Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 7 - Chương 2: Vị khách bất ngờ

Trong thung lũng rực rỡ hoa nở có một cái hồ xanh biếc gợn sóng lăn tăn, trên mặt nước, những lá sen lớn tựa như muôn vàn mảng xanh lững lờ trôi quanh nhịp cầu trúc. Giữa không gian màu xanh vô tận ấy, nổi bật hai đóa lam liên nở rộ, cực kỳ lộng lẫy.

“Liên Liên, con lại bắt nạt Thiên Thiên rồi.” Cùng với lời trách yêu vừa vang lên, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ từ trên trời sà xuống bên một lá sen, tiện tay nâng đóa sen xanh nhụy vàng óng đang cúi rạp xuống do bị đóa sen nhụy xanh nhạt đè lên: “Xem kìa, con sắp làm Thiên Thiên bị chìm xuống nước rồi đó”.

“Ê…” Đóa sen vừa làm việc xấu đung đưa thân mình hết bên trái rồi lại bên phải, như thể đang thích thú vì trò đùa tinh ranh đã thành công.

“Mị tỷ tỷ, bình thường tỷ cứ hay cưng chiều Liên Liên nên tiểu thư mới luôn bắt nạt Thiên Thiên đó.” Bỗng nhiên, con rắn màu xanh ngọc bích trên cây cầu trúc trước mặt thò cái đầu ra cất tiếng.

“Diệp Thanh Lệ!” Tức giận trừng mắt nhìn con rắn xanh, đóa lam liên vừa chơi trò bắt nạt kẻ khác vội gạt mạnh lá sen của mình đánh “tùm” một cái, hàng trăm giọt nước tức thì bay thẳng về phía con rắn.


“Cứu với!” Con rắn nhỏ kêu lên thê thảm, nhanh chóng rụt cổ lại, nhưng vẫn bị té cho ướt nhèm cả người: “Đáng ghét! Liên Liên xấu xa, người ta vừa phơi nắng xong, bây giờ toàn thân ướt hết cả rồi”.

“Được rồi, Liên Liên không được nghịch nữa, còn bắt nạt người khác là ta đánh đòn đấy!” Khẽ vẫy tay một cái, nước trên thân thể con rắn lập tức bốc hơi hết, người phụ nữ nghiêm mặt cảnh cáo con gái.

“Nương dữ quá đi mất! Thiên Thiên, muội sợ.” Khép cánh lại, cô bé lam liên núp mình sau lưng đóa sen nhụy vàng.

“Thôi được rồi, sau này phải nhớ không được bắt nạt Thiên Thiên nữa!” Người phụ nữ khẽ thở dài, bất lực nhìn đóa sen nhụy vàng dần khép lá, ôm lấy đóa lam liên bé nhỏ vào lòng che chở…



Gần đây, Hàn Cổ Liên thường vô cớ cảm thấy bất an, đặc biệt là về buổi đêm, như thể trong bóng tối luôn có đôi mắt vô hình nào đó đang dõi theo nhất cử nhất động của mình. Mỗi lần thức tỉnh khỏi giấc mộng giữa đêm, cô thường bật dậy không ngừng đảo mắt tìm kiếm, bởi chỉ lúc này cô mới cảm nhận được ánh nhìn thù hận đau buồn đang hướng về mình đầy tủi hờn.

Tháng Mười hai âm lịch, học sinh được nghỉ đông nên bà nội đến trường đón Cổ Liên về. Dưới sự giúp đỡ của Lam Úy, cô đã giải quyết xong toàn bộ chỗ bài tập về nhà phải làm trong kỳ nghỉ.

Hôm nay, bên ngoài lất phất mưa bụi, bầu trời âm u khác thường. Từ sáng sớm, Phương Tĩnh Hương đã nhận được điện thoại nói công ty đã kết thúc đợt tuyển dụng nhân viên, mời bà về làm đợt kiểm tra chốt hạ. Khi bà nội lái xe ra đến cổng, Cổ Liên đang dùng bữa sáng bỗng cảm thấy một khí lạnh quen thuộc từ phía sau thổi tới, cô bèn quay phắt đầu lại, nhưng chẳng thấy gì.

“Tỷ, có chuyện gì vậy?” Thấy vẻ mặt đột nhiên căng thẳng của Hàn Cổ Liên, Lam Úy vội vã cảnh giác.

“Úy Úy, ta lại cảm thấy hơi thở đó. Lần này không phải ánh nhìn mà là luồng khí.” Cổ Liên đứng dậy bước về phía cửa sổ, cẩn thận quan sát sự biến đổi của từng cành cây ngọn cỏ. Khi ánh mắt lướt đến hàng cọc sắt cắm trên tường rào, một bóng người lơ lửng giữa không trung bỗng đập vào mắt cô, mờ ảo đến gần như không thể nhìn thấy.

Đó là cậu bé chừng tám, chín tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu xanh sọc đỏ kỳ quặc. Lúc này, dáng hình mỏng manh của cậu bé đang dần biến mất, chỉ còn lại đôi đồng tử đen láy sáng rực những tia tàn nhẫn, lạnh lẽo cứ đăm đăm nhìn cô không chớp mắt.

“Đó là…” Lam Úy kinh ngạc há miệng: “Muội có biết nó, nhưng sao nó lại lơ lửng như thế? Chẳng lẽ nó chết rồi?”.

“Muội quen nó? Ai vậy? Muội đã gặp nó ở đâu?” Một tay chụp lấy Lam Úy không ngừng lắc, Hàn Cổ Liên nhíu chặt mày.

“Đừng lắc nữa! Muội nói đây mà!” Lam Úy kêu lên, cố gắng thoát khỏi những ngón tay nắm chặt của Cổ Liên, rồi ngả mình xuống ghế sô pha: “Nó là con trai của gia đình mới chuyển tới gần nhà ta. Tỷ vừa về nên không biết, gia đình họ đến đây được hai tháng rồi”.

“Ồ? Muội nói cậu ta là người? Nhưng ánh mắt cậu ta chẳng hề giống người chút nào.” Ngồi lại xuống ghế, Hàn Cổ Liên trầm tư: “Thần sắc lạnh lùng và khát máu đó không thể có ở loài người, kể cả là oan hồn cũng không có được oán khí mạnh mẽ vô song nhường ấy, lẽ nào là loài yêu ma? Nhưng sao cậu ta lại không có mùi ma quỷ?”.

“Kính coong…” Trong lúc Cổ Liên đang cố tìm lời giải đáp cho vấn đề khó hiểu thì chuông cửa bất chợt vang lên.

“Vâng! Xin chào! Xin đợi một lát!”, cô Tuệ từ trong bếp chạy ra ngoài nói vào máy liên lạc, sau đó báo lại với Cổ Liên: “Liên Liên, có một người đàn ông nói là bạn của cháu, cháu có muốn gặp người đó không?”.

“Bạn cháu?” Nghi hoặc nhận ống nghe, ánh mắt Hàn Cổ Liên lướt đến phía cổng: “Tôi là Hàn Cổ Liên, xin hỏi ai vậy?”.

“Ha ha… Liên Liên còn nhớ giọng ta không? Dù sao cũng lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện.” Một giọng nam trầm ấm vọng qua ống nghe truyền tới tai Cổ Liên, trong thoáng chốc cả người cô cứng đờ.

“Ông, ông là…” Ngạc nhiên, Cổ Liên quay người ra hiệu cho cô Tuệ đi mở cửa. Nhìn theo bóng lưng cô Tuệ, cô hít sâu một hơi: “Lâu lắm rồi không gặp… Thích Ca Mâu Ni – Như Lai!”…