Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 1 - Chương 16

Cõi Tây phương cực lạc vốn là miền đất hứa bình yên và thanh thản muôn đời, nhưng vào giờ khắc này, trên miền đất hứa ấy lại phát sinh một vụ nổ lớn: Chính vị Quan Âm đường đường là một trong bốn vị tôn giả kề cận Phật Tổ bỗng chốc tiêu tan vào cõi luân hồi, tin tức này không nghi ngờ gì chính là tiếng sét giữa trời quang, khiến các vị chư Phật có mặt tại đó phải hoảng hốt kinh ngạc.

“Phật Tổ, pháp lực của Lam Liên tiên nữ sao lại lớn đến thế, có thể đủ sức đẩy Quan Âm tôn giả đến đất chết!” Phật Di Lặc nhìn Như Lai Phật Tổ với vẻ không tin nổi.

“A di đà Phật”, đôi mày dài của Nhiên Đăng Cổ phật khẽ nhăn lại: “Xem ra Lam Liên tiên nữ vẫn còn quá vương vấn những việc ngày đó, nỗi oán hận trong nghìn năm luân hồi tích tụ lại thành ra đến kiếp này bị nhập ma.”

“Cổ Phật, sự việc năm đó ta và ngài trong lòng đều rõ Lam Liên tiên nữ bị hàm oan. Tuy nhiên vì đại cục, Ngọc Hoàng cho rằng sao không tương kế tựu kế tìm ra người đứng đằng sau, bởi vậy Cốc Liên mới phải chịu thiệt, vào vòng luân hồi. Nhưng ai ngờ ta và Ngọc Hoàng bấm tay tính số nghìn năm, bói ra thế gian này ngoài Lam Liên tiên nữ, vẫn còn tồn tại một người thứ hai sở hữu Mê hoặc nhãn. Người này cao thâm khó lường, ta và Ngọc Hoàng không thể bói ra thân phận thật của hắn ta.” Như Lai Phật Tổ bắt quyết, ngay lập tức bắn ra một giọt mưa bay về phía đóa sen màu đen, rồi hóa thành nghìn giọt mưa vàng lấp lánh từng giọt rơi xuống một nghìn cánh sen đen, nhưng lại bị chúng hấp thụ hết.

“Aizzz…” Như Lai Phật Tổ khẽ thở dài: “Xem ra Lam Liên tiên nữ đã nhập ma quá nặng, Phật vốn từ bi, làm sao chúng ta có thể làm ngơ. Truyền Địa Tạng Vương Bồ Tát về Tây Thiên”.

“Vâng!” Kim Tra theo hầu Phật Tổ nhanh chóng phụng mệnh rời đi.



Ở một nơi khác trong không gian đen tối mịt mùng của dinh thự Hàn gia, Cốc Liên đang ôm Lam Úy ngồi bên hồ sen, nước mưa đen giăng mắc nhưng đều như có linh tính mà tránh xa hai người.

“Úy Úy, đã đỡ chưa?” Cốc Liên thu lại bàn tay đặt trên ngực Lam Úy: “Xin lỗi, ta đã làm liên lụy đến muội”.


“Tỷ, Quan Âm chết rồi sao?” Giọng Lam Úy run rẩy: “Tỷ đã giết một vị Bồ Tát trong Phật giới, Thiên đình sẽ không bỏ qua đâu.”

“Cái đó ta biết từ lâu rồi.” Cốc Liên nhìn sâu vào mắt Lam Úy: “Vốn dĩ ta muốn đưa muội lên Thiên đình, nhưng giờ thì không thể nữa rồi. Ta đã giết Quan Âm nên dù muội có thể lên được trên đó thì đám tiên nữ phiền nhiễu ấy cũng sẽ chẳng chịu dung nạp muội đâu.” Cốc Liên cúi đầu buồn bã: “Là ta đã làm lỡ việc của muội.”

“Tỷ tỷ”, Lam Úy ôm lấy Cốc Liên: “Muội vốn chưa từng muốn lên cái Thiên đình gì đó, muội sẽ vĩnh viễn theo tỷ”.

“Úy Úy!” Biểu cảm trên mặt Cốc Liên cực kỳ nghiêm trọng, ánh mắt nhìn thẳng Lam Úy: “Ta có một món đồ cần muội giữ giúp”. Ánh sáng xanh chợt lóe, rồi một quả cầu pha lê màu xanh nhạt sáng lóa trồi lên từ trán Cốc Liên: “Úy Úy, hãy giữ kỹ cái này, nếu muội gặp được chuyển kiếp của ta, nhớ đem nó giao cho cô ấy!”

“Vâng, tỷ tỷ.” Lam Úy đỡ lấy quả cầu xanh, trong chốc lát quả cầu kia đã biến vào lòng bàn tay cô bé.

“Đi đi, Úy Úy! Bất kể trốn ở đâu, đều không được để người Thiên đình phát hiện.” Tay Cốc Liên huơ lên mở ra một kết giới sương mù mờ ảo, bao trùm lấy Lam Úy sau đó biến mất.

“Tỷ…” Khoảng sân trống còn vọng lại âm thất thanh cuối cùng của Lam Úy.

“Tạm biệt, Úy Úy.” Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống hồ sen. Trong tòa dinh thự đen ngòm chỉ còn độc một mình bóng dáng Cốc Liên lẻ loi nhỏ bé…



Cơn mưa đen vẫn liên tiếp không ngừng rơi, hòa quyện cùng màn sương đen dày đặc chờn vờn trong thành phố.

Văn Thù và Phổ Hiền đau thương đứng giữa không trung, nhìn chiếc bình thuần ngọc vỡ nát, đó là pháp khí duy nhất của Quan Âm.

“A di đà Phật!” Văn Thù khẽ thở dài: “Xem ra Lam Liên tiên nữ sau khi nhập ma, pháp lực ít nhất cũng phải tăng đến hai mươi lần.”

“Không tệ, chỉ riêng màn mưa đen tạo thành từ nộ khí kia cũng đã đủ để hủy diệt cả thành phố.” Phổ Hiền nhíu mày: “Chúng ta buộc phải nhanh chóng tìm cho ra Lam Liên tiên nữ, đưa cô ta về Phật giới.”

“Ha ha… Khỏi phiền đến hai vị tôn giả.” Hàn Cốc Liên đang lơ lửng trong một đám sương đen: “Hai vị chẳng mấy khi hạ giới, hãy lưu lại thêm chút đi!” Với nụ cười ngọt ngào nhất, Hàn Cốc Liên giơ cánh tay lên, sương đen dày đặc bốn phía bỗng “vù” một cái, dồn dập lao đến tấn công Văn Thù và Phổ Hiền.

Văn Thù và Phổ Hiền nào dám chậm trễ, một người rút bảo kiếm, người kia múa gậy Như Ý, điên cuồng gạt đám sương đen, nhưng đám sương này càng gạt càng nhiều, rất nhanh đã đan thành một tầng kết giới đen sì, bao trọn cả hai vị giữa không trung.

“Lam Liên tiên nữ! Đừng mê muội không biết ăn năn nữa, nếu còn tạo nghiệt, cô sẽ vĩnh viễn không được đầu thai đâu!” Văn Thù có phần nao núng, hét lớn về phía Cốc Liên.

“Vĩnh viễn không được đầu thai ư?” Mắt Cốc Liên lóe lên một tia chế giễu: “Đối với một người không có tim mà nói, được luân hồi hay không chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả! Giết bọn họ đi!” Theo tiếng hét của Cốc Liên, lớp sương bên trong kết giới lập tức hóa thành mười vạn sợi xích sắt, đánh thẳng vào Văn Thù và Phổ Hiền.

“Á…” Bên trong kết giới cùng lúc vang lên tiếng thét thảm thương, mười vạn sợi xích sắt càng lúc càng siết chặt lấy Văn Thù và Phổ Hiền.

“Giết bọn họ đi!” Đôi mắt đỏ ngầu của Hàn Cốc Liên lấp lánh những tia vàng kim: “Cho bọn họ biết nếm mùi đau đớn là như thế nào!”

“A di đà Phật!” Đúng lúc đó, bên trên tầng mây đen, giọng niệm lớn vang lên, rồi một linh thú to lớn giống rồng nhưng không phải rồng, như hổ mà cũng chẳng phải hổ rống một tiếng phá tan kết giới sương đen, thẳng tay tát vào mặt Cốc Liên.

“A…” Một tiếng thét thất thanh, Hàn Cốc Liên bị đánh mạnh văng xuống đất.

“Đế Thính[6]!” Căm hận nhìn trừng trừng vào linh thú, miệng Hàn Cốc Liên thổ ra một ngụm máu.

[6] Đế thính: Là con linh thú mà Địa Tạng Vương Bồ Tát thường dùng để cưỡi. Tương truyền khi Đế Thính quỳ mọp xuống đất thì trong giây lát sẽ biết rõ tất cả sự vật trong trời đất.

“Cốc Liên, cô đã nhập ma rồi? Vì sao?” Vị tôn giả dừng giữa không trung hỏi với vẻ không hiểu.

“Địa Tạng Vương, ngài đừng giả ngây ngốc nữa!” Ánh mắt Cốc Liên lạnh lùng quét qua vị Bồ Tát đang tiến gần tới trước mặt: “Hàng trăm nghìn năm nay, ta vẫn luôn tìm kiếm sự thật, nhưng đám Bồ Tát, Phật Tổ các người rõ ràng biết chân tướng mà vẫn khoanh tay đứng nhìn, lương tâm các người ở đâu?” Cốc Liên bò trên nền đất, máu tươi không ngừng rỉ ra nơi khóe môi.

“Cốc Liên, ta chỉ có thể nói cho cô, kẻ làm hại cô cả Ngọc Hoàng và Phật Tổ đều không thể bói ra. Các ngài vì muốn bảo vệ cô nên mới để cô nhập vào luân hồi.” Địa Tạng Vương cúi mình vỗ nhẹ lên đầu Cốc Liên.

“Ha ha ha… bảo vệ ta!” Cốc Liên cười khẩy, hất tay Địa Tạng Vương ra: “Để ta chịu bao nỗi bất công, nếm đủ mọi thống khổ trong bảy kiếp, cuối cùng chết không toàn thây, đó gọi là bảo vệ ư? Ha ha ha… Địa Tạng Vương, ngay cả nói dối, ngài cũng chẳng biết đường!”


“A di đà Phật, người xuất gia không nói dối, Cốc Liên, đây là thiên kiếp của cô, nếu có thể vượt qua, cô nhất định sẽ tu thành chính quả.”

“Ta không còn cơ hội nữa rồi.” Cốc Liên cười thảm: “Ta đã giết Quan Âm, tội ác tày trời, Thiên đình sẽ chẳng dung tha đâu.”

“Cô nhầm rồi, không phải cô giết Quan Âm, mà cô đã giúp ngài ấy.” Địa Tạng Vương cười nhẹ: “Quan Âm tôn giả lúc đó đã niệm chú sát sinh, may mà cô kịp thời ngăn chặn, do đó cái chết của ngài ấy không liên quan tới cô, ngài ấy niệm chú sát sinh bừa bãi và đáng bị trừng phạt.”

“Địa Tạng Vương, ngài đang giải tội cho ta đấy ư?” Cốc Liên cười, ánh mắt bắt đầu lung lay: “Hiện tại cái thân xác này không còn cố được bao lâu nữa, ta bắt buộc phải tái nhập luân hồi, nhưng bất kể kiếp sau ta có được ký ức của kiếp trước hay không, ta cũng không bao giờ từ bỏ đâu. Địa Tạng Vương… xin ngài chuyển lời tới Như Lai, nếu lúc đầu ta không chọn làm Lam Liên tiên nữ… như vậy mọi việc đã chẳng đến nước này, ta thật sự hối hận…”. Lời nói của Cốc Liên đã vĩnh viễn dừng tại đó, một giọt lệ màu xanh lam từ khóe mắt cô nhẹ nhàng lăn xuống.

“Phù…” Sau một hơi thở hắt ra, Như Lai Phật Tổ buồn bã nhìn đóa sen đang ngày càng đen trước mặt dần dần khô héo.

“Phật Tổ, Lam Liên tiên nữ đã kết thúc tám kiếp đầu thai!” Địa Tạng Vương mở rộng tay, giọt nước mắt màu xanh lam lóe sáng lay động trong đó: “Chỉ là trong kiếp này, cô ấy vẫn còn bốn năm dương thọ, có lẽ nên tính thêm vào tuổi kiếp thứ chín của cô ấy.”

Phật Tổ im lặng khẽ gật đầu, một trận mưa màu vàng kim bông trút rào rào xuống cả thánh phố đang ngập chìm trong mây đen, tất cả những cụm mây sương tạo thành từ nộ khí chầm chậm bị chiếc bình ngọc vỡ hút hết…

Kết thúc

Thượng Hải cũ đã khôi phục vẻ sầm uất vốn có, và cũng không còn ai nhớ gì về ba ngày đen tối kia nữa, như thể sự việc đó chưa bao giờ xảy ra.

Năm Dân quốc thứ tám, Hàn gia nức tiếng Thượng Hải một thời giờ đã xuống dốc. Năm ấy, đại tiểu thư Hàn gia Hàn Cốc Liên vừa tròn tám tuổi đã yểu mệnh. Đại phu nhân Nhạc Mai Song vào ngày thứ ba kể từ hôm con gái chết bất chợt điên loạn thiêu rụi toàn bộ cơ ngơi Hàn gia rồi trầm mình trong biển lửa. Tiếp theo, ông chủ Hàn Ấu Kỳ chỉ qua một đem dường như già hơn ba mươi tuổi, vội vàng bán tống bán tháo Hoa Úy tửu lâu, chuyển ra nước ngoài sinh sống, kể từ đó không rõ tung tích. Hàn gia danh tiếng lẫy lừng một thời đã biến mất như vậy…