Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 1 - Chương 14

Bệnh tình của Hàn Cốc Liên càng nặng thêm!

Cốc Liên vốn chỉ trúng gió thông thường, nhưng chẳng biết vì sao chỉ qua một đêm sức khỏe bỗng cực kỳ suy yếu, khiến Tiểu Hương sợ đến mức trời còn chưa sáng đã vội vã chạy đến đập cửa phòng Hàn Ấu Kỳ. Nghe tin bệnh tình của cô con gái cưng trở nặng, Hàn Ấu Kỳ bèn hoảng hốt phái người đến phòng khám mời thầy thuốc giỏi nhất tới.

Vừa sáng sớm, căn phòng nhỏ của Hàn Cốc Liên đã đầy chật người. Hàn Ấu Kỳ lo lắng túc trực bên giường, nhìn thầy thuốc bắt mạch, không ngừng hỏi han hết câu này đến câu khác. Còn Âu Dương Bạc Ngữ và Nhạc Mai Đình thì đứng một bên an ủi Nhạc Mai Song lệ tuôn như mưa suốt từ đầu đến giờ.

“Căn bệnh này của tiểu thư nói ra cũng kỳ lạ.” Vị thầy thuốc già đứng dậy: “Dường như do hao tổn thể lực quá mức, lại thêm trúng gió, nhưng cũng có khả năng do thay đổi thời tiết, cơ thể không thích ứng kịp gây nên, tôi kê đơn thuốc này, cứ uống trước xem đã”.

“Cảm ơn! Xin mời sang bên này…” Hàn Ấu Kỳ bước qua một bên, lệnh cho quản gia đưa vị thầy thuốc già đi kê đơn bốc thuốc.

“Liên Liên…” Nhạc Mai Song lao đến bên giường, khóc lóc nắm chặt lấy đôi tay con gái vẫn nằm li bì trên giường: “Liên Liên, con mà có mệnh hệ gì thì mẹ cũng chẳng sống nổi nữa…”.

“Em gái, đừng nói vậy, Liên Liên sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhạc Mai Đình bước tới đỡ Nhạc Mai Song dậy.

“Tôi thấy cô bé Liên Liên này thể trạng yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta không nên ở đây làm phiền cô bé nữa.” Âu Dương Bạc Ngữ cũng đứng bên cạnh khuyên giải.

“Mai Song, anh chị nói đúng đấy, chúng ta ra ngoài đã!” Hàn Ấu Kỳ bước tới đỡ Nhạc Mai Song, vừa dìu vừa kéo vợ ra ngoài phòng: “Đi nào, đi nào, chúng ta ra phòng khách nói chuyện”.

“Tôi…” Nhạc Mai Song vẫn muốn nói gì, nhưng đã bị kéo tuột ra ngoài mất.

Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh. Sau khi lo lắng giúp Cốc Liên tém lại mép chăn, chắc chắn rằng cô bé nhất thời sẽ không tỉnh giấc, Tiểu Hương cũng quay người đi ra ngoài sắc thuốc. Từ trong không trung, Lam Úy nhẹ nhàng hiện hình, bàn tay bé nhỏ khẽ khàng vuốt má Cốc Liên, đôi mắt mở to ánh lên vẻ lo lắng và sợ hãi.


“Tỷ, bao giờ tỷ mới tỉnh lại?” Lam Úy bò vào giường cuộn mình nằm bên cạnh Cốc Liên: “Úy Úy sợ, Úy Úy không lên Thiên đình đâu. Úy Úy muốn ở cùng tỷ”. Lam Úy áp mặt khẽ cọ vào mặt Cốc Liên. Nhưng, vào giờ khắc đó, Cốc Liên không hề cảm thấy bất cứ điều gì, cô đang đắm chìm trong giấc mơ xưa cũ…



“Thích Ca Mâu Ni, Thích Ca Mâu Ni!” Trong hồ bảo liên trước ngai Phật Tổ, một đóa sen màu xanh lam rất lớn đang chuẩn bị hé cánh. Đài hoa to bằng bánh xe, có đến hàng nghìn cánh hoa. Ở giữa nhụy hoa, một bé gái với mái tóc xanh lam nhạt bay lên rồi lượn vài vòng giữa không trung: “Thích Ca Mâu Ni, hôm nay ngài giảng kinh gì?”.

“Cốc Liên, ngươi lại vô lễ với Phật Tổ rồi, không phải đã nói rất nhiều lần rằng phải gọi Phật Tổ sao?” Đức Quan Âm ở bên hé miệng cười.

“Nhưng ngài chính là Thích Ca Mâu Ni mà!” Cô bé nhìn Quan Âm vẻ không phục: “Con gọi ngài là Thích Ca Mâu Ni thì có gì không đúng!”.

“Ha ha…” Như Lai Phật Tổ ngồi phía trước bật cười thành tiếng: “Dù sao, Quan Âm tôn giả, người trong Phật giới ta vốn dĩ cũng chẳng để tâm mấy chuyện xưng hô tôn kính nữa là Cốc Liên vốn không phải người trong Phật giáo, thôi đừng kỹ lưỡng quá!”.

“Vâng, đệ tử xin lĩnh giáo.” Quan Âm cúi mình thi lễ.

“Vậy Thích Ca Mâu Ni, ngài hôm nay giảng kinh gì vậy?” Cô bé bay lên tay Như Lai: “Ngài vẫn giảng Đại Bi chú chứ, nghe hay lắm ạ!”.

“Cốc Liên, con là đóa hỗn liên[5] nghìn năm có một của Lam Liên tộc, thông minh bẩm sinh, nếu chịu khó tu luyện sau này nhất định sẽ trở thành đấng chí tôn Phật giới, chỉ là…” Phật Tổ trầm ngâm: “Chỉ là con phải trải qua bảy bảy bốn chín nạn trước khi tu thành chính quả”.

 [5] Hỗn liên: Sen lai.

“Bốn mươi chín kiếp nạn? Nhiều thế ạ!” Tiểu Cốc Liên nhíu mày: “Thế con không cần thành Phật nữa, con sẽ sang Thiên đình làm tiên!”.

“Ha ha…” Phật Tổ cười nhẹ: “Mệnh số của vạn vật trên thế gian, từ thời u minh đã được định sẵn, ai cũng không thể thay đổi”.

“A!” Cùng với tiếng kêu kinh hoàng, Hàn Cốc Liên bỗng mở choàng mắt, thở gấp gáp rồi ngồi bật dậy.

“Tỷ, sao thế?” Lam Úy nằm bên cạnh bị dựng dậy bất ngờ, có phần lo lắng nhìn Hàn Cốc Liên: “Tỷ mơ thấy ác mộng à? Toát bao nhiêu mồ hôi lạnh thế này!”.

“Ta không sao, chỉ là mơ thấy những chuyện trước kia thôi.” Cốc Liên xoa đầu Lam Úy: “Muội vào giường ta thế này cũng thật bất cẩn, lát nữa bị Tiểu Hương bắt gặp chắc cô ấy sẽ sợ chết khiếp cho xem”.

“Vừa rồi cô ấy ở thềm ngoài phòng sắc thuốc, bị bà già Vương lắm mồm nói cho một trận, bây giờ vào trong sân rồi.” Lam Úy cười vui vẻ.

“Vậy sao, ta ngủ bao lâu rồi?” Cốc Liên vặn vặn cánh tay bị Lam Úy gối đến tê rần.

“Đêm qua trở về tỷ ngủ luôn, thấy sắc mặt tỷ trắng bệch đến khiếp, muội bèn nghĩ cách kéo Tiểu Hương tới, cô ấy cũng sợ hết hồn đấy. Sau đó cô ấy hoảng hốt đi gọi Hàn Ấu Kỳ, rồi đến cả thầy thuốc và Nhạc Mai Song cũng tới nữa, khóc ầm ĩ đến điếc tai.” Lam Úy cau mày: “May mà sau khi thầy thuốc đi khỏi, vợ chồng Âu Dương Bạc Ngữ khuyên can được Nhạc Mai Song ra ngoài, nếu không chả biết còn ồn ào đến bao giờ nữa!”.

“Hình như sức khỏe ta ngày càng kém rồi.” Hàn Cốc Liên ho khẽ một tiếng: “Âu Dương Bạc Ngữ và Nhạc Mai Đình đi rồi hả, ta không cảm thấy hơi thở của họ nữa”.

“Đúng vậy, trưa hôm nay bọn họ đã đi rồi.” Lam Úy trèo lên đùi Cốc Liên: “Tỷ, cái người tên Hạo Đan đêm qua là ai vậy? Trông thật đẹp trai!”.

“Phì…” Cốc Liên cười nhẹ: “Úy Úy, muội không phải thích ngài ấy rồi đó chứ?”.

“A, ai bảo thế…” Khuôn mặt Lam Úy đỏ bừng lên.

“Trông rõ rành rành kìa!” Cốc Liên buồn cười véo nhẹ đôi má hồng ửng của Lam Úy: “Úy Úy, muội phải nhớ, trên Thiên giới điều cấm kỵ nhất chính là tình cảm, Hạo Đan là cung chủ của Dao Hoa cung, pháp lực cao thâm nhưng quan trọng nhất là, con người ngài ấy không có tình cảm”.

“Tỷ trước kia cũng là người của Dao Hoa cung sao? Kể cho muội chuyện trước kia đi, được không?” Lam Úy xoay người nằm vào lòng Cốc Liên.

“Cũng được, dù sao đã rất lâu ta không hồi tưởng lại những điều đó rồi.” Ánh mắt Cốc Liên bắt đầu trở nên thâm trầm: “Lâu đến mức ta tưởng như mình đã quên bẵng hết… Năm vạn bốn nghìn năm trước, ta sinh ra tại hồ sen trước ngai Phật Tổ ở Tây Thiên. Phật Tổ năm đó bảo hỗn liên giáng thế, trong trời đất bắt buộc có đại nạn, cho nên vào lúc ta vẫn chưa tu thành hình người, Phật Tổ hằng ngày đều ngâm Đại Bi chú độ hóa cho ta, cứ như vậy cho đến khi ta tu thành hình người thì đã thuộc làu làu Đại Bi chú”. Gương mặt Cốc Liên thoáng nụ cười: “Ta vẫn nhớ thời gian đó, ta cứ thích gọi Phật Tổ là Thích Ca Mâu Ni, Thích Ca Mâu Ni, nhưng Phật Tổ không hề giận, trái lại, Quan Âm ở bên thì cứ không ngừng trách móc ta, ha ha…”.

“Sau này thế nào tỷ lại thành tiên nữ trên Thiên đình?” Lam Úy hiếu kỳ hỏi.

“Bởi vì… Liên hoa yêu cốt.” Nụ cười của Cốc Liên trong chốc lát trở nên băng giá.

“Một Liên hoa yêu cốt giống như muội ư?” Đôi mắt trong veo của Lam Úy khẽ chớp.

“Đúng vậy!” Cốc Liên vuốt mái tóc của Lam Úy: “Tiền thân của Liên hoa yêu cốt là một đóa sen được kết thành từ nộ khí của một vạn đóa sen trên khắp thế gian, nộ khí đó mà phát tỏa thì thừa đủ để hủy diệt cả một tòa thành. Năm ấy Thiên đình vẫn chưa có cách nào để tiêu trừ lượng nộ khí lớn như vậy, mặt khác bọn họ lo lắng nộ khí sẽ bị bọn quái vật Ma giới lợi dụng mà quậy phá trong nhân gian, cho nên lần đó Ngọc Hoàng đến Tây Thiên xin Phật Tổ trợ giúp”.

“Cho nên, Phật Tổ mới đẩy tỷ ra?”

“Đúng vậy, bởi ta là một đóa hỗn liên hiếm thấy trong Lam Liên tộc, thêm nữa đóa sen chất chứa nộ khí kia lại thuộc về tộc Lam Liên, cho nên ta mới bất đắc dĩ được Ngọc Hoàng phong làm Lam Liên tiên nữ, chuyên việc phụ trách dẫn dắt ra Liên hoa yêu cốt.” Cốc Liên mệt mỏi dựa người vào chiếc gối tựa.

“Muội vẫn chưa hiểu, vì sao nhất định phải dẫn dắt Liên hoa yêu cốt?” Lam Úy thắc mắc: “Đốt đóa sen xanh đó đi chẳng phải là xong rồi sao?”.

“Muội không hiểu, một khi đốt bỏ một đóa sen xanh tràn đầy nộ khí như vậy, cơn giận ngất trời ấy sẽ phát tán khắp tam giới, đến lúc đó muốn gom lại cũng chẳng có cách nào nữa!”

“Vậy tỷ làm thế nào? Cũng nhét chúng vào bụng một người phụ nữ giống như đã làm với muội à? Vì sao làm thế? Như vậy có thể hóa giải nộ khí hay sao?”


“Không sai, nộ khí khi qua thân thể người sống tự nhiên sẽ bị thân thể đó tiếp nhận, đương nhiên chỉ là một phần, đây chính là nguyên nhân chủ yếu cho việc Hoa Thiển lúc mang muội trong bụng, tâm trạng cực kỳ không ổn định. Giấc mộng mà ta tạo với bà ta, thật ra để che giấu cho việc sa sút tinh thần của bà ta, khiến người khác tưởng bà ta vì gặp ác mộng nên có tâm trạng thất thường đến vậy.” Cốc Liên nhìn Lam Úy: “Đã hiểu rõ chưa?”.

“Tỷ, muội vẫn có đôi chút không hiểu, cơ thể con người chỉ hút được một phần nhỏ nộ khí, vậy…” Lam Úy nuốt nước bọt: “Chỗ còn lại đi đâu rồi?”.

“Ha ha ha ha…” Cốc Liên phá lên cười, toàn thân đột ngột tỏa lan một khí lạnh âm u mạnh mẽ, ánh mắt trong chốc lát trở nên tăm tối: “Úy Úy, muội nói xem thân thể ta có nộ khí nặng như vậy là từ đâu?”.

“Tỷ… tỷ…” Lam Úy lắp bắp, bị ánh mắt của Cốc Liên làm cho sợ hết vía.

“Hai tên lừa đảo Như Lai và Ngọc Hoàng đã lừa ta, bọn họ không hề nói với ta rằng, người dẫn dắt tự thân chính là vật hy sinh lớn nhất!” Gương mặt Cốc Liên bỗng chốc tràn ngập nỗi oán hận ngùn ngụt: “Vốn dĩ ta đã chấp nhận số phận rồi, nhưng vì sao, vì sao lại ám hại ta? Ta không hề giết Nhạc Mai Song! Sao ta phải chịu khổ hình trong suốt bảy kiếp? Như Lai và Ngọc Hoàng rõ ràng biết ta bị hàm oan, nhưng vì sao không hề giúp ta, cứ mở mắt nhìn ta chết thảm khốc hết lần này đến lần khác? Vì sao?”, Hàn Cốc Liên điên cuồng thét lớn, cơn nộ khí màu đen từ thân cô ngùn ngụt phát tán ra ngoài, trong phút chốc nhấn chìm cả dinh thự Hàn gia. Bị ảnh hưởng của nộ khí, mọi người trong nhà từng người một ngã ngất xuống nền đất. Nộ khí màu đen tràn ngập cả dinh thự, sau đó bắt đầu chầm chậm lan ra ngoài. Cả bầu trời dần bao kín bởi những đám mây đen kết từ nộ khí, cơn mưa đen ào ào đổ thẳng xuống như thác, trùm khắp cả thành phố Thượng Hải.

“Tỷ, dừng lại đi!” Lam Úy thu mình vào góc giường, kinh hoàng nhìn ánh mắt Cốc Liên dần mất đi ánh sáng, biến thành một sắc màu hỗn loạn…



Cùng lúc đó, Như Lai Phật Tổ vốn đang giảng kinh trên Cửu thiên bỗng biến sắc nhìn về phía đóa sen duy nhất trong hồ bảo liên từ từ mất dần sắc xanh vốn có, chầm chậm chuyển thành màu tối sẫm.

“Phật Tổ!” Mặt Quan Âm tái mét: “Phong ấn trên mình Lam Liên tiên nữ đã bị giải rồi!”.

“Không thể nào! Phong ấn đó do Phật Tổ tự tay làm mà!” Phật Di Lặc ngạc nhiên.

“Quan Âm tôn giả, lấy pháp khí của ta đưa Hàn Cốc Liên lên đây.” Như Lai Phật Tổ khẽ vẫy tay, một đóa sen vàng bay tới rơi vào tay Quan Âm: “Và cả Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu nữa, cũng đưa lên cùng đi”.

“Vâng, thưa Phật Tổ!” Quan Âm lĩnh mệnh, quay người bay xuống hạ giới…