái cảm đến rất nhanh, muốn kêu nhưng không kêu được. Bàn tay đang ở trên ngực Vạn Diệu bắt đầu véo hơi mạnh một chút, nhéo đến nổi Vạn Diệu cảm thấy hơi đau. Nàng ta nghĩ, cái con bé này, dám véo sư phụ đau thế này, ta cũng phải nhéo mạnh cho ngươi biết……

Hai thầy trò lặng lẽ đấu với nhau. Chỉ mỗi Hy Bình là sướng, vẫn không tiếc sức hành động. Diệu Duyên dù sao cũng là xử nữ, hơn nữa lại còn trẻ, chẳng bao lâu liền bắt đầu mê loạn. Thậm chí nếu có đau cũng không chịu nổi cơn khoái cảm đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Cơn cực khoái lần đầu tiên của nàng đã đến.

Hy Bình nhân ngay lúc đó liền phóng dương tinh vào trong người nàng, sau đó nằm đè lên tấm thân mềm oặt của nàng rồi rút mấy cái áo gối ra. Nàng ta liền thở hổn hển. Hắn hỏi: "Có thích không?"

"Có! Đau lắm nhưng ta thích……"

"Còn muốn nữa không?"

"Không…… ta mệt lắm rồi…… có lẽ sư phụ còn đang muốn thêm……"

"Nói bậy!" Vạn Diệu giận dữ mắng.

Hy Bình nói: "Tiểu ni cô đúng là hiểu lòng của lão ni cô. Hắc hắc……"

Hắn lập tức bò lên trên người Vạn Diệu nói: "Chúng ta tiếp tục nhé?"

Vạn Diệu đáp: "Không…… trừ phi ngươi xin lỗi ta!"

"Vì sao vậy? Vì sao ta phải xin lỗi?"

"Vừa rồi ngươi vừa gọi ta là lão ni cô. Cái đó không thể chấp nhận được."

"Cũng được! Ta gọi nàng là trung ni cô vậy!"

"Cũng không được."

Hy Bình nói: "Không lẽ bảo ta gọi nàng là tiểu ni cô à?"

Hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa, hơn nữa d*m thủy dưới mật huyệt của Vạn Diệu đã trào ra rồi, hắn liền tiến ngay vào. Vạn Diệu la lên khe khẽ: "Tiểu hỗn đản, không được thô lỗ như thế…… À, phải rồi, gọi ta là "bảo bối"!"

Bảo bối? Cái đó ở đâu ra vậy? Không ngờ Vạn Diệu lại dùng những từ này?

"À, à, tốt lắm. Bảo bối, chúng ta làm tình đến sáng nhé!" Hy Bình không nhịn được mỉm cười.

"Không được! Sáng mai bọn ta còn phải đi tìm ngươi."

"Không phải ta đang ở đây sao? Các người tìm làm gì?"

"Cái đó là để che mắt người khác."

"À, cho nàng mấy cái áo gối nè, đừng kêu lớn tiếng quá. Mấy người niệm kinh Phật xem ra giọng hơi bị lớn đó……"

Hy Bình lấy mấy cái áo gối đưa cho Vạn Diệu. Rồi chẳng thèm quan tâm nàng ta và Diệu Duyên kháng cự thế nào nhưng suốt đêm đó, cái con trâu kêu là Hoàng Hy Bình cứ liên tục cày bừa trên người họ. Hai thầy trò và hắn cứ luân lưu làm hết hồi này đến hồi khác. Sau này bọn họ cũng không nhớ nổi, nói chung là rất rất nhiều……