Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 7 - Chương 5: Xung đột

“Muội nói Lăng Kiêm Kiêm không tồn tại? Sao có thể thế được?” Tiện tay cầm miếng bánh quy giòn bỏ vào miệng, Cổ Liên quay người rút từ trên giá sách xuống quyển Sơn Hải kinh đưa cho Lam Úy: “Muội xem phần ghi chép về đôi dực điểu trong này đi, ta cũng vừa nghĩ ra thôi. Sơn Hải kinh viết rằng: ‘Đôi dực điểu còn có tên là Kiêm Kiêm, Man Man. Loài này mỗi con chỉ có một mắt và một cánh nên con đực và con cái luôn phải cùng nhau bay, chúng thường được ví von với tình cảm vợ chồng ân ái son sắt hoặc tình bạn bè sâu nặng không thể tách rời’. Nhưng trong ghi chép về đôi dực điểu của Thiên giới còn có một điều rất quan trọng mà kinh văn trần gian không nhắc đến. Đó chính là đôi dực điểu ấy con đực tên Kiêm Kiêm, con mái tên Man Man, chúng là cặp vợ chồng chung thủy yêu thương nhau. Như muội vừa nói, xem ra đôi chim này đã chuyển thế thành một người, để hai nhân cách tồn tại trong cùng một cơ thể, rồi chờ đợi cơ hội báo thù”.

“Nói như vậy thì trong thân thể Lăng Man Man tồn tại cả một nhân cách ác độc nữa.” Lam Úy đặt cuốn Sơn Hải kinh xuống, lo lắng nhìn Cổ Liên: “Tỷ định khuyên nhủ chúng thế nào đây? Rốt cuộc thì cái thứ đó vẫn thuộc về Ma tộc, bản tính tàn nhẫn. Bây giờ chúng cung kính coi trọng tỷ, song biết đâu đến lúc nào đó lại đột ngột trở mặt thì… tỷ à, tỷ sẽ phải ăn quả đắng mất thôi”.

“Chính vì đang suy nghĩ chuyện đó nên ta mới không dễ dàng đáp ứng bọn chúng điều gì. Ta có mục đích của mình.” Cổ Liên bước tới phía cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn lớp sương mù đang ngày càng dày bên ngoài, bất chợt kéo rèm cửa lại: “Cậu ta và Diệp Thanh Lệ đều gọi ta là tiểu thư, vậy thì cậu ta nhất định cũng có qua lại với người mặc áo xanh. Giờ đến Như Lai cũng ngầm chấp nhận thân phận của ta, hắn làm sao có thể bỏ qua hai tầng phong ấn còn lại? Huống hồ đối với hắn, dường như ta còn chút ký ức mơ hồ nào đó, nhưng không thật rõ ràng, như thể đó là những hình ảnh mờ nhạt từ thời nào lâu lắm ngủ yên nơi sâu thẳm trong đầu ta. Nhất định ta phải biết rõ thân phận thật của hắn mới được”.

“Tỷ…” Lam Úy đang định hỏi gì thì từ biệt thự bên cạnh bỗng vọng tới hàng loạt những tiếng ồn ào làm gián đoạn suy nghĩ của cô bé. Âm thanh thật ra không lớn, giống như những lời cãi vã của đôi vợ chồng có mâu thuẫn vậy. Song đối với Lam Úy vốn chẳng phải người phàm mà nói, nhất thời tiếng động ấy vẫn thu hút toàn bộ chú ý của Lam Úy: “Muội đi xem sao”. Không đợi Cổ Liên trả lời, cô bé Lam Úy trước giờ vẫn luôn thích xem mấy vụ ầm ĩ, lập tức lao vèo xuống tầng dưới, chạy ra ngoài, tàng hình giữa không trung rồi bay thẳng về hướng phát ra tiếng động…



Gần đây tâm trạng của Hà Tĩnh Vũ vô cùng phiền muộn, nguyên nhân chủ yếu là do bà nội chồng mới đón từ đại lục về biệt thự ở Hồng Kông. Ban đầu cô cũng dự định đón bà về, sẽ chăm sóc báo hiếu bà đến nơi đến chốn, nhưng ngay ngày đầu tiên đến, bà cụ đã giáo huấn cho cô cháu dâu một bài như tát nước vào mặt.

Bà cụ năm nay đã hơn tám mươi tuổi, là mẫu phụ nữ phong kiến điển hình thời xưa. Những điều bà dạy dỗ tất nhiên cũng toàn quy tắc cũ của nông thôn ngày nào, ví như người cao tuổi trong bàn ăn phải được ngồi ở vị trí hướng Bắc nhìn sang hướng Nam, rồi dâu cháu không thuộc dòng họ không được ngồi cùng bàn… Toàn những quy tắc cầu kỳ xưa cũ mà người thời nay chẳng hề nghe nói đến. Ngay trong bữa tiệc chào đón cụ, Hà Tĩnh Vũ đã cả gan vi phạm hẳn hai điều. Hôm đó cũng chẳng biết do tình cờ hay số phận cố ý trêu đùa, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngồi ngay vào vị trí vốn nên dành cho người lớn tuổi. Đến khi bà cụ sa sầm mặt buông đũa xuống, cô vẫn không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai điều gì.


Dường như bắt đầu từ hôm đó, bà lão tuổi còn cao hơn cha mẹ cô một bậc này luôn thấy chướng tai gai mắt với mọi điều cháu dâu làm, việc gì cũng phải bới móc ra sai sót của cô. Thậm chí đến cả chuyện vì bận việc công ty không có thời gian giặt quần áo mà cô cũng bị mắng là lười chảy thây. Những ngày này đối với một phụ nữ vẫn quen được nuông chiều như cô thật chẳng khác nào địa ngục.

Lúc này, Tĩnh Vũ lặng lẽ dạo bước vô định dưới muôn vàn chiếc đèn lồng tỏa sáng huyền ảo khắp con đường, hai bên là những cửa hàng san sát trong khu mua sắm phồn hoa, các món đồ lấp lánh bày đầy trong các khung kính sáng trưng, chúng ra sức khoe với khách bộ hành ánh rực rỡ cùng vẻ hấp dẫn mê người của mình.

Đã bao lâu không mua một bộ đồ mới rồi? Nhìn đăm đắm vào những ô kính trong suốt, ánh mắt Hà Tĩnh Vũ bị cuốn hút bởi chiếc váy liền ngắn trắng muốt rất đỗi thời trang, trong lòng niềm khao khát mua sắm bỗng dấy lên ghê gớm. Chiếc váy kia quả là đẹp, tuy giá tiền có hơi cao một chút, nhưng mặc lên nhất định sẽ rất tuyệt!

Bị vẻ đẹp thôi thúc, bị niềm ước mong khống chế, người phụ nữ chẳng hề do dự bước vào cửa hiệu thời trang cao cấp. Cái giá ba nghìn tám trăm cũng đủ để thỏa mãn thói ham hư vinh đã thành thói của cô. Trong khi người bán hàng đang ra sức tán dương sự tiêu tiền như nước của cô thì ở bên ngoài cửa kính, một bóng hình mơ hồ lặng lẽ quan sát tất cả, khóe miệng cong lên một nụ cười tàn độc…

Bước ra khỏi tiệm thời trang, Hà Tĩnh Vũ không về nhà ngay mà ghé qua tiệm bánh châu Âu, đặc biệt chọn mấy món điểm tâm mà người già thường thích ăn, rồi vui vẻ quay về ngôi biệt thự.

“Ô, bà trẻ về rồi đấy ạ?” Vừa bước chân vào cửa, Tĩnh Vũ đã được chào đón bằng giọng mỉa mai cay độc quen thuộc của bà cụ: “Đúng là bà lớn lắm tiền nhiều của, tan sở không về nhà ngay còn dạo mát những đâu đâu nữa. Đi cả ngày, tối về cũng chỉ biết ngồi vào bàn ăn, một chút quy cách dâu con cũng chẳng có!”.

“Bà, bà đừng giận nữa!” Lúc đó, Tiểu Lan, người giúp việc vừa được thuê về, bưng đĩa thức ăn ra, cất giọng dàn hòa: “Chị Tĩnh Vũ bận công việc, tan sở còn phải ở lại công ty làm thêm. Bà nể mặt cháu, thông cảm cho chị ấy đi!”.

“Ừ, vẫn còn con bé này biết cách nói năng. Thôi được rồi, ăn cơm đi.” Bà lão Lăng tỏ rõ thế người trên, dưới sự đỡ dìu của cô giúp việc, liền ngồi xuống vị trí đầu bàn ăn: “Lan Lan à, hôm nay cùng ngồi ăn đi, đừng vào bếp nữa!”. Một tay kéo cô giúp việc, bà lão ngờ vực liếc nhìn đứa cháu dâu: “Cô còn đứng đờ ra đấy làm gì, dọn bàn ăn đi chứ!”.

“Bà nội, bà làm gì vậy? Tiểu Lan vào bếp dọn cơm đi.” Tận mắt thấy vợ mình bộ dạng tủi thân đến sắp khóc, Lăng Khải Dương vẫn im lặng ngồi cạnh đó bỗng đứng phắt dậy: “Bà nội đừng trách cô ấy nữa, hôm nay cô ấy đã nói với cháu chuyện làm thêm giờ rồi. Tại cháu quên không nói với bà, bà có mắng thì mắng cháu đây này!”.

“Hứ! Hai đứa chúng mày cùng một giuộc, tưởng bà già này mù không biết gì hả?” Hằm hằm lườm đứa cháu, bà cụ tức giận sa sầm nét mặt.

“Cụ ơi, cháu muốn ăn bánh.” Bỗng trên hành lang tầng hai, đứa bé trai nhanh chóng chạy xuống, một tay giằng lấy chiếc túi Hà Tĩnh Vũ đang cầm, dốc tuột tất cả mọi thứ bên trong ra bàn: “Ôi! Mẹ mua nhiều bánh ngọt quá, cụ ơi nhìn này”.

“Ha ha… Man Man thích ăn cái nào để cụ lấy cho con.” Nhìn bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu của đứa chắt trai, bà cụ Lăng nhất thời quên hết việc khó chịu ban nãy, vui vẻ dỗ thằng bé.

“Đấy bà nội xem, Tiểu Vũ biết hiếu thuận thế này còn gì, mua cho bà bao nhiêu bánh ngọt.” Thấy thái độ của bà có vẻ dễ chịu hơn, Lăng Khải Dương vội vàng nhân cơ hội nói đỡ vài lời cho vợ.

“Đúng đấy bà nội! Cháu nghe nói người lớn tuổi phải ăn những món ít đường, biết bà thích ăn bánh ngọt nên cháu mua bánh làm từ chất ngọt tự nhiên, rất có lợi cho sức khỏe đấy ạ, bởi vậy mới về muộn. Bà bỏ qua cho cháu nhé!”, Hà Tĩnh Vũ lấy giọng nhẹ nhàng giải thích, không quên liếc trộm sắc mặt đang dần dễ chịu của bà.

“Được rồi, lần này coi như cô biết điều, ngồi xuống ăn cơm đi.” Gạt bánh ngọt sang một bên, cuối cùng bà cụ Lăng cũng lộ vẻ hài lòng.

“Ý, mẹ mua váy mới đẹp quá!” Đúng vào lúc cả nhà đều nghĩ có thể thở phào được rồi thì đứa bé trai tên Man Man bỗng lôi chiếc váy liền còn chưa xé mác giá từ trong túi ra, trải trước mặt bà cụ: “Cụ thấy đẹp không?”.

“Trời lạnh thế này còn mua váy làm gì? Thật đến sống cũng chả biết cách mà sống.” Bà lão bực bội cầm chiếc váy lên tay sờ sờ: “Đây là chất vải gì? Chắc cũng phải tới bảy, tám mươi đồng ấy nhỉ?”.

“Ha ha… Cụ quê mùa quá! Trên mác giá chẳng phải ghi rõ ba nghìn tám trăm đấy sao?” Lắc lắc cái mác trước mặt cụ, Lăng Man Man cười giễu cợt.

“Cái gì? Váy bé tí thế này mà ba nghìn tám?” Bà lão Lặng trợn tròn mắt, bất chợt ném cả chiếc váy vào mặt cô cháu dâu: “Cô đúng là đồ đàn bà phá gia chi tử, lại dám phung phí tiền bạc cháu nội ta phải lăn lưng mới kiếm được thế à? Tổ tiên nhà họ Lăng chúng ta không biết đã tạo nghiệt gì mà lấy về cái thứ phá nhà phá cửa như này. Cô cút đi cho ta, đừng ở đây làm bẩn mắt tổ tiên nhà họ Lăng chúng ta nữa!”.


“Bà mắng đủ chưa hả?”, Hà Tĩnh Vũ đột nhiên hét lên, không còn kìm được cơn giận trong lòng: “Tôi chưa bao giờ tiêu tiền của nhà bà. Cái váy này và chỗ bánh kia đều là tiền tôi kiếm, bà quản được tiền của cháu bà chứ quản sao được tiền của tôi?”.

“Loạn rồi, loạn rồi! Lại dám cãi lại người trên. Ai thèm ăn những thứ bánh này của cô chứ. Cầm đi, cầm hết đi!” Hết sức giận dữ, bà cụ Lăng vơ tất cả túi bánh trên bàn ném thẳng vào cháu dâu.

“Không thể sống cái kiểu này được nữa, tôi đi! Chẳng nhẫn nhịn được, tôi lại không trốn nổi sao?” Người đàn bà tủi thân bật khóc nức nở quay người chạy ra khỏi nhà, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen đặc.

“Tĩnh Vũ!”, Lăng Khải Dương nhìn theo bóng vợ, lòng như lửa đốt, định đuổi theo nhưng bị câu nói của bà làm chết đứng tại chỗ.

“Mày dám ra khỏi cửa một bước, ta lập tức đem thằng Man Man về quê, vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa!” Vỗ nhẹ đứa cháu còn đang hoảng sợ trong lòng, bà lão thề độc.

“Bà nội, bà muốn làm gì đây?” Bất lực ngồi thụp xuống đất, người đàn ông hút thuốc như đang cố xả hết ưu phiền trong lòng.

Không khí trong nhà bỗng trở thành một khối cứng ngắc, thậm chí chẳng còn chỗ mà xoay chuyển. Thế nhưng lúc này chẳng ai chú ý tới nụ cười đắc ý kín đáo nở trên môi đứa bé trai trong lòng bà lão. Đôi mắt nó nhấp nháy với cô bé có mái tóc màu xanh vẫn được gọi là Liên hoa yêu cốt đang đứng yên ở góc phòng…