Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 6 - Chương 5: Giao ước

Về đêm, ký túc xá trường học tối đen như mực. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa kính rọi vào hành lang yên tĩnh, xung quanh không một tiếng động, mọi thứ như thể đang chìm vào giấc ngủ say.

Bỗng, từ góc tối cạnh lối lên cầu thang tầng ba vọng tới một loạt âm thanh ma sát nhỏ, giống như cạnh của một đồ vật gì đó cạo trên nền đất, âm lượng nhỏ đến mức vào ban ngày chắc chắn không thể nghe thấy được. Cùng với âm thanh mơ hồ ngày càng gần ấy, một thứ gì đó đen sì lần theo mép tường từ từ ló dạng, trườn dần về căn phòng số 301 ở cuối hành lang.

“Thanh Lệ công tử, mời vào, ta đợi công tử nãy giờ.” Lúc thứ đó đã dừng hẳn trước phòng 301, cánh cửa vốn đóng kín bỗng “cạch” một tiếng mở tung, để lộ cô bé chừng mười một, mười hai tuổi với nụ cười đầy ẩn ý, chẳng chút sợ hãi nhìn thẳng vào con quái vật khổng lồ hung dữ đáng sợ kia.

Đó là con rắn xanh với chiều rộng to bằng miệng bát còn chiều dài lên tới mười mấy mét. Dưới ánh trăng mờ ảo, nó cuộn tròn phần thân dưới và ngóc cái đầu to lớn cùng đôi mắt xanh lè phát ra những ánh sáng lạnh lẽo, cái lưỡi đỏ lòm không ngừng thò ra thụt vào, nhìn chằm chằm cô bé trước mặt bằng ánh mắt ngạc nhiên.

“Sao? Thanh Lệ công tử không dám vào? Lát nữa để thầy trực đêm phát hiện, không khéo ngày mai công tử biến thành món súp rắn cũng nên”, Cổ Liên mỉm cười ngồi xuống giường, cực kỳ hứng thú ngắm nhìn con rắn xanh.


“Tiểu thư quả không hổ là con gái của nguyên Vực chủ, trước mặt kẻ địch hùng mạnh vẫn điềm tĩnh như không, nói cười bình thản, tại hạ bái phục.” Ánh sáng màu lục nhấp nháy, con rắn xanh liền biến thành một chàng trai cao lớn anh tuấn, tiến vào phòng ngủ của Cổ Liên với vẻ đùa cợt.

“Công tử có ý gì? Cha mẹ ta đều thuộc tộc Lam Liên, đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ.” Khẽ nhíu mày, Cổ Liên tỏ vẻ không hiểu: “Có phải công tử đã nhận nhầm người không?”.

“Ha ha, sao mà nhầm được, ta ở đó lúc cô chào đời mà. Tuy bây giờ cô không còn nhớ nữa, nhưng sẽ có một ngày cô nhớ lại.” Chàng trai thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó: “Giờ tạm thời chưa nói chuyện này vội, hôm nay ta đến trước là muốn đề xuất chút ý kiến với tiểu thư: Liệu cô có thể đừng nhúng tay vào chuyện của Nhạc gia vốn chẳng liên quan đến mình không?”.

“Được! Chuyện sinh tử của người khác ta vốn chẳng quan tâm, công tử có ăn hết cả nhà họ cũng chẳng quan hệ gì tới ta. Tuy nhiên xin công tử đừng kéo Nhạc Vi vào đó, bởi ta rất thích linh hồn cô bé, thêm nữa cô bé vốn chẳng phải người Nhạc gia.” Cổ Liên khẽ giơ tay, chiếc gương trên bàn học bỗng bay bổng lên, từ từ tiến tới trước mặt chàng trai: “Còn nữa, công tử lôi kéo Nhạc Mai Sương phạm tội thì dây dưa đến một mình cô ta là được rồi, đừng để cô ta đổ tội lên đầu Nhạc Vi”. Lớp sương trắng lan tỏa, mặt gương bóng loáng lập tức biến thành màn hình chiếu lại cảnh diễn ra ở sườn đồi sau trường hôm trước. Sự kiêu ngạo và độc đoán của Nhạc Mai Sương được tường thuật rõ nét. Chàng trai nhìn chăm chú, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười nhếch môi khinh bỉ.

“Không ngờ trước mặt ta Mai Sương luôn dịu dàng hiền lành ra vẻ thục nữ, vậy mà sau lưng lại có bộ dạng thế này.” Khóe môi khẽ cong, ánh mắt Thanh Lệ lóe lên tia tàn nhẫn: “Xem ra phải giáo dục cô ta đến nơi đến chốn mới được, bình sinh ta ghét nhất loại ỷ lớn bắt nạt bé”.

“Ồ, nói như vậy là công tử đã đồng ý bỏ qua Nhạc Vi?”, Cổ Liên nghiêng đầu nhìn vào mắt chàng trai.

“Tiểu thư đã nói vậy, Thanh Lệ nào dám không tuân theo. Hơn nữa như cô đã nói, Nhạc Vi cũng không phải con gái Nhạc Mộ Thạch, thì có lý gì ta phải mất công tạo thêm sát nghiệt.” Mỉm cười dịu dàng, Thanh Lệ đứng dậy cầm chiếc gương trước mặt, khẽ khàng đặt lên giường, rồi quay người bước ra phía cửa: “Giao ước đã thành, vậy tại hạ xin cáo từ. Chúc ngủ ngon, Cốc Liên tiểu thư!”.

“Đợi đã!” Như một tia chớp, Cổ Liên lao tới chắn đường chàng trai: “Công tử vừa nói đã nhìn thấy ta chào đời, sao có thể thế được! Ta sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ, chẳng lẽ lúc đó công tử đang ở trên Thiên đình?”.

“Tiểu thư lại đùa ta rồi, ta là loài ma quỷ sao vào được Tây Thiên?” Gương mặt Thanh Lệ thoáng lộ nét giễu cợt: “Nếu cô thật sự sinh ra ở Thiên giới, tất nhiên ta không thể nhìn thấy được. Nhưng tiếc là không phải thế!”.

“Không thể nào! Thời khắc có ký ức đầu tiên, ta đã thấy mình ở Phật giới, từ lúc trong nhụy sen đến khi tu thành hình người ta chưa từng rời khỏi Tây thiên, sao có thể…”, Cổ Liên suy luận, cố gắng nhớ lại ký ức nguyên sơ nhất của mình.

“Nếu muốn tìm lại ký ức cũ, ta có thể giúp cô.” Chàng trai chăm chú nhìn Cổ Liên đang đắm chìm trong suy tưởng, ánh sắc nhọn chợt lóe lên trong đôi mắt.

“Công tử? Ha! Sao ta phải tin lời của một kẻ trong Ma tộc chứ?”, Cổ Liên cười khẩy, quay lại giường: “Được rồi, dù sao công tử đã nhận lời, ta cũng yên tâm. Công tử đi đi!”.

“Vậy sau này sẽ gặp lại tiểu thư. Nếu cô đổi ý, lúc nào cũng có thể gọi ta, chỉ là ta hy vọng cô sẽ không ngáng đường vào lúc ta đối phó với Nhạc gia.” Bụp một tiếng nhỏ, chàng trai vụt biến trở lại thành con rắn xanh, từ từ mất hút trong đêm tối mịt mùng.

“Yên tâm! Trừ những người ta thật sự có hứng thú, sinh tử của người phàm trên thế gian này với ta đâu có đáng gì.” Cảm thấy nực cười, Cổ Liên chui vào chăn, thoải mái cuộn tròn người rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.



Tương truyền đỉnh núi Côn Lôn là nơi tiếp giáp gần nhất của chốn nhân gian với Thần tộc. Ở đây, người ta thậm chí có thể chạm vào các đám mây trên bầu trời hay nhìn ngắm những đàn hạc của tiên gia. Vào lúc này, khi bình minh sắp rải khắp đỉnh núi, một dáng người khoác áo màu thiên thanh từ từ xuất hiện, mảnh voan đen trùm kín đầu, chỉ để lộ đôi mắt vàng rực lạnh nhạt nhìn ngắm cảnh trăng sao đang lu mờ dần trong ánh nắng vừa hé rạng.

“Về rồi à? Mọi việc có thuận lợi không?” Khẽ quay người, khi đôi mắt vàng chạm tới đôi mắt xanh, một nét cười hiếm hoi phẳng phất trên môi người mặc áo màu thiên thanh.

“Aizzz… Tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cuối cùng tiểu thư vẫn không chịu tin thuộc hạ. Xem ra món Ngưng lệ ngài khổ công nghiên cứu vẫn chưa có đất dụng võ rồi.” Duỗi người thoải mái trên sườn vách đá cheo leo, Thanh Lệ đùa cợt đặt đầu rắn nặng trịch lên vai người áo thiên thanh: “Nhưng Thanh Lệ thấy rõ trải qua tám năm mài mòn, hàng rào bảo vệ trong não tiểu thư đã xuất hiện kẽ nứt. Chỉ cần khuyên nhủ vài lần nữa, có khi tiểu thư sẽ hứng thú cũng nên”.

“Nếu đã vậy thì phiền ngươi rồi. Kế hoạch của ngươi tiến hành đến đâu?” Người đàn ông khoác áo thiên thanh nghiêng đầu khẽ vuốt ve đầu rắn trên vai: “Ngươi đó, cố chấp quá mức, cứ khăng khăng lùng kiếm suốt hơn một trăm năm, đến giờ kẻ ấy lại đầu thai vào chính đời con cháu của mình, đúng là báo ứng mà!”.

“Đúng vậy! Cuối tuần này Nhạc gia sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật ở ngôi biệt thự dưới chân núi. Bắt đầu từ hôm đó Thanh Lệ sẽ từ từ khiến cả nhà họ đi gặp Diêm Vương!” Đầu rắn khẽ khàng ngóc dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hai vết sẹo lớn gớm ghiếc trên mình…