Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 227: Tù Cấm Đích Sư

Muốn biết độ lớn của sự việc thì nên nhìn từ kết quả.

Trận đánh sống chết lần này phát sinh ở Đại Địa minh, gần như khiến cho lãnh thổ của Đại Địa minh nhuộm thành một tấm thảm đỏ hồng. Tổng cộng hơn một ngàn người chết, gần hai ngàn người bị thương. Tuy nhiên, trận đánh tựa hồ cũng kết thúc rất nhanh. Địa Ngục môn rút khỏi Long thành, tứ đại gia mang theo Huyết ma, Độc Cô Minh trở về Vũ Đẩu môn, Lôi Long nắm tay Bích Nhu trở lại Viễn Dương phiêu cục. Tựa hồ, tất cả đều đã trở về vị trí ban đầu. Sau đó, ngay cả Vưu Túy và Thi Nhu Vân cũng theo Địa Kiệt rời khỏi. Thủy Tiên và Đỗ Quyên cũng khóc sướt mướt chạy về Tiên Duyên cốc.

Chỉ có Hy Bình—lưu lại, bị khốn ở trong địa lao kiên cố tại Đại Địa minh.

Quả thực ngoài ý muốn người khác, hắn lại nhìn thấy Quyền Khuynh Quốc và Lương Lệ Quỳnh, Đại Địa minh giam giữ hắn và hai người cùng một chỗ. Đây là một không gian bốn ngăn, bốn mặt tường do những viên đá dầy gần hai mét xây thành. Cánh cửa không lớn lắm, tuy nhiên cửa sắt này lại hiếm thấy, đoán chừng không người nào có thể phá mở nó được.

Lương Lệ Quỳnh bị hành hạ không còn hình dạng con người, thân thể nẩy nở trước đây đã gầy đi rất nhiều. Mái tóc dài rối tung che khuất mặt nàng, hai mắt vô thần và mơ hồ. Lúc Hy Bình bị đem giam vào đây, nàng ta ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, ngược lại Quyền Khuynh Quốc lại hỏi: "Ngay cả ngươi cũng vào đây?" 

Khi đó Hy Bình không trả lời Quyền Khuynh Quốc, trong lòng hắn cũng rất trầm trọng, giống như lời hắn đã nói lúc trước, rất nhiều chuyện hắn đều đã hiểu..

*********************

..hắn, từ rất lâu trước đây đã biết Hoàng Dương và Xuân Yến tịnh không phải là cha mẹ ruột của mình, và khi hắn lần đầu tiên tiếp xúc với Mộng tình, hắn liền biết chắc chắn Mộng tình chính là mẹ ruột của hắn. Do đó đoán ra Huyết ma là cha ruột của hắn.

Một sự thật hắn đã biết từ trước, vốn không thể cho hắn một sự đả kích quá lớn. Thế mà trong khoảnh khắc hắn gặp Lâm Khiếu Thiên, hắn lại cảm thấy phẫn nộ. Hắn không hận Mộng tình cũng không hận Hoàng Dương phu phụ, có lẽ hắn còn yêu mến họ một cách sâu đậm. Ngay cả bản thân của Huyết ma hắn cũng mến, dẫu sao người ấy vốn cũng là cha ruột của hắn.

Thế nhưng cha của hắn vì sao đã vứt bỏ mẹ của hắn?

Chẳng những như thế, Huyết Ma còn ruồng bỏ tất cả những nữ nhân hắn đã yêu một cách thắm thiết. Chẳng lẽ một nam nhân nên khiến cho nữ nhân chịu nhiều đau khổ và chờ đợi? Hy Bình không thể nào đồng ý với điểm ấy.. Hắn đã chăm sóc cho những nữ nhân của Huyết ma thậm chí còn thu nạp bọn họ, có lẽ chỉ là để thay cha hắn bù đắp cho những nữ nhân này!

Cha của hắn quả là một nam nhân vô trách nhiệm, mặc dù có lẽ ông ta đã bị bức bách phải làm như thế. Nhưng mà sự thật của hai mươi năm về trước, không phải thoáng cái là có thể xóa bỏ, nhưng Huyết ma tóm lại vẫn cho hắn sinh mệnh của một con người. Lúc Huyết ma trở thành con tin của Lạc Hùng, biến thành đối tượng cần phải giết của võ lâm lúc bấy giờ, một loại căm phẫn khác từ trong đáy lòng của hắn bùng cháy, đó là sự phẫn nộ bắt nguồn từ mối liên hệ huyết thống!

Huyết ma là cha của hắn! Bất luận như thế nào, hận cũng được, yêu cũng được, với tư cách là một người con, hắn sẽ không cho phép bất cứ ai thương tổn phụ thân hắn..

Hắn đã giết rất nhiều người, đúng vậy, rất nhiều người chết dưới đao của hắn! Sinh mệnh ở trước mắt hắn có vẻ mỏng manh như vậy. Bởi vì trong người hắn tồn tại khí chất tà ma giống như phụ thân hắn, có lẽ hắn cũng là một ma nhân chân chính. Từ khoảnh khắc hắn cử đao, có lẽ trong giang hồ đã lại thêm một cuồng ma giết người. Nhưng còn như thế nào? Hắn vốn đã không phải là một người tốt, một mặt khác của bản thân mà hắn sợ hãi, cuối cùng đã lộ ra.

Có lẽ từ nay về sau hắn sẽ còn giết thêm nhiều người nữa..

*****************

Ba người bên trong địa lao đều theo đuổi một ý nghĩ riêng. Hy Bình bị giam đã một ngày một đêm, giữa ba người hầu như không hề nói chuyện với nhau. Lương Lệ Quỳnh tựa hồ biến thành một thể xác không linh hồn, Quyền Khuynh Quốc cũng trầm mặc chẳng biết đang mơ mộng việc gì.

Mãi đến tận hoàng hôn ngày thứ hai kể từ lúc Hy Bình bị tống giam, Lương Lệ Quỳnh đột nhiện hỏi: "Mĩ Mĩ tốt chứ?" 

Quyền Khuynh Quốc và Hy Bình đồng thời chấn động, Quyền Khuynh Quốc biết đây là câu nói đầu tiên của Lương Lệ Quỳnh sau khi bị giam. Lạc Thiên tên hỗn đản đó, thường đem Lương Lệ Quỳnh ra gian dâm, sau khi gian dâm xong lại ném nàng vào đây..

Hy Bình nhìn nàng chằm chằm, hắn nhìn thấy lệ trong hai mắt nàng, liền trườn tới trước mặt nàng, giơ tay vén mái tóc rối của nàng lên. Gương mặt kia đã gầy đi rất nhiều, mặc dù khuôn mặt đích thực vẫn xinh đẹp như xưa, song, nét tươi đẹp rạng rỡ trước kia đã sớm ảm đạm. Hắn nói: "Mĩ Mĩ rất tốt, nàng và Đường Tư công chúa hãy trở về hoàng cung đi."

"Đường Tư?" Quyền Khuynh Quốc kinh ngạc nói.

Hy Bình giải thích: "Đúng, ta sớm đã biết ngươi là hoàng thượng, không thể tưởng được ngươi cũng trầm luân đến nông nỗi này, xem ra ngươi đã cả tin tên Lạc Hùng. Ta cho tới bây giờ chẳng dễ tin tên Lạc Hùng, ngươi bị con chó của ngươi nuôi lớn cắn lại một cái, có lẽ đời này chỉ có thể làm địa lao hoàng thượng."

Quyền Khuynh Quốc cười thảm nói: "Quả thực là liên quan đến Lạc Thiên, hắn so với cha hắn còn độc ác hơn một chút."

"Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?"

Quyền Khuynh Quốc nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Cho dù Đường Tư có điều động quân đội đến, Lạc Hùng bọn chúng sẽ cùng với ta đánh nhau đến sứt càng gãy gọng. Ta nghĩ ta cũng không có khả năng sống sót, hoàng triều này có lẽ sắp sửa sụp đổ."

"Ngươi không có nhi tử sao?"

Quyền Khuynh Quốc không biết làm sao nói: "Ta quả thực có vô số vợ nhưng tạm thời không có nhi tử."

"Huynh đệ của ngươi đâu?"

Quyền Khuynh Quốc nói: "Ở dưới tình huống này, tất cả mọi người đều là những kẻ chờ chết, vả lại chẳng bàn đến thân phận với ngươi, nói thật với ngươi nhé! Nhân khẩu hoàng tộc chúng ta từ trước đến nay không được thịnh vượng. Chẳng hiểu tại sao, mấy đời trở xuống, đều là đơn truyền, trái lại nữ nhi thì sinh trưởng nhiều. Nhưng ngay cả bắt đầu từ cha ta cũng là một đời đơn truyền, đến ta, cho đến hiện tại vẫn chưa sinh được một nhi tử."

Hy Bình cười chửi: "Ngươi thật là một sự thất vọng con mẹ nó, coi ta, cho dù sau này chết đi, vẫn còn có một đống con cái, chết không hối hận."

Quyền Khuynh Quốc nói: "Từ lâu lắm rồi nghe nói ngươi là một con ngựa giống."

Hy Bình nói: "Muốn hay không ta cho ngươi mượn giống?"

Quyền Khuynh Quốc không ngờ vẫn không nổi giận nói: "Nếu có thể ra ngoài, ta cho phép ngươi ngủ với tất cả nữ nhân trong hoàng cung, muốn gieo bao nhiêu giống thì gieo bấy nhiêu."

Hy Bình nói: "Ngươi lúc này nhất định là đang nói đùa."

"Kỳ thật cũng xem như là nói thật, bởi vì ta cảm thấy chúng ta không có khả năng ra ngoài."

Hy Bình bình tĩnh nói: "Nếu ra ngoài được, ta sẽ đem cha con Lạc Hùng chặt thành bùn, ta hiện tại đối với việc giết người, càng lúc càng cảm thấy hứng thú."

"Tại võ lâm, muốn sống luôn phải giết người, cho nên ta mới không cho quan gia các ngươi quản đến việc của võ lâm, bởi vì không có máu, thì không có võ lâm, nhưng võ lâm thì không có khả năng bị diệt tuyệt, ngay cả máu cũng không có khả năng ngừng đổ."

Hy Bình nói: "Ngươi rõ ràng rất sáng sủa, nhìn ngươi không giống người ngu dốt lắm, mà ngươi vì sao vẫn cứ chạy đến Đại Địa minh, sự chiêu đãi ở trong hoàng cung không phải là thoải mái lắm sao?"

Quyền Khuynh Quốc thở dài nói: "Cái này còn không phải vì ngươi sao."

"Ơ, ngươi không được đổ lỗi cho ta, ta bây giờ đã phiền não lắm rồi. Ta nói cho ngươi hay, từ trước đến nay ta chưa từng sợ ngươi, nếu lại chọc tức ta, ở nơi này, đánh nhau ngươi thật không đủ bản lĩnh đâu!" Hy Bình thét lên, mấy ngày nay hắn trầm mặc rất lâu, đích thực là nén một bụng buồn bực.

"Ngươi lợi hại như vậy, sao cũng bị nhốt ở nơi này?"

"Việc này nói ra khá dài, vì em gái ngươi cũng là nữ nhân của ta, ta phải kêu ngươi một tiếng tỷ phu, vậy ta bắt đầu nói thật với ngươi nhé!"

Giữa lúc Hy Bình muốn đem toàn bộ sự việc nói ra, Quyền Khuynh Quốc nói: "Đợi một chút, ngươi nói Đường Tư công chúa là nữ nhân của ngươi?"

Hy Bình nói: "Ngươi đừng khẩn trương, gạo sống đã nấu chín thành cơm, ngươi khẩn trương có cái rắm ích lợi à? Hãy cứ nghe ta đem chuyện này nói hết đã, ngươi hãy quản đến chuyện của em gái ngươi!"

Quyền Khuynh Quốc đành phải nghe hắn đem chuyện ấy nói xong, sau đó y mới phát giác tiểu tử này ngày thường rất dài dòng, nhưng kể chuyện lại đơn giản dễ hiểu, nhưng mà đại khái là chuyện gì, y và Lương Lệ Quỳnh chung quy vẫn nghe được rõ ràng.

Đợi Hy Bình dứt lời, Quyền Khuynh Quốc nói: "Ngươi nói cha ngươi là Huyết Ma?" 

Hy Bình nói: "Ngươi cũng đã từng nghe nói?"

"Đúng, người của Huyết Sát nhất môn, ta đã từng nghe nói, quả là là một võ lâm phái có lịch sử bi tráng. Huyết Sát môn chẳng những dũng mãnh mà mỗi một người đều được xem là một anh hùng chân chính, đều là những hán tử tâm huyết, đương nhiên cũng có thể nói là chân tà ma!"

Hy Bình nói: "Hiện tại ngươi đã hiểu nhé! Ta không phải đánh không lại bọn chúng, đích thực là bị bọn chúng bức bách, cho nên mới bị nhốt ở đây."

Quyền Khuynh Quốc nói: "Ta không ngờ đã nói với ngươi những chuyện này. Nói, ngươi đã đối xử với em gái ta như thế nào?"

"Ta bị nàng bức phải cưỡng gian nàng, sau đó lại bị nàng bức phải thích nàng, sự việc đúng là như thế."

"Ngươi đã cưỡng gian Đường Tư công chúa? Ta tru di cửu tộc ngươi!"

"Ngươi thật là khéo nói đùa, ta nào có cửu tộc cho ngươi tru? Ngươi và Đường Tư sao nói chuyện giống nhau như đúc vậy?"

Quyền Khuynh Quốc đột nhiên cười nói: "Kỳ thật ta cũng thích ngươi lắm, ngươi làm phò mã cũng tốt."

"Đính chính, đính chính, ta là chủng mã (ngựa giống)!" Hy Bình nói.

"Ha ha."

Hy Bình mặc y cười, nhắc lại vấn đề vừa rồi: "Ngươi ban nãy nói là vì ta? Sao lại nói vậy?" 

Quyền Khuynh Quốc ngưng cười rồi nói: "Vì Liệt Dương đao trên tay ngươi đích xác vốn là đao của hoàng triều, tượng trưng cho tôn nhiêm của hoàng triều. Trước đây ta cũng không có ý định truy cứu chuyện của Lôi Liệt năm ấy, chỉ là muốn thu hồi lại thanh đao đó, vả lại chờ đợi ở trong cung lâu rồi, muốn ra ngoài hoạt động gân cốt một cái. Ngươi có lẽ không biết ta luyện võ từ nhỏ, thỉnh thoảng cũng lén lút qua lại trong võ lâm một lần, đích thực vô cùng thú vị. Nhưng lần này ra ngoài, xem ra đúng là đã thất sách."

Hy Bình nói: "Té ra ngươi cũng thích đánh nhau."

Quyền Khuynh Quốc lắc lắc đầu nói: "Tập võ và đánh lộn không giống nhau, ngươi ngay cả điểm này cũng không phân biệt rõ ràng lắm."

"Mẹ kiếp, thảo nào ngươi không đủ bản lĩnh nên đã bị Lạc Thiên đả bại. Phải biết rằng, tập gì cũng đều vô dụng, đánh nhau lợi hại mới hữu dụng, đem đối thủ đánh ngã, ngươi mới đúng là vua! Học nhiều như vậy để làm gì, chỉ cần một chiêu có thể đem đối thủ đánh đổ, thì đã lợi hại rồi. Nếu như bọn chúng dám mở cửa, ta lập tức xông ra ngoài đem tất cả bọn chúng đánh ngã cho ngươi coi. Mé nó, cái cùm xích tay đáng ghét này đã khiến cho tay chân ta bị khóa lại, ngươi có kêu la, cũng không thể biểu diễn gì được, từ đểm này mà thấy, cho dù đem ta giam ở đây, bọn chúng cũng vẫn còn sợ ta."

Quyền Khuynh Quốc nói: "Cha con Lạc Hùng đích xác rất sợ ngươi!"

Hy Bình nói: "Nói với ngươi chuyện này, ngay cả tám nữa nhân theo ở bên cạnh Đường Tư cũng đều bảo ta cho..nghe nói các nàng là cung nữ, nữ nhân của ngươi, không việc gì chứ?"

Quyền Khuynh Quốc trừng mắt một cái, thở dài nói: "Ta đã đoán được có khả năng như thế.. ta bây giờ sống chết còn không biết, không quản nổi những việc ấy." 

"Vậy nếu như sau này ngươi thực sự sống sót?"

"Ta đem bọn họ ban cho ngươi là xong, coi như là của hồi môn của Đường Tư."

"Ngươi thành thật lắm."

Quyền Khuynh Quốc nói: "Một kẻ chờ chết, không thành thật còn có thể làm gì chứ?"

"Ta nghĩ thế nào cũng không biết được làm hoàng thượng là như thế đấy, ta nghĩ nếu như để ta lên làm hoàng thượng, ta cũng có thể làm được."

Quyền Khuynh Quốc cười khổ nói: "Thật là không có cách nào làm khó dễ ngươi."

Hy Bình nói: "Có thể ta không thích ngươi bao nhiêu, bởi vì ngươi đã từng cùng Lạch Hùng âm mưu hại lão tử, bây giờ cùng ngươi vui đùa, mà không đập ngươi một trận, xem như là nể tình em gái ngươi."

"Thật xấu hổ!" Quyền Khuynh Quốc than nói: "Cho sói ở cùng, thật sự là nỗi thương tâm của ta."

Y tựa hồ không muốn bàn lại đề tài trên phương diện này, quay đầu nhìn nhìn Lương Lệ Quỳnh rồi nói: "Lệ Quỳnh, nàng cũng nghĩ thoáng một chút nhé!"

"Nhạc mẫu đã xảy ra việc gì?" Hy Bình hỏi.

Quyền Khuynh Quốc đem hành vi dâm dật của Lạc Thiên kể lại.

Hy Bình nghe xong cũng không nói gì, chỉ giơ tay đeo xiềng vuốt ve mặt Lương Lệ Quỳnh khẽ nói: "Xem nào, nàng hết thẩy đều rất giống Mĩ Mĩ, sau này. Ta sẽ chiếu cố tốt cho nàng nha?"

Đôi mắt vô thần của Lương Lệ Quỳnh nhìn chăm chăm vào Hy Bình gương mặt với vết thương chưa hồi phục đột nhiên áp vào xiềng tay của hắn, nương tựa vào bộ ngực rộng và vạm vỡ của hắn, khe khẽ khóc. Có lẽ, tại khoảnh khắc này, nàng tưởng Hy Bình là người chồng đã chết của mình!

Hy Bình nói: "Muốn khóc thì khóc đi! Khóc cho đã đi!"

Quyền Khuynh Quốc nói: "Kỳ quái, trước đây mỗi ngày chúng đều đưa cơm vào, sao bây giờ lại không thấy bọn chúng đưa cơm tới? Hơn nữa cũng không thấy Lạc Thiên đến mang Lệ Quỳnh."

Y đột nhiên ngừng lại. Hy Bình nói: "Bọn chúng không dám mở cửa vì có lão tử ở đây, bọn chúng hiểu mở cửa là một sai lầm!"

Lời nói này của hắn tuy có chút ngạo mạn nhưng Quyền Khuynh Quốc cảm thấy không phải không có đạo lý.

"Cha, vì sao không lập tức giết Hoàng Hy Bình chứ?" Lạc Thiên căm hận nói.

Lạc Hùng nói: "Việc này không thể gấp được. Nếu chỉ giết Huyết Ma, không thể làm cho nhiều người phẫn nộ. Nếu giết một mình Huyết Ma, những kẻ phẫn nộ có lẽ chỉ là Hoàng Hy Bình và Độc Cô Minh. Nhưng nếu giết Hoàng Hy Bình chúng ta sẽ phải đối mặt với địch nhân như Viễn Dương phiêu cục, Vũ Đẩu môn, tứ đại gia, Minh Nguyệt phong, Ngọc Xà môn, Địa Ngục môn, Tiên Duyên cốc cùng rất rất nhiều những môn phái mà chúng ta vô phương đoán trước được. Nữ nhân của thằng cha này không những có khắp võ lâm mà ngay cả một số quân đội của dân tộc thiểu số cũng có thể vì hắn mà tham gia. Hơn nữa, nếu như lập tức giết hắn, những thế lực bảo vệ hắn cũng sẽ không tạm thời rời khỏi Long thành. Ta lúc đầu tuyển chọn Hoàng Hy Bình chứ không phải Huyết ma, là bởi vì Hoàng Hy Bình hiện tại so với phân lượng của Huyết ma thì quan trọng hơn rất nhiều. Mà ta đã nói chờ nữa tháng sau cử hành đại hội võ lâm mới quyết định sự sống chết của Hoàng Hy Bình. Đây cũng là một loại thủ thuật che mắt kẻ khác, vì đích thị khiến cho người của tứ đại gia tạm thời ly khai Long thành, hoàng cảnh của chúng ta khi ấy sẽ tốt hơn hiều."

Huyết Đạt nói: "Minh chủ, ta cảm thấy trước tiên hãy cứ giết Hoàng Hy Bình, thằng cha này khiến ta cảm thấy sợ hãi. Lúc hắn xách Liệt Dương chân đao cuồng sát, đấy là cảnh tượng tàn nhẫn nhất trong vài chục năm qua mà ta đã từng thấy. Ta nào ngờ hắn bình thường vô lại vui đùa và giết người chỉ là đức tính phụ thôi. Đột nhiên, khi hắn bạo phát hình long hổ hiện ra, chứng minh người này không chỉ học võ công mà thôi, nội thể hắn còn ẩn tàng thêm một lực lượng tà ác mãnh liệt. Tin rằng từ vài ngàn năm trước tới nay ở trong võ lâm hắn là người đầu tiên có khả năng đem ảnh long, hình sư hổ bức ra ngoài cơ thể. Nội thể hắn chẳng những tồn tại trái tim dã thú mà còn ẩn tàng lực lượng của dã thú cùng mức sinh mệnh của rồng, về võ học mà nói, không ai đạt tới trình độ của hắn."

Lạc Hùng nói: "Ta cũng muốn sớm giết hắn đi, nhưng ta không dám khẳng định có thể giết được hắn hay không. Vết thương của hắn có khả năng khôi phục rất nhanh, còn thân thể hắn phải đạt đến kim cương bất hoại, hơn nữa sợ rằng có thể trở thành bách độc bất xâm. Một nguyên nhân khác không thể lập tức đem hắn giết đi là bởi vì viện trợ của chúng ta còn chưa đến. Nếu giết hắn ngay lúc này, e rằng chúng ta vô phương chống lại sự phẫn nộ của những thế lực thù địch, vì lẽ đó ta chỉ chọn đem hắn nhốt đi. Một mặt có thể khiến cho những thế lực thù địch không dám manh động, mặt khác cho bọn chúng một khoảng thời gian, không thể bức bách bọn chúng quá gấp được, chó quýnh đít cũng có thể vượt tường!"

Ninh Phi nói: "Mà giam hắn như thế cũng làm cho người khác lo ngại, vận cứt chó của Hoàng Hy Bình tốt lắm, ngay cả bị khốn ở trong Phong Khiếu động cũng có thể sống sót đi ra.."

Bách Tư nói: "Cũng nên chú ý đến một vấn đề, nhất định vĩnh viễn không được mở cánh cửa đó, bởi vì mội khi mở nó, ta không dám tin có ai trong chúng ta có thể ngăn chặn hắn được."

Lạc Thiên bất mãn nói: "Ngươi cũng quá lo lắng rồi, bằng vào Hoàng Hy Bình hắn à?"

Lạc Hùng nói: "Thiên nhi, trước đây ta quả thực cho rằng con có lẽ là người mạnh nhất trong võ lâm, thế mà khi thấy lực lượng long hổ Hoàng Hy Bình hóa ra ta cũng không dám xác định. Hắn tuyệt không chỉ có lôi kiếp cuồng đao, lực lượng chân chính của hắn có lẽ là cổ nguyên tố bắt nguồn từ nội thể ấy, cho đến bây giờ vẫn còn lưu lại cho mọi người vô số thách đố."

Huyết Đạt gật gật đầu nói: "Thiếu chủ, minh chủ nói đúng đó, quả là sự thực."

Lạc Hùng nói: "Bách Tư, người của tứ đại gia phải chăng đã rút lui khỏi Long thành?"

"Đúng thế, dường như bọn chúng muốn trở về gấp, bởi vì Huyết ma chính là cừu nhân truyền thế của bọn chúng. Việc khẩn cấp trước mắt nhất định là phải xử trí Huyết ma như thế nào. Nữ nhân của Hoàng Hy Bình phàm là trong tứ đại gia cũng bị bọn họ ép buộc dẫn đi. Minh Nguyệt Phong cũng không có tin tức, đoán chừng đích xác cũng đã rời khỏi Long thành. Việc khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là Độc Cô Minh lại trực tiếp trở về Vũ Đẩu môn. Ngược lại, Địa Ngục môn và Ngọc Xà môn hướng về chúng ta nhìn chằm chằm.. Minh chủ, chúng ta có nên đem bọn chúng giữa đường giết đi hay không, hoặc giả dốc toàn lực tiêu diệt Địa Ngục môn và Ngọc Xà môn?"

Lạc Hùng nói: "Cứ hiện tại mà nói, tuyệt không phải là lúc thích hợp. Chúng ta cần phải củng cố lực lượng Long thành, mặc dù rất nhiều nhân sĩ võ lâm giúp đỡ, nhưng mà ta vĩnh viễn chỉ tin tưởng vào lực lượng của mình. Lần này tổn thất của chúng ta tuyệt không nặng lắm, trái lại các phái võ lâm, bởi vì cùng tứ đại gia xảy ra xung đột, tổn thất nặng nề. Đoán chừng sau này bọn chúng phải nương tựa vào chúng ta, do đó, bọn chúng nhất định đứng ở bên chúng ta. Thiếu Lâm và Võ Đang tựa hồ đã rút khỏi, bọn chúng đi theo Minh Nguyệt phong. Minh Nguyệt phong một khi ly khai, bọn chúng cũng thu quân trở về. Đây là điều ta có thể dự liệu.. Thiên nhi, phía Ám Long ra sao?"

Lạc Thiên nói: "Con đã tuyên bố cho phép hắn nắm binh quyền. Nhưng trước đây có nhờ hắn hạ lệnh đem binh gần nhất chuyển đến, để thỉnh thoảng chi dùng, con nghĩ hắn rất nhanh có thể bắt được lệnh truyền của con."

Lạc Hùng nói: "Chỉ mong hắn ở hoàng cung hết thẩy đều thuận lợi, sau này thiên hạ nhất định là thuộc về chúng ta, ha ha.."

Lạc Thiên nói: "Ở Đại Địa minh, con không yên tâm một vài người, tỷ như Nguyên Chân bọn họ, còn có..cô cô."

Sắc mặt Lạc Hùng chợt biến nói: "Nguyên Chân bọn chúng tuy rằng không làm nên việc, nhưng cũng phải tăng cường để mắt đến bọn chúng. Bọn chúng có thể đứng về bên ta đương nhiên là tốt, nếu như xuất hiện tình huống khác lạ, lập tức giết bọn chúng ngay! Cô cô ngươi về bên Huyết ma, nên sẽ không gặp vấn đề lớn gì, Huyết ma tịnh không ở trong tay chúng ta. Ta nghĩ nếu bà ta biết Huyết ma ở trong tay tứ đại gia qua lời chúng ta, lúc đó có thể ly khai Long thành đi cứu Huyết ma."

Lạc Thiên nói: "Dường như cô cô và Hoàng Hy Bình có quan hệ không bình thường." 

"Đừng nói bậy, điều đó không có khả năng đâu." Lạc Hùng quả quyết, "Huyết Đạt, địa lao do ngươi sắp tới quản lý, ngươi phái thêm người phòng thủ địa lao, canh giữ Hoàng Hy Bình cho đến lúc hắn khốn đốn chết ở trong đó mới thôi. Ta đã quyết định không cần đại hội võ lâm cũng không cần công khai giết Hoàng Hy Bình làm gì cho nhàm chán." 

Huyết Đạt trả lời: "Minh chủ, ta sẽ phòng thủ chặt chẽ, tuyệt không để người nào tiến vào giải cứu hắn, trừ phi ta chết!"

"Nhu Vân, đừng khóc, ngươi đã khóc hai ngày rồi." Vân Tuyết an ủi Thi Nhu Vân.

Thi Nhu Vân đang dựa vào ngực của nàng, chỉ nghe Thi Nhu Vân nói: "Đại ca, Nhu Vân không thể không có Hy Bình."

*******

Vân Tuyết—Thi Trúc Sinh, có lẽ nên kêu trở lại là nàng Thi Trúc Sinh. Từ lúc Vưu Túy trông thấy nàng, Vưu Túy có thể cảm thấy ngay nữ nhân này chính là Thi Trúc Sinh không lầm được. Nàng tuy rằng không biết phương pháp tu luyện "Tuyệt Tình Luân Hồi đạo," thế mà nàng nhiều ít hiễu rõ cái gọi là tuyệt tình luân hồi, nhất định phải chết một lần để lần thứ hai phục sinh.

Về sau, Vân Tuyết cũng đã thừa nhận và giải thích. Thì ra Tuyệt Tình Luân Hồi đạo quả thực để đạt tới trình độ tuyệt tình, vốn là phải cắt đứt **** (cái ấy) của mình. Tiếp đó còn phải tự sát—bởi vì tự sát dù sao vẫn có một phần bảo tồn, không đến mức thực sự khiến bản thân tử tuyệt.

Mà ở lúc sinh mệnh tiếp cận tiêu vong ấy, Tuyệt Tình Luân Hồi đạo lại phát sinh công lực, nội trong một tháng duy trì sinh mệnh chưa đến nỗi tiêu vong thực sự của người ấy. Trong vòng một tháng khi người đó chìm vào giấc ngủ say, đem thân thể người ấy từ nam tính cải tạo thành nữ tính, gần như một loại thân thể nữ tính và tâm linh nữ tính hoàn toàn. Ngoài việc không thể sinh hài tử ra, bất cứ bộ vị nào khác đều là của nữ nhân.

Sau giấc ngủ say, tỉnh lại nhất định có một sinh mệnh hoàn toàn mới, do đó được gọi là Tuyệt Tình Luân Hồi đạo.

Song đích thị ngoài ý muốn của Thi Trúc Sinh, sau khi hắn tỉnh lại, chẳng những không tuyệt tình trái lại càng thêm đa sầu đa cảm. Có lẽ đã biến thành nguyên do của nữ nhân thì phải! Vì vậy mọi người cũng đều xem và đối đãi với nàng như một người phụ nữ. Tên Vân Tuyết là do tên của lưỡng nữ Tuyết nhi và Thi Nhu Vân hợp thành, hắn cũng đã quyết định dùng thêm tên này.

Về tập quán, hãy cứ đối đãi với hắn như một nữ nhân, vẫn gọi là Vân Tuyết, chỉ có Thi Nhu Vân và Vưu Túy vẫn như trước.

****************

Vưu Túy nói: "Trúc Sinh, ngươi nói Lạc Hùng tạm thời không thể giết Hy Bình?"

Vân Tuyết nói: "Túy thư, bọn chúng rất sợ hắn, đem hắn giam lại, tạm thời coi giữ hắn, đến cả mở cửa lao cũng không dám. Nhưng mà bọn chúng cự tuyệt không cho hắn ăn uống, ta nghĩ, bọn chúng quả là muốn bỏ đói khiến cho hắn chết ở trong địa lao.."

"Nói cách khác, Hy Bình tạm thời đích thị an toàn?"

Vân Tuyết nói: "Nhân tiện xem hắn không ăn không uống có thể chịu đựng tới bao nhiêu ngày! Dùng độc lại độc không chết hắn, muốn giết hắn lại sợ hắn phát cuồng. Lạc Hùng không tin tuyệt đối giết được hắn, bởi vì Hoàng Hy Bình tên hỗn đản đó cũng sẽ không thực sự ngoan ngoãn để cho hắn giết mình. Ta nghĩ tên hỗn đãn ấy luôn chờ đến khoảnh khắc Lạc Hùng mở cửa nhà giam.. Chỉ là Lạc Hùng không thể lại đần độn mở cửa."

Hà thị thư muội và Thiên Diệp Bội ở bên cạnh không nói gì, nghe đến chỗ này, Hà Hỉ nói: "Chúng ta nhất định phải cứu sư đệ ra!"

Thiên Diệp Bội nói: "Sư phụ, người không cần cả ngày sư đệ, kêu sư đệ nghe không thuận tai lắm."

Hà Hoan nói: "Sự thật đúng là như thế, Huyết ma là nghĩa tử của Huyết Sát Chân Quân, sư tổ chúng ta là thê tử của Huyết Sát Chân Quân, Huyết ma đúng là sư thúc của bọn ta. Mà Hoàng Hy Bình là nhi tử của Huyết ma, đương nhiên là sư đệ của chúng ta rồi."

Thiên Diệp Bội nói: "Bọn ngươi chuẩn bị cứu sư đệ của bọn ngươi như thế nào?"

Hà Hoan nói: "Phải nói dài như thế sao? Nói thẳng là cứu sư thúc không được à?"

Thiên Diệp Bội kinh ngạc nói: "Bọn ngươi muốn ta thừa nhận hắn là sư thúc?" 

Vân Tuyết cười nói: "Việc này đúng là sự thực."

"Vân Tuyết, ngươi đừng nói nữa, việc này không liên quan đến ngươi."

"Việc này sao lại không liên quan đến ta? Hắn là nam nhân của muội muội ta, bọn chúng nói đến hắn, đương nhiên là việc này liên quan đến con. Kỳ thật muốn cứu hắn rất khó, tứ đại gia đã rút lui, hơn nữa những huynh đệ của hắn cũng đều đã tản đi, chỉ bằng lực lượng của chúng ta, không đủ để cùng Đại Địa minh đối đầu. Huống chi Đại Địa minh còn có chính phái võ lâm khác giúp đỡ?" 

"Vậy có thể làm sao đây?" Hà Hỉ lo lắng nói.

Vân Tuyết nói: "Ta nhớ bọn ngươi dường như nhất định giết tứ đại gia.."

Hà Hỉ nói: "Đó là trước đây, bây giờ tình hình đã khác, Hoàng Hy Bình của tứ đại gia là sư đệ của chúng ta."

"Nếu mà tứ đại gia thực sự đã giết Lâm Khiếu Thiên, bọn ngươi chuẩn bị đối xử ra sao?"

Hà Hỉ nói: "Tứ đại gia không thể giết sư thúc, toàn bộ tứ đại gia đều có quan hệ với sư đệ, khiến bọn họ rất khó xử, ta trái lại sợ bọn họ không quản tới sư đệ, điều này quả là có khả năng."

"Vậy chúng ta phải chiến đấu đơn độc rồi?" Vân Tuyết nói.

Thiên Diệp Bội nói: "Chỉ có người một mình chiến đấu thôi."

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Chỉ có người mới có khả năng tùy tiện ra vào Đại Địa minh, cơ hội người cứu Hoàng Hy Bình ra là cao nhất."

Vân Tuyết kinh ngạc nói: "Ngươi muốn nói ta một mình nghĩ cách cứu Hoàng Hy Bình?"

Thiên Diệp Bội nói: "Người dù sao cũng đã chết một lần, chết một lần nữa, có lẽ lại biến trở lại thành nam nhân!"

"Ngươi *****!" Vân Tuyết chửi ầm lên.

Thiên Diệp Bội cười nói: "Người nói con mà không xem lại mình, người đã mất cái ấy ở giữa đó thôi!"

Vân Tuyết chịu thua nàng, than lớn nói: "Ngươi nữ nhân này, vì sao phải sinh ra vẻ mặt xinh xắn hồn nhiên như thế? Không hợp với ngươi tý nào cả.."

Thi Nhu Vân nói: "Đại ca, ngươi có thể cứu Hy Bình ra chứ?"

Nghe nàng thốt ra lời ấy, thần sắc Vân Tuyết liền đứng đắn lại, nói: "Đại ca nhất định sẽ cứu hắn ra, đứa con trong bụng ngươi và Tuyết nhi, đều không thể mất cha. Đại ca trước đây nợ bọn ngươi nhiều lắm, trong lòng cảm thấy hổ thẹn."

Thi Nhu Vân ẩn mình ở trong lòng nàng, thầm nói: "Đại ca không có nợ gì Nhu Vân, đích thị Nhu Vân nợ đại ca."