Liệp Bộ

Chương 3: Hội triển lãm (1)

Conan gác tay trên ghế máy bay, hai mắt ngẫu nhiên nhìn lướt qua mây trắng ngoài cửa sổ. Thời tiết rất tốt, ở trên cao càng làm cho ánh nắng mặt trời thêm chói mắt, vì vậy màn cửa sổ máy bay được kéo xuống một nửa.

Thấy có chút mệt mỏi, Conan hơi hơi khép hai mắt lại. Cảm giác được Ran đắp chăn cho cậu, cậu cũng không mở mắt mà chỉ hơi giật giật, để bản thân ngủ thoải mái hơn một tí.

“Tôi chỉ uống nước khoáng Fine, cô cũng không biết sao? Đây là cái gì, là thứ cho tôi uống sao? Nếu cổ họng của tôi bị tổn thương trước khi biểu diễn, cô có thể chịu trách nhiệm không?”

Một lời trách cứ bén nhọn cao vút vang lên, tuy rằng dựa vào âm thanh có thể nhận ra là giọng của đàn ông, nhưng bởi vì âm tiết không ngừng cất cao biến thành tiếng hét chói tai kỳ lạ khiến người ta không thoải mái.

Conan chỉ cảm thấy bên tai một trận đau rát, nhíu mi lại rồi mở mắt ra.

Cậu nhìn thấy một chàng trai, trên cổ quấn khăn quàng lụa, gương mặt dù đeo kính mát to bản vẫn không giấu được vẻ chán ghét. Trong tay cậu ta bưng một ly nước khoáng nhưng lại làm ra vẻ như là đang phải cầm thuốc độc. Nếu không có mắt kính che lại, nhất định có thể thấy đôi mày nhíu chặt.

“Xin lỗi! Yuu, vừa rồi tôi đã hỏi qua phi hành đoàn, thật sự không có loại nước anh muốn! Có muốn tôi đi lấy sữa cho anh không?” Ngồi ở ghế bên cạnh chàng trai, một cô gái mặc trang phục truyền thống mặt đầy bất đắc dĩ khiêm tốn nói.

Ở nơi công cộng bị trách cứ ác liệt như vậy, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Một chàng trai mà lại đối đãi với phụ nữ như thế này, thật đúng là… Hành động của anh ta quả thật không giống đàn ông chân chính…

Khoé miệng Conan hơi run rẩy. Nhưng mà đây là chuyện của người ta, cậu cũng không muốn xen vào, mà cho dù muốn thì bản thân cậu cũng không làm gì được.

Ran cũng nhìn chằm chằm vào hai người kia, mà thực tế trên cabin hầu hết mọi người đều lén nhìn họ.

Chàng trai kia cho dù quấn khăn trên cổ, mặt mang kính mát lớn nhưng cũng không giấu được sự thanh tú, thật sự rất xinh đẹp. Gương mặt kia cực kỳ thu hút người khác, hơn nữa cậu ta giơ tay nhấc chân đều mang theo nữ khí, cộng thêm tính tình táo bạo đó, khẳng định hiện giờ đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

Bất quá chàng trai cũng không để ý, nói:

“Sữa? Cô biết rõ tôi đang uống thuốc, cô muốn lấy mạng của tôi sao?” Tháo kính mắt xuống, quả thật một từ “sữa” khiến cậu ta bùng nổ rồi, rống giận mà hét lên.

Thật đúng là tính tình khiến người ta không chịu nổi! Conan thầm bình luận trong lòng.


“Chàng trai kia hình như đã gặp ở đâu rồi nhỉ Conan!” Một tay để bên khoé miệng, Ran mặt đầy đăm chiêu nói.

“Dạ?” Nghe như vậy, Conan càng chăm chú đánh giá chàng trai, quả thật có chút quen, nhưng cậu đã gặp ở nơi nào?

“Yuu, như vậy đi, để tôi đi lấy nước chanh cho cậu, đừng nóng giận, thân thể cậu vốn không tốt.”

Khi chàng trai tức giận đến nỗi muốn tạt ly nước trên tay lên mặt cô gái, một chàng trai khác ngồi ở phía sau mở miệng nói.

Chàng trai này ước chừng hai mươi tuổi, bộ dáng cực kỳ rạng rỡ, nhất là lúc cười rộ lên vô cùng thu hút.

Dường như lời nói này rất có hiệu quả, chàng trai kia hừ lạnh một tiếng không nói nữa, chỉ còn lại cô gái bên cạnh xấu hổ không biết làm gì!

“Miwa, em đi lấy nước chanh lại đây! Thân thể Yuu đang không thoải mái, tâm tình cũng không tốt. Cậu ấy rõ ràng thích em làm trợ lý hơn anh, sao lại mắc sai lầm như vậy?” Ngữ khí anh ta tuy rằng ôn hoà, nhưng rõ ràng là đem tính tình nóng nảy của chàng trai che giấu đi, hơn nữa hết thảy trách nhiệm lại đổ lên đầu cô gái tên Miwa.

“Chị Miwa kia thật đáng thương!” Nhìn Miwa mặt đỏ bừng đi tìm tiếp viên hàng không, Ran Mori thương cảm nói.

Lúc này trong lòng Conan cũng không khỏi tán đồng.

Một lúc sau, đợi đến khi Miwa bưng nước chanh trở về, chàng trai rạng rỡ kia đã đổi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh chàng trai gọi là “Yuu”. Mà vị trí đó vốn dĩ là trống, hình như cũng là sở hữu của anh ta.

Nói cách khác, chàng trai kia một người mua hai vé, thật là! Conan trong lòng cười gượng, bỗng nhiên cảm thấy tò mò về ba người này. Dựa vào trực giác sâu sắc của cậu, chắc chắn bọn họ không đơn giản!

“Aki, anh đây là?” Trong tay bưng ly nước chanh, Miwa nhìn tình huống hiện giờ có chút không thích ứng.

Aki Kubo nhận lấy nước chanh từ trong tay Miwa, đạm mạc cười nói:

“Yuu không thoải mái, anh ở bên cạnh xem chừng cậu ấy, em ngồi phía sau nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong liền đem nước chanh đặt vào tay chàng trai kia.

“Em có thể chăm sóc Yuu…”

“Đi nghỉ ngơi đi! Cứ để anh chiếu cố Yuu cho, đừng khiến cậu ấy tức giận kẻo cổ họng lại bị thương!” Aki Kubo ôn nhu khuyên. Nhưng rõ ràng lời nói của anh ta đều hướng về chàng trai này, cho dù người kia vừa rồi tính tình rất táo bạo cũng hoàn toàn xem nhẹ…

“Tức giận khiến cho cổ họng bị thương? Chị Miwa thật đáng thương!” Ran Mori thì thào nói, ngữ điệu đồng tình.

Conan nhìn cô gái kia ngồi xuống ghế sau, hay tay gắt gao đan lại với nhau, ngón tay trái đeo nhẫn bạch kim khảm sâu vào lòng bàn tay phải. Xem ra cô gái này cũng không phải người ngây ngốc chỉ biết nghe mắng.

Mối quan hệ của ba người kỳ thật cũng không khó đoán, người gọi là Yuu hẳn là nhân vật nổi tiếng, còn cô gái kia là trợ lý của hắn. Về phần chàng trai kia, nhìn thấy hành động của anh ta với Miwa, chắc là tình nhân hoặc đại loại như vậy…

Chẳng mấy chốc Conan đã phân tích xong quan hệ của ba người, tuy nhiên thái độ bảo hộ và ân cần của Aki Kubo đối với chàng trai kia làm cậu có chút khó hiểu. Có thể thấy anh ta không hướng nhiều về bạn gái mình, thậm chí còn gần như bôi nhọ, đúng là mối quan hệ tình cảm thú vị.

Kết luận như vậy nên Conan cũng không nhìn ba người kia nữa, nhắm mắt lại định tiếp tục nghỉ ngơi.

“A!” Ran Mori đột nhiên phát ra một tiếng thét nhỏ kinh hãi, tiếp theo lập tức che miệng lại.

“Hô to gọi nhỏ cái gì đó hả?” Kogoro Mori ngồi ở phía sau bọn họ lớn tiếng hỏi.

“Chị Ran, chị nói cái gì?” Conan hoàn toàn xem nhẹ âm thanh phía sau, mặt đầy quan tâm hỏi.

Ran đảo mắt nhìn bốn phía, trên gương mặt vẫn còn đỏ ửng sau phản ứng quá độ.

“Chàng trai kia là Yuu Nakajima!” Ran vừa nói xong, hai mắt không tự chủ được nhìn về phía chàng trai đang nghiêng đầu nghe Aki Kubo nói cái gì đó.

Yuu Nakajima?! Conan hơi sửng sốt giật mình một cái. Cậu ta là nghệ sĩ sẽ biểu diễn trong triển lãm giao lưu văn hoá Trung – Nhật lần này. Thậm chí thư mời còn nhấn mạnh giới thiệu, cho thấy người này thực sự có danh tiếng.

Người nổi tiếng hình như tính tình đều có chút kiêu ngạo khó chịu, cho nên một màn vừa rồi cũng không có gì kỳ lạ!

Thu hồi lại suy nghĩ, Conan tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Tuy rằng không muốn cũng phải thừa nhận, dù cho đầu óc và chỉ số thông minh không có thoái hoá, nhưng vóc dáng này vẫn có chút đặc thù của trẻ con, ví dụ như lúc này rất mệt mỏi.

Máy bay vừa hạ cánh đã có ban tổ chức ở Osaka phái xe đến đón. Tất nhiên so với Yuu Nakajima thì hoàn toàn khác biệt.

Thật đúng là…

Conan vừa lên xe liền nghe thấy một giọng nữ ầm ĩ:

“Ran, mọi người tới rồi à, bên này bên này!” Sonoko Suzuki dường như rất có sức sống, ló đầu từ trong xe ra vẫy tay với bọn họ.

“Sonoko? Sao cậu lại đến đây?” Ran nói lời xin lỗi với lái xe rồi bước xuống.

“Tớ tới đón mọi người, bố tớ cho phép mang xe đến.”

Mercedes-Benz dài màu đen! Conan dò xét, thật đúng là đủ hoành tráng.

“Sao cơ? Không ngờ ban tổ chức chu đáo như vậy!” Tựa hồ là nghe Ran nhẹ giọng nói gì đó, Sonoko Suzuki lớn tiếng hỏi lại. Lời này tuy có vẻ vẻ ca ngợi nhưng lại mang theo hàm ý oán giận.

“Ran, đi xe này đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu!” Sonoko lôi kéo Ran không buông tay. Hai người vốn là bạn thân từ bé, quan hệ vô cùng thân thiết.

“Vậy cũng được!” Ran có đôi chút do dự nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

Nghe tiếng bước chân lộp bộp lộp bộp, Conan hạ cửa kính xe xuống.

“Bố, Conan, con đi xe bên kia, mọi người đi trước đi.”

Conan ngồi ở ghế sau nhìn Ran chạy tới xe kia vừa khởi động cùng lúc với xe bọn họ.

Nhưng vào lúc này, đôi mắt Conan bỗng nhiên bị trói chặt.

Đằng sau chiếc Mercedes, hai người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen đang dựa vào bên một chiếc ô tô đen cũ hút thuốc.

Hai khuôn mặt kia cho dù bị mũ đen che một nửa, nhưng thật sự quá mức quen thuộc, quen thuộc đến sợ hãi.


Xe chậm rãi đi trước, Conan thậm chí muốn hô lên “Dừng xe!”

Xoay người dán mắt lên cửa kính phía sau xe, nhìn qua kính xe đầy bụi, Porsche 356A, giấy phép số 43-68.

Conan trong lòng âm thầm trầm xuống.

Thình thịch, thình thịch…

Trái tim không khống chế được đập nhanh hơn, Conan che ngực thở.

Nếu vừa rồi hô dừng lại, cậu sẽ phải đối mặt với cái gì? Đối đầu? Dùng thân thể nhỏ bé này cùng với tính mạng của người trên hai chiếc xe sao?

Một phút sai lầm của cậu có thể hại tất cả mọi người!

Hít thở sâu, ổn định hô hấp của chính mình.

Đầu óc Conan lúc này mới thanh tỉnh được một chút, hai người kia tới nơi này làm gì? Bọn họ cùng ngồi trên một chuyến bay sao?

Trong lòng Conan thắt chặt, bản thân chắc là chưa bị phát hiện, bởi vì vừa rồi hai tên kia cũng không hướng mắt về phía bọn họ.

Nhưng mà dự cảm không tốt trong lòng cứ từ từ dâng lên, hai người kia xuất hiện nói lên điều gì?

Nhớ mang máng lại khí tức nóng ướt của lời nói bên tai kia: “Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, thám tử nổi tiếng. Nếu không cứ mở to đôi mắt của cậu nhìn những người bên cạnh cậu sẽ có kết cục như thế nào!”

Nói lời đó là của người đàn ông da trắng tóc vàng, nhưng khi đó Shinichi nghĩ nó chỉ là lời uy hiếp, không phải sự thật. Có lẽ cậu vẫn còn quá ngây thơ, cho rằng giữa ban ngày như vậy hai người kia căn bản không thể làm gì được.

Nhưng giờ phút này cậu không thể không suy xét đến câu nói kia! Trán nhíu sâu, Conan cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.

———

“Đại ca, sao vậy?” Chú ý tới ánh mắt của Gin, Vodka hỏi.

Ném tàn thuốc trong tay xuống đất, Gin đáp: “Vừa rồi có người nhìn chúng ta chằm chằm, ánh mắt kia rất quen thuộc!…” Nói xong, Gin nở nụ cười khinh thường, răng nanh trắng muốt lấp lánh bạch quang.