Liệp Bộ

Chương 47: Đi Săn (1)

Thời điểm Conan tỉnh lại chỉ cảm thấy trên trán vô cùng đau đớn, giống như muốn nứt ra, vươn tay chạm vào lập tức như bị điện giật mà rụt về, rất đau, ở trên trán hở ra một vết thương lớn.

“Không sao, chỉ là hơi sưng lên một chút.” Akai Shuichi không biết xuất hiện từ khi nào.

Conan thấy anh lập tức muốn ngồi dậy, lại bị Akai nhanh chóng ấn lại trên giường. “Vodka bị cướp đi rồi.” Lời nói không nghe được cảm xúc gì, thậm chí không có chút nào ảo não.

Tuy rằng kết quả như vậy, từ lúc đầu cậu đã cảm thấy, cho dù miệng nói vạn phần tin tưởng, nhưng thời điểm thật sự đối mặt với Gin, vẫn là có vài phần sợ hãi.

“Tiếp theo, anh định làm như thế nào?” Conan hỏi, trên mu bàn tay còn cắm kim tiêm, vết thương lúc này nếu ở trên thân thể Shinichi thì không sao, nhưng mà hiện tại là thân thể đứa bé, thật đúng là có chút không chịu đựng được.

Akai nghiêng người đi vài bước, đối mặt với cửa sổ, thời tiết hôm nay, nắng trời rất đẹp: “Chúng ta bắt được Vermouth.”

Người phụ nữ kia? Conan có chút kinh ngạc. Nếu hành động lúc đó thất bại, người phụ nữ kia lại như thế nào rơi vào tay bọn họ?

“Hừ, chúng ta không thể làm gì được Vermouth.” Akai nói.

Về phần nguyên nhân, không cần phải giải thích, ở nơi nào cũng có cái gọi là đặc quyền cá nhân. Vermouth là minh tinh điện ảnh Hollywood, ngoại trừ tổ chức, hiển nhiên cũng có thân phận không nhỏ.

Phòng bệnh của Vermouth ở chung một tầng với Conan, đều là phòng bệnh đơn.

Conan kéo theo giá treo túi dịch, được băng bó cẩn thận cùng Akai Shuichi đi vào phòng bệnh.

Lúc này Vermouth dựa vào trên giường, bên cạnh cô ta có một người đàn ông trung niên đang ngồi, nhìn thấy bọn họ lập tức đứng lên: “Chúng tôi đã gởi đơn kiện, trước lúc đó chúng tôi sẽ không chấp nhận phối hợp với bất kỳ sự điều tra trái pháp luật nào.” Người đàn ông nghiêm chỉnh nói.


FBI không phải là cảnh sát, cho nên người đàn ông dùng các quy định pháp lý chính thức để ngăn chặn, mà mệnh lệnh hàng đầu của FBI là không được tiết lộ chuyện bọn họ đang điều tra, cũng bởi vậy, Vermouth lúc này được đưa vào trường hợp vì say rượu dẫn đến phát sinh tai nạn giao thông.

Kết luận như vậy quả thật khiến FBI không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể dùng tư liệu về tổ chức để bác bỏ kết luận này, bọn họ căn bản không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Huống chi, hành động của bọn họ phải chịu nhiều phản đối và áp lực, điều này cũng không khó để suy đoán, trong cấp cao nước Mỹ, thậm chí là ở nghị viện, cũng không thiếu thành viên tổ chức.

“Chúng tôi chỉ muốn đến tán gẫu, tôi nghĩ quý cô Sharon cũng không để ý cùng tôi và cậu bé này nói chuyện. Dù sao cậu bé này cũng coi như là nạn nhân của vụ tai nạn.” Akai Shuichi thản nhiên nói, thân phận của Vermouth ở nước Mỹ là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Sharon Wynyard.

Conan nhìn Vermouth phất tay với vị luật sư kia, rồi sau đó hiền lành nói: “Anh đi trước đi! Tôi nghĩ ở trong bệnh viện, họ cũng không có khả năng giết người cướp của được.” Đôi môi không tô son đỏ vẫn có hình dáng mỹ lệ, giờ phút này nói chuyên, khoé miệng hơi cong lên, hoàn toàn không có một tia sợ hãi.

Người được quý ông kia coi trọng, cũng giống như Gin? Quả nhiên vẫn có chỗ hơn người, Conan nghĩ trong lòng.

“Được rồi.” Vị luật sư kia gật gật đầu, lúc đi ngang qua Akai Shuichi, đôi mắt mang kính tràn đầy sắc lạnh, nói: “Các cậu có mười phút, mười phút sau nếu các cậu không đi ra, tôi sẽ gọi bác sĩ.” Sau đó lạnh mặt đi ra khỏi cửa.

Khoé miệng Conan run rẩy nhìn theo vị luật sư tựa hồ bị mắc chứng hoang tưởng kia rời đi, này này, thật sự phải lo lắng an toàn không phải nên là bọn họ sao? Đối mặt với một người phụ nữ ôm pháo không giật…

Conan và Shinichi đều ngồi bên cạnh giường Vermouth…

Đối với Akai Shuichi mà nói, anh cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với người phụ nữ này, cho nên đối với miệng lưỡi của cô ả đã sớm lĩnh giáo rồi, nếu không phải rất kín tiếng, cũng sẽ không có khả năng nhận được sự coi trọng như vậy của quý ông kia, huống chi người này là một diễn viên xinh đẹp, hẳn là tổ chức này không thiếu quyền quý.

Mà lúc này đây, quả thật là vì Conan muốn nhìn thử người phụ nữ này.

Conan nhìn Vermouth, người phụ nữ lúc này không trang điểm có chút hốc hác, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, là vẻ đẹp mỹ lệ của phụ nữ trưởng thành. Tựa hồ vì vết thương phía sau lưng, tư thế ngồi của cô ta có chút hướng về phía bên phải.

“Ngồi trên chiếc xe tải màu đen kia, ngoại trừ Akai Shuichi còn có cậu sao?” Trong mắt Vermouth chợt loé thần sắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, ả nhìn nhìn đánh giá Conan.

Conan gật gật đầu. “Đúng vậy. Tôi hôm nay đến chính là muốn hỏi cô, mục đích của các người là những mảnh bản đồ kho báu ư? Hoặc là sau khi tìm được kho báu, có âm mưu lớn gì, còn có quý ông kia rốt cục là loại người nào?”

Biểu tình Vermouth rõ ràng kinh ngạc: “Bản đồ kho báu?” Ả thì thào một câu, rồi sau đó bỗng nhiên phá lên cười: “Là Gin cho cậu xem? Không nghĩ tới đối với cậu bé này, hắn ta lại có nhiều hứng thú như vậy, xem ra cậu cũng không đơn giản…” Nói đến đây Vermouth tạm dừng lại, sau đó lại nói: “Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết vì sao Gin hứng thú với cậu, có lẽ tôi sẽ muốn nói cho cậu biết một ít chuyện.”

Vermouth hơi hơi cúi người, đến gần trước mặt Conan, như là dụ dỗ con nít.

Conan theo bản năng lùi lại, cậu nhìn chằm chằm Vermouth thật lâu, mới nói: “Có lẽ hắn nghĩ rằng tôi có thể giúp hắn tìm ra kho báu kia.”

“Nói cách khác, hắn cho rằng cậu rất thông minh? Một đứa bé? Để tôi nghĩ xem…” Vermouth dựa lại vào giường, khoé miệng kia vẫn treo nụ cười như có như không.

“Cậu chính là Shinichi Kudo đúng không?” Vermouth bỗng nhiên nói, biểu tình sáng tỏ trên mặt, “Tên Gin kia gần đây tự thân xuất mã, tựa hồ cũng vì người này? Nhưng mà, tôi nhớ rõ trong tài liệu Shinichi là học sinh trung học, con trai của Yukiko Kudo.”

Từ miệng người phụ nữ nghe được tên mẹ mình, Conan hơi hơi chau mày, tuy rằng mẹ cậu cũng là diễn viên nổi tiếng, biết được cũng không quá ngạc nhiên, nhưng là từ trong miệng người phụ nữ này nói ra, lại có cảm giác uy hiếp không nói nên lời.

Vermouth thấy thần tình hơi hơi kinh ngạc của Conan, cười khẽ một tiếng, nói: “Tôi là tình báo viên của tổ chức, điều này tôi nghĩ cảnh viên Akai đã sớm biết, tất nhiên sẽ có năng lực phân tích thích hợp, phân tích cùng suy đoán vốn dĩ không có giới hạn nào, cũng như giải một câu đố… Thân phận của cậu cũng không khó đoán, chỉ là tôi ngược lại rất tò mò  cậu bị thu nhỏ như thế nào.” Vermouth lại đánh giá Conan.

Người của tổ chức, quả nhiên đều không thể xem nhẹ, Conan trong lòng thầm nghĩ.

“Nếu cô đã biết thân phận của tôi, như vậy cô cũng có thể cho tôi biết, mục đích của tổ chức, hoặc là quý ông kia là người thế nào?”

Vermouth lúc này lại nhắm hai mắt lại, luật sư ngoài cửa đã bắt đầu thực hiện chức trách của ông ta, thời gian mười phút, rất nhanh đã kết thúc.

Akai Shuichi nháy mắt với Conan, quả thật lần nói chuyện này anh cũng không có bất kỳ hi vọng nào.

Conan chỉ có thể cùng đứng lên, cau mày gắt gao.

Lúc bàn tay dừng trên cánh cửa, người phụ nữ vốn dĩ không nói gì lại bỗng nhiên mở miệng.

“Shinichi Kudo, kẻ đứng đầu chân chính không nhất định phải đứng phía sau màn, người khống chế hình nhân rối gỗ có khả năng chỉ là một tay điều khiển sợi tơ vô hình. Xem lần này tôi có thể tiếp tục sống sót, cho các người lễ vật.” Vermouth nói như thế.

Conan quay đầu lại, đã thấy người phụ nữ kia nằm xuống, nhắm hai mắt, một câu vừa rồi như là cậu nghe nhầm. Cậu ngẩng đầu liếc Akai Shuichi một cái, hiển nhiên Akai cũng đang kinh ngạc.

Này có tính là thu hoạch ngoài ý muốn không?

Nhìn luật sư kia mang theo bác sĩ hùng hổ tiến lại, Conan và Akai tự nhiên phải nhượng bộ lui binh.

“Cậu cảm giác lời nói của cô ta có ý gì?” Akai Shuichi hỏi.

“Quý ông kia có khả năng là người bên cạnh chúng ta.” Conan nhếch miệng, trên mặt mang theo vài phần tự tin.

Akai Shuichi gật đầu, “Nhưng lời của Vermouth cung cấp hẳn không chỉ có ý như vậy.” Akai lại nói.

Conan tất nhiên là tán đồng lời anh, một câu dài như vậy, nếu chỉ có một ý, thật sự là quá nhiều.

“Kẻ đứng đầu chân chính không nhất định phải đứng phía sau màn” – một câu này ý nghĩa rất rõ, người kia có thể là một ai đó bên cạnh… Nhưng, “người khống chế hình nhân rối gỗ có khả năng chỉ là một tay điều khiển sợi tơ vô hình,” nếu nói khống chế hình nhân rối gỗ cũng là quý ông kia, như vậy hai câu nói này bị trùng lặp, hoàn toàn có thể không cần thiết nói câu trước, mà chỉ nói riêng câu sau cũng đủ rồi…

Nếu nói chuyện bọn họ cùng tổ chức gian nan đấu trí được gọi là “kịch rối gỗ”, như vậy người kia một tay cầm sợi tơ có nghĩa là… Hắn cũng ở trong đó, nói cách khác phạm vi cũng thu hẹp lại? Sợi tơ vô hình này có ý nghĩa gì? Nhưng vấn đề quan trọng là, mục đích của tổ chức, câu nói này có vẻ không biểu lộ?


Conan ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt Akai Shuichi đang u sầu suy tư, hiển nhiên cũng bị mắc kẹt tại ngõ cụt.

Đương nhiên, còn có một khả năng khác, những lời này của Vermouth cũng chỉ dùng để mê hoặc bọn họ, căn bản không cần thiết phải suy nghĩ…

Nhưng mà, không biết vì sao, đối với khẩu khí nói chuyện cuối cùng của Vermouth, khẩu khí kia mang theo một chút đùa cợt cùng thở dài, khiến cậu không khỏi có cảm giác có thể tin được.

Trong lúc Conan đang suy nghĩ, lại nghe tiếng điện thoại vang.

Akai Shuichi lấy điện thoại di động ra, liền giao lại cho Conan: “Tìm cậu.”

Conan nhận cuộc gọi liền để sát bên tai, đầu dây kia là giọng nói lạnh lùng mang theo một chút mệt mỏi, “Tôi đã nghiên cứu ra thuốc giải của APTX-4896.”

Một câu như vậy khiến tay Conan không khỏi run rẩy.

“Tôi cần có người thí nghiệm, nếu như cậu nguyện ý mạo hiểm.” Đầu dây khác Haibara Ai lại như dội nước lã, giọng điệu vẫn thản nhiên mang theo trào phúng cùng khinh thường sâu đậm như cũ.

“Cô hiện đang ở đâu?” Conan hỏi.

“Tôi và tiến sĩ Agasa đã về đến Nhật Bản.” Giọng điệu Haibara vẫn thản nhiên, thỉnh thoáng ngáp một cái, hiển nhiên đã lâu rồi không nghỉ ngơi.

“Ừ, tôi biết. Tôi hẳn sẽ trở về sớm.” Conan nói xong liền tắt điện thoại. Lần này cậu nhờ có Akai Shuichi hỗ trợ mới đến được nước Mỹ, mà cậu ở lại Thuỵ Sĩ cũng mười ngày, cho nên mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, lần này phải trở về.”

“Sao vậy? Nhanh vậy đã muốn đi rồi?” Tiếp nhận lại điện thoại từ Conan, Akai hỏi.

“Ừ. Hiện tại tôi chỉ là học sinh tiểu học.” Có chút bất đắc dĩ, huống hồ cậu cũng ở lại đã lâu, Ran bọn họ có thể sẽ lo lắng.

Akai Shuichi trầm mặt một lát, nói: “Như vậy cũng tốt, cậu đi về trước, tôi nghĩ tôi cũng sẽ rất nhanh đến Nhật Bản. Nếu mục đích của bọn chúng là bắt cậu, cậu trở lại Nhật Bản, như vậy nơi đó rất có khả năng tiếp cận được vị trí của bọn chúng.”