Liệp Bộ

Chương 15: Haibara Ai


Sherry, không, bây giờ tên cô là Haibara Ai.

Thân hình nhỏ bé, cuộn mình trên chiếc giường lớn, Haibara Ai nhíu chặt mày. Cô đã bỏ trốn, cô đã huỷ đi căn cứ chế tạo thuốc bí mật của tổ chức…

Tất cả mọi thứ vốn nên được hoan hô, nhưng cô vẫn không thể cảm thấy vui vẻ. Bởi vì cô biết, người kia, giống như là ác mộng theo đuổi cô, trừ khi cô chết đi, hoặc là hắn chết đi…

Người đàn ông da trắng tóc vàng kia, đôi mắt xanh lam tàn nhẫn như dã thú. Chỉ cần hắn nhìn chằm chằm, cả người sẽ giống như bị lột sạch, chỉ còn biết chờ đợi thần chết đến thăm.

Thân thể vẫn còn đau đớn, Haibara xoay người, ngón tay chạm vào lớp áo trên người, có chút cảm xúc khác biệt.

Giống như không thể ngủ say được, hai mắt đột nhiên mở to sửng sốt, đôi đồng tử màu nâu thắt chặt lại. Một tay để trên ngực, Haibara Ai nhìn quanh bốn phía.

Trong phòng tối đen, ánh sáng duy nhất xuất phát từ rèm cửa không được kéo chặt. Ánh sáng mỏng manh, nhưng như vậy là quá đủ rồi.

Gắt gao ôm chặt chăn trên ngực, cho dù gương mặt bình tĩnh trấn định, trên thái dương vẫn chảy ra mồ hôi đạm nhạt.

Là một căn phòng đơn giản, bài trí như ở những căn nhà bình thường. Cô nhìn xuống gầm giường, bên cạnh giường ngủ là một tủ quần áo nhỏ, cũng có một cái bàn chất đống mảnh vụn.


Tuy là một căn phòng hỗn độn, trong lòng Haibara lại nhẹ thở ra. Cô hiện tại đã có thể xác định, nhất định không phải là nơi của thành viên tổ chức. Bởi nếu như phải, cô tất nhiên không có khả năng tỉnh lại được, đây là quy tắc đối đãi với người phản bội tổ chức. Mà Gin với Vodka… Cho dù Vodka có vui vẻ đi chăng nữa, cũng sẽ không hạ mình đến căn phòng như vậy. Đương nhiên ngoại trừ giết người, cũng sẽ là tốc chiến tốc thắng rời đi. Người đàn ông kia… Cô đến bây giờ vẫn không biết, trong tổ chức hắn có thân phận như thế nào. Dường như chỉ ở mức độ trung bình, nhưng dường như cũng có chút bất đồng…

Một loại cảm giác không nói nên lời.

Muốn xoay người xuống giường, nhưng thân thể suy yếu căn bản không cho phép, chỉ có thể tiếp tục nằm xuống. Từ sau khi rời khỏi tổ chức, cô vẫn không có nơi nào để đi, phòng trước đây của chị gái khẳng định không thể trở về. Mà phòng cho nhân viên chế thuốc của cô, cũng là do tổ chức an bài…

Cho nên, lựa chọn duy nhất của cô chính là lưu lạc. Còn phải đi tìm tên nhóc Shinichi Kudo kia.

Nhớ lại ký ức mang máng trước khi mất đi ý thức, là gương mặt quen thuộc kia, rồi sau đó nghe được “Tiểu học Teitan”. Cô nhìn thấy tên nhóc kia, nghe được cái tên hiện tại của cậu là “Conan”.

Coi như cũng thông minh!

Một khuôn mặt trẻ con, lại thêm thay tên đổi họ, quả thật có thể chống đỡ qua một khoảng thời gian. Haibara Ai nghĩ đến đây không khỏi vươn tay sờ sờ hai má của mình.

Ngay cả như vậy, tổ chức tuyệt đối không để bọn họ chạy thoát. Qua một thời gian, cuối cùng cũng sẽ không ai trốn được.

Mà phương pháp duy nhất để sống sót, chỉ có một!

Đó chính là tìm đến tổ chức trước, sau đó đem bí mật được che giấu đằng sau tổ chức hoàn toàn bóc trần ra trước thế giới này…

Sau khi đã mở mắt, Haibara Ai không cho phép mình lại rơi vào giấc ngủ, chờ đợi thân thể và tri giác chậm rãi hồi phục.

Khi bình minh vừa lên, nguyên bản căn phòng vốn yên tĩnh, một tiếng mở cửa đột ngột vang lên.

Haibara Ai lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa, hẳn không phải là thành viên của tổ chức, nhưng mà… Giờ phút này đã là chim sợ cành cong, căn bản chỉ có thể theo bản năng mà phản ứng.

Một ông bác đầu hói, bụng phệ, mặc áo ngủ kỳ quái, dường như cũng vừa mới tỉnh ngủ, lúc mở cửa ra còn ngáp một cái. Miệng mở to có thể thấy được cả yết hầu đỏ thẫm.

Haibara Ai nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ông bác trước mặt, nhưng quả thật trong nháy mắt cô nhìn thấy ông, trong lòng đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Tuy rằng không thể nói là quen biết, nhưng trước đây cô đã xem qua tài liệu về ông bác này từ chỗ Gin. Một ông bác tiến sĩ quái gỡ, luôn giúp đỡ Shinichi Kudo.

“A, cháu tỉnh rồi! Thân thể cảm giác thế nào?” Thật vất vả mới ngáp xong, lại lần nữa mở miệng, có chút lo lắng nhìn cô bé đang mở to mắt: “Tối hôm qua cháu bị mắc mưa, có chút phát sốt. Bác cho cháu uống thuốc hạ sốt rồi, người nhà cháu ở đâu? Biết số điện thoại không? Bác gọi điện cho họ đến đón cháu.”

Lời nói liên tiếp, không hề ngừng nghỉ.

Haibara mặt đầy lạnh nhạt, thật lâu sau mới nói: “Tôi muốn gặp Shinichi Kudo. Tôi biết ông có thể tìm được cậu ta, tôi cũng biết tên hiện tại của cậu. Conan!”

Cô bé nhỏ nhỏ, thân thể nhỏ nhỏ, giọng điệu nói chuyện lại đạm mạc khiến lòng người run rẩy, bộ dáng bình tĩnh căn bản không phải trẻ con tuổi này nên có.

Tiến sĩ Agasa trong nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Haibara Ai nhìn ông bác đang đứng sững sờ trước cửa, “Tôi và cậu ta uống APTX-4869, sau đó biến thành bộ dáng hiện tại…” Nói đến đây, Haibara hơi nâng người, “Tôi nghĩ cậu ta muốn nhìn thấy tôi, hơn nữa, tôi là người nghiên cứu chế tạo APTX-4869.”

Một ngày mưa đi dạo nhặt được cô bé, lại có lai lịch lớn như vậy, tiến sĩ Agasa cho đến hôm qua nhận được điện thoại của Conan, vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Theo lịch trình mà nghỉ ngơi trong trường học, nhìn mưa ngoài cửa sổ, sắc trời u ám, trong lòng ẩn ẩn cảm giác, ngày hôm nay sẽ có chuyện lớn phát sinh…

Một tay chống lên bàn, đỡ cằm, Conan có chút nhàm chán.

“Buzz buzz”

Thời gian nghỉ trưa, vì trời đổ mưa, nhóm trẻ con hiển nhiên chỉ có thể ở trong phòng đùa giỡn, điều này cũng làm cho tiếng rung của di động Conan bị âm thanh ồn ào bao phủ.

Thời điểm tan học, mưa đã tạnh, Conan tuỳ ý mở điện thoại di động, lại nhìn hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là tiến sĩ Agasa gọi đến.

Hơi hơi kinh ngạc, cậu liền gọi lại.

Buông điện thoại ra, Conan cũng khó mà tin được, thậm chí Ayumi cách đó không xa gọi cậu cũng không nghe thấy, không quản vết thương trên chân chưa lành liền bỏ chạy như điên.

Là cô giá kia! Nhất định là cô gái kia!


Nghe được miêu tả của tiến sĩ Agasa, Conan đã hoàn toàn xác định. Chỉ là không nghĩ tới, vốn tưởng phải bỏ rất nhiều công sức mới tìm được người, thế nhưng lại cứ như vậy mà xuất hiện.

“Đại ca, nơi này có gì đặc biệt sao?” Vodka ngậm thuốc trong miệng, cảm thấy Gin đi vào thành phố Tokyo liền có chút kinh ngạc. Trên thực tế từ khi bọn họ rời Osaka, vốn là phải trở lại tham gia cuộc họp của tổ chức, nhưng Gin trên đường lại thay đổi.

Trong miệng Gin vẫn như trước ngậm điếu thuốc Mild Seven (tên một loại thuốc lá), chỉ là tuỳ ý dựa vào cửa xe màu đen. Chiếc mũ vành đen che khuất hơn phân nửa mặt của hắn. Lúc này hắn hơi hơi cúi đầu, để người khác không thấy rõ mặt. Nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng, cùng với chiếc mũi cao thẳng, toàn bộ cơ thể tản mát khí tức lạnh lẽo tiêu điều, khiến người khác không tự giác phải đi đường vòng.

Đứng xa xa nhìn một thân ảnh nho nhỏ lao ra, rồi sau đó bóng dáng biến mất, Gin chỉ nhếch nhếch khoé môi, hiển nhiên cũng không có dự định đuổi theo.

Hắn là một hunter có kiên nhẫn, hắn cũng biết nên đối đãi với con mồi như thế nào. Có khả năng khiến con mồi sợ hãi, khiến con mồi khuất phục, cuối cùng chui đầu vào lưới.

Tốc chiến tốc thắng quả thật vẫn là chuẩn mực của hắn, hoặc là đuổi giết tận cùng cũng được. Nhưng lúc này, đối với thám tử nhí, hắn tuyệt đối có đủ kiên nhẫn… Bất ngờ… Rất thú vị!

Không hề trì hoãn mà truy sát, quả thật khiến hắn không có được cảm giác thành tựu. Đe doạ, từng bước tới gần, cho đến khi khiến con mồi chết một cách khốc liệt, phải nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng… Khuất phục mà nhìn hắn!

Vodka nhìn nụ cười lạnh của Gin, như là hiểu được, cũng không hỏi lại. Trong lòng hắn lại muốn nhìn thấy điều gì gợi lên hứng thú khiến đại ca đi đến nơi này.

————————–

Mild Seven Gin hút:

953-0b