“Đại Nhật Như Lai!” Tiếng kêu hoảng hốt vang lên, chủ nhân Cửu thiên - Ngọc Hoàng Thánh Đế bay vội tới nhưng đài sen vàng đã mất tích trong họng con quái thú. Quay đầu nhìn vẻ tàn nhẫn khát máu của hai huynh đệ, Ngọc Hoàng vô cùng phẫn nộ: “Hai yêu nghiệt các ngươi nên sớm bị tiêu diệt mới đúng, nếu không phải năm đó Phật Tổ từ bi thương xót giữ lại mạng sống của Hàn Cốc Liên thì hôm nay sao có thảm họa lớn này”.
“Ha ha… Đúng vậy! Năm đó sao các người không giết ta?” Cong môi giễu cợt, đối mặt với câu nói của đấng Cửu thiên chí tôn, Cốc Liên cười lạnh lùng: “Là các người để ta chứng kiến mẹ mình chết thảm ngay trước mắt, là các người bức ta quên đi người ca ca ta yêu quý nhất, lại là các người khiến ta nộ khí ngập thân, chịu đủ nỗi thống khổ tột cùng. Đám thần tiên đạo đức giả các người có tư cách gì cai quản tam giới, ta muốn để toàn bộ các người chôn xác theo mẹ ta!”.
“Đúng vậy, chính đám thần tiên đạo mạo an nhiên này đã hại chết nương chúng ta, hủy diệt Ma quốc mà bà khổ công xây dựng. Bọn chúng đáng bị chôn theo bà bằng phương pháp tàn khốc nhất!” Thiên Liên khẽ đưa tay túm chặt eo muội muội: “Vào đêm trước khi muội rời khỏi Hàn Thiên cốc, nương đã dạy chúng ta cách sử dụng Mê hoặc nhãn thực sự, muội còn nhớ không?”.
“Vâng! Đài sen sát nhập, năng lực của Mê hoặc nhãn sẽ phát huy tới cực điểm.” Nắm chặt tay ca ca, Cốc Liên nhắm nghiền mắt, để ý thức tiến vào tim Thiên Liên.
Trong khoảnh khắc, vô số vòng hào quang bảy sắc từ thân hai người lan tỏa ra xung quanh, tầng tầng lớp lớp nhanh chóng phủ khắp khoảng không gian giữa trời và đất.
“Đừng chạm vào những vòng sáng ấy, nếu không sẽ bị họ kiểm soát đó.” Phát ra lời cảnh báo kinh hoàng, Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật vội vàng lấy pháp khí ra chống lại nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy hằng hà sa số thiên binh thiên tướng, đại la kim tiên[11] bị những vòng hào quang dồn vào giữa, các đôi mắt vốn trong sáng dần trở nên hỗn loạn.
[11] Đại la kim tiên là cấp cao nhất của thần tiên.
“Các ngươi nghe đây!” Đôi mắt vàng kim ánh lên, Hàn Thiên Liên nhẹ nhàng cất lời: “Ta muốn các ngươi tàn sát lẫn nhau, dùng phương thức độc ác nhất để giết chết người đã từng là người thân bạn bè của các ngươi, khiến linh hồn chúng tan thành mây khói dưới bàn tay các ngươi!”.
“Vâng!” Tất cả đồng thanh đáp lại, rồi toàn bộ Thiên giới bắt đầu chìm vào cuộc hỗn chiến bi thương, khắp nơi đều là tiếng đâm chém giết chóc, tay đứt chân gãy ngổn ngang, máu chảy thành sông.
“Liên Liên, chúng ta đã dễ dàng báo thù được cho nương rồi.” Thiên Liên cúi đầu, khẽ dựa vào vai Cốc Liên, thanh âm pha chút bi thương: “Nhưng nương đã đi rồi, nương không thể biết được, cũng vĩnh viễn không quay lại nữa, từ nay trong trời đất chỉ có hai người chúng ta thôi”.
“Ca ca.” Ôm chặt thân hình đang run rẩy của Thiên Liên, ánh mắt Cốc Liên cũng đong đầy nỗi bi thương tương tự: “Chúng ta về nhà thôi, muội rời khỏi đó quá lâu rồi, đã đến lúc trở về…”
“Haizzz… Song sinh liên, oan nghiệt của hai ngươi nhiều quá…” Đúng lúc đó, giữa biển người hỗn loạn bỗng nổi lên một luồng sáng xanh lục, rồi hàng triệu chiếc lông công bay lượn khắp không gian. Lơ lửng ở khoảng không bên trên, vị Bồ Tát với đôi mắt xanh và mái tóc đen óng cất tiếng: “Các ngươi đã hiểu nhầm Phật Tổ, tạo nên sát nghiệt lớn thế này, tội lỗi quá”.
“Hiểu nhầm? Minh Vương nói hiểu nhầm là ý gì?” Có phần giễu cợt, Hàn Cốc Liên bước ra khỏi vòng ôm của Thiên Liên, đôi mắt tức giận nhìn Khổng Tước Đại Minh Vương trước mặt: “Lẽ nào ngài nói Nạp Y La không phải thân phận của Như Lai?”.
“Y La quả thật là thân phận hình bóng của Phật Tổ, nhưng họ không phải một người.” Khẽ thở dài, đôi mắt xanh của Minh Vương lóe lên tia thương xót: “Sau khi Phật Tổ Như Lai thành Phật, điều lệ quy tắc của Phật giới yêu cầu ngài không được có thất tình lục dục của người phàm. Thân làm tổ phụ vạn Phật, lòng ngài bắt buộc phải công chính minh bạch, đối với vạn vật thế gian phải nhìn nhất loạt như một, không được thiên vị bất kỳ bên nào. Cho nên vào ngày tu thành chính quả, ngài đã tạo ra một thân phận như hình bóng của mình. Đó chính là cha các ngươi Nạp Y La”.
“Sở dĩ nói họ không phải một người bởi tự thân Y La có ý thức của riêng mình, trở thành một cá thể độc lập. Ngài ấy không chịu sự khống chế của Phật Tổ, có quyền sở hữu tình và dục mà Như Lai đã từ bỏ. Vốn dĩ Phật Tổ muốn để Y La trải qua bảy bảy bốn chín kiếp nạn, sau đó sẽ phong thành Phật như mình nhưng… không ai ngờ dự ngôn trong Thiên thư lại thành hiện thực.” Đại minh Vương cúi đầu, một giọt lệ rơi xuống: “Quyển Thiên thư đó vốn bị vùi dưới chân núi Côn Lôn, do nhất thời tinh nghịch, thất tiên nữ[12] đã bới lên. Trong sách viết rõ: Thiên chi liên nữ sở hữu Mê hoặc nhãn, sa vào Ma vực, bèn dùng Mê hoặc nhãn để mê hoặc chúng sinh, mười hai Thiên tướng liên minh với Phật giới chí tôn mới có thể trừ đại họa đến tận gốc rễ, thanh tẩy sâu mọt trong tam giới. Ngươi nên biết vị chí tôn Phật giới này chính là chỉ Như Lai, song đối với Phật Tổ không hề có tình và dục mà nói, làm sao có thể động lòng với Mị Gia? Vào lúc mọi người bất đắc dĩ, mọi người mới nhớ đến cha của các ngươi”.
[12] Theo truyền thuyết, thất tiên nữ là bảy người con gái của Ngọc Hoàng.
“Cho nên, ý ngài là cha ta Nạp Y La thân là hình bóng của Như Lai nhưng chẳng phải Như Lai.” Chầm chậm suy nghĩ lời của Khổng Tước Đại Minh Vương, Hàn Cốc Liên ngẩng đầu nhìn vị Bồ Tát trước mặt: “Còn mẹ ta thì sao? Các người đã từng nghĩ cho bà chưa. Tất cả khổ nạn bà trải qua liệu có nên là báo ứng của bà không? Khi bà bị người trong tộc ám hại đến cùng đường, khi bà không còn cách nào khác là dấn bước vào Ma đạo, khi bà một phần sống chín phần chết trong Ma vực, những Phật Tổ Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn các nguời ở đâu, ở đâu???”. Cô gái phẫn uất thét lớn, dường như lại một lần nữa nhìn thấy cuộc đời bi oán của mẹ: “Khó khăn lắm bà mới tìm được tình yêu của đời mình, cuối cùng cũng có người chịu giúp bà một tay trong lúc gian nan khốn khó, nhưng hóa ra đó lại chỉ là một tấn kịch lừa gạt, một tấn kịch lừa gạt cực lớn! Ngài biết bây giờ ta hận các ngài đến mức nào không? Ngài biết tâm trạng ta thế nào khi chứng kiến toàn bộ những đau đớn đó không? Là các người đã khiến mẹ ta tuyệt vọng, là các người đã cướp đoạt tất cả cuộc sống của bà, để bà phải ôm mối hận mà rời bỏ thế gian. Tất cả đều do các người tạo nên, ta không thể bỏ qua cho các người, ta phải để cả tam giới này rơi vào địa ngục, để từng người trong đám các ngài phải chịu đựng nỗi thống khổ mà mẹ ta đã gánh chịu năm đó!”.
Tâm trạng phẫn nộ như lửa ngùn ngụt trào ra, đôi tay Cốc Liên bất chợt dang rộng, lập tức thanh bảo kiếm đỏ rực bay vút ra khỏi đại điện bị phong ấn, lao vùn vụt với tốc độ sánh ngang với tia chớp, tức tốc đâm xuyên qua những chiếc lông vũ màu xanh ngọc đang bồng bềnh trôi…