Một buổi sớm cuối thu, tuy đã hơn sáu giờ sáng, nhưng bờ hồ sen trong dinh thự Hàn gia vẫn chìm trong màn tối mờ ảo. Những đóa sen ngời ngời khoe sắc khi hè tới giờ đã héo khô gần hết, chỉ còn lơ thơ vài cành lá dập dềnh trên mặt hồ nước. Thế nhưng, bên bờ khung cảnh sầu héo ấy, một cặp gian phu dâm phụ đang quấn chặt lấy nhau.
“Tiểu Song, tám năm nay thật khổ cho em.” u Dương Bạc Ngữ ôm chặt lấy Nhạc Mai Song.
“Bạc Ngữ, anh biết tám năm nay em phải chịu đựng những tội tình gì không!” Nhạc Mai Song òa khóc nức nở vùi đầu vào lòng u Dương Bạc Ngữ. “Từ khi Hoa Thiển bước chân vào nhà này, cô ta tìm đủ trăm phương ngàn kế gây chuyện với em. Cái lần chúng ta gặp mặt đó bị cô ta biết được, cô ta liền mách ngay với Hàn Ấu Kỳ, sau đó Hàn Ấu Kỳ lão ta… lão ta đánh em…”
“Đồ tồi!” u Dương Bạc Ngữ hạ giọng rủa, càng ôm siết mỹ nhân đang nức nở lệ ngọc vào lòng: “Tiểu Song, có chuyện này, anh vẫn muốn hỏi em!”.
“Gì vậy?” Nhạc Mai Song nũng nịu cọ mình vào ngực người đàn ông.
“Liên Liên, Liên Liên có phải là con anh không?” Rõ ràng cảm thấy thân thể trong lòng bỗng cứng lại, đôi tay u Dương Bạc Ngữ nhẹ nhàng vuốt ve trên eo Nhạc Mai Song, rồi chầm chậm xoa xuống dưới: “Hồi ấy chúng ta uống say ở quán rượu, sau đó…”.
“Không, không phải!” Nhạc Mai Song hoảng hốt giãy ra khỏi u Dương Bạc Ngữ: “Liên Liên là… là con gái Hàn Ấu Kỳ…”.
“Tiểu Song, đừng dối mình gạt người nữa.” u Dương Bạc Ngữ đưa tay kéo lại Nhạc Mai Song vào lòng: “Anh tính rồi, ngày tháng em mang thai, Hàn Ấu Kỳ đang ở xa, Liên Liên sao có thể là con gái hắn được!”.
“Bạc Ngữ, thật ra trước lần đó em đã có bầu một tháng rồi!” Nhạc Mai Song mệt mỏi dựa vào ngực u Dương Bạc Ngữ: “Em xin anh, đừng đem chuyện của chúng ta nói ra ngoài, Hàn Ấu Kỳ rất thương Liên Liên, nhỡ biết được chuyện của chúng ta, anh ta sẽ hoài nghi Liên Liên không phải con mình, như vậy Liên Liên sẽ khổ sở!”.
“Được, anh chiều lòng em, Tiểu Song…” Hai tay u Dương Bạc Ngữ chầm chậm vuốt ve bờ mông gọn chắc của Nhạc Mai Song: “Đêm nay đến đây được không, lẽ nào em không muốn…”.
“A…” Nhạc Mai Song bị những động tác điêu luyện kích thích đến toàn thân nổi gai ốc, gương mặt hồng lên, cất tiếng rên rỉ khe khẽ trong lòng Âu Dương Bạc Ngữ: “Muốn, tất nhiên là muốn, nhưng Tiểu Phong, Tiểu Lộ vừa mới…”.
“Đừng nhắc đến hai đứa nghiệt chủng đó nữa, bọn chúng có phải con đẻ của anh đâu!” Âu Dương Bạc Ngữ phẫn nộ, khuôn mặt đỏ cả lên.
“Cái gì? Bọn chúng không phải của anh với chị…” Nhạc Mai Song hết sức kinh ngạc.
“Thật ra, bọn chúng là chị em nhặt bên ngoài về đấy. Chị em không thể sinh con.”
“Cái gì?”
“Việc này, anh và chị em đã giao ước rồi, vốn dĩ định sống để bụng chết mang theo, nhưng nào ngờ…”
“Bạc Ngữ…” Nhạc Mai Song ôm chặt lấy Âu Dương Bạc Ngữ.
“Muốn an ủi anh không? Đêm nay anh ở đây đợi em!” Âu Dương Bạc Ngữ vốn chỉ định hôn lên môi Nhạc Mai Song, nhưng người đàn bà bị “phòng không” đến tám năm nay lại đáp trả quá cuồng nhiệt…
…
Ở một nơi khác, Hàn Cốc Liên sắc mặt trắng bệch, nằm trên giường ngủ rất sâu. Lam Úy lo lắng đứng trực một bên. Đêm qua, sau khi Chung Quỳ đi khỏi, Cốc Liên về phòng vốn định xem động tĩnh của Dụ Dâm, nhưng bỗng nhiên mặt mũi tối sầm, lăn ra ngất xỉu.
“Úy Úy!” Đang ngủ say, Cốc Liên đột nhiên mở choàng mắt.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng lo, muội cảm thấy rồi!” Lam Úy lập tức đỡ Cốc Liên đang muốn ngồi dậy: “Con Dụ Dâm lại đang rục rịch gây chuyện đấy!”.
“Úy Úy, đưa gương cho ta.” Cốc Liên chỉ xuống chiếc gương đặt trên bàn trang điểm.
“Tỷ tỷ, có cần muội xem thế nào không?” Lam Úy đưa gương cho Cốc Liên, nhìn vẻ yếu mệt của cô với vẻ lo lắng.
“Không cần đâu, muội đừng lo cho ta, ta không sao.” Dường như nhìn thấy nỗi lo lắng của Lam Úy, Cốc Liên xoa đầu cô bé: “Ta chỉ là nhất thời bất cẩn, sử dụng pháp thuật quá mức mà thôi, không có gì to tát cả, một thời gian nữa sẽ hồi phục thôi”.
“Tỷ tỷ!” Lam Úy ôm chầm lấy Cốc Liên: “Muội sợ, Thiên sư nói tỷ chỉ còn bốn năm dương thọ, tỷ mà không còn nữa thì muội biết làm sao”.
“Yên tâm, Úy Úy, kể cả khi ta thật sự phải đi, ta cũng sẽ sắp xếp cho muội đâu vào đó rồi mới đi được.” Cốc Liên cũng vòng tay ôm lấy Lam Úy: “Nhưng dù sao đến lúc đó còn tận bốn năm nữa, ta vẫn còn thời gian để dạy dỗ muội thành ngang tầm với các tiên nữ trên Thiên đình”.
“Tiểu thư, tiểu thư dậy rồi sao?” Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng vào tiếng Tiểu Hương.
“Úy Úy, muội đi xem Nhạc Mai Song thế nào, lát nữa hãy quay lại nhé.” Cốc Liên vội vàng giấu chiếc gương xuống dưới gối, đưa mắt ra hiệu cho Lam Úy.
“Vâng, tỷ tỷ.” Ánh sáng xanh lóe lên, Lam Úy vụt biến mất…
…
Đại tiểu thư Hàn gia Hàn Cốc Liên bệnh nặng, tin này trước buổi trưa đã nhanh chóng truyền khắp dinh thự Hàn gia. Đám người hầu kẻ hạ thi nhau bàn tán, vài người biết chuyện xấu mặt của Âu Dương gia lại càng to mồm hơn. Có người nói thiếu gia và tiểu thư Âu Dương gia đã biến thành ác quỷ ám đại tiểu thư nhà này, lại có người bảo đất nhà họ Hàn vốn đã nặng âm khí, thậm chí có người còn nói Hàn Ấu Kỳ đã làm chuyện thất đức gì khiến trời cao báo ứng lên Hàn Cốc Liên…
Hàn Ấu Kỳ vô cùng phiền não: Một là vì thi thể của Âu Dương Nghi Phong và Âu Dương Nghi Lộ hiện tại vẫn còn trong quan tài, bắt buộc phải nghĩ cách nhanh nhanh đem chôn. Hai là phải lo chạy chữa cho bệnh tình của Liên Liên. Tuy bác sĩ nói chỉ là trúng gió, không có gì nghiêm trọng, nhưng kể từ khi biết chuyện, Nhạc Mai Song liền ở trước mặt ông khóc lóc ầm ĩ cả một buổi sáng, nhất định đòi đến thăm Liên Liên. Có sự hiện diện của người ngoài nên Hàn Ấu Kỳ cũng khó nói, đành phải đồng ý. Ba là trong phủ bây giờ có nhiều lời đồn đại, cũng may chỉ lưu truyền nội bộ, nếu việc của Âu Dương Nghi Phong và Âu Dương Nghi Lộ mà đồn ra ngoài thì…
Bước chân gấp gáp hơn, Hàn Ấu Kỳ tiến về phía dãy phòng dành cho vợ chồng Âu Dương Bạc Ngữ. Ông hít sâu một hơi định thần rồi mới gõ cửa phòng.
“Bạc Ngữ, Mai Đình nghỉ có tốt không?” Hàn Ấu Kỳ vừa bước tới đẩy cửa vừa cất tiếng chào hỏi.
“Ồ, cô ấy nói gặp ác mộng, nhưng khi tôi hỏi mơ thấy gì thì cô ấy bảo không nhớ được nữa!” Âu Dương Bạc Ngữ mời Hàn Ấu Kỳ vào phòng.
“Ấu Kỳ đến đấy à?” Nhạc Mai Đình đang nằm trên giường, vội vàng ngồi dậy.
“Chị, sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?” Hàn Ấu Kỳ tiếp tục hỏi han: “Có cần mời đại phu tới khám không?”.
“Không cần phiền vậy đâu, tôi không sao.” Nhạc Mai Đình dùng khăn lụa chấm chấm khóe mắt: “Ấu Kỳ, Tiểu Phong và Tiểu Lộ cậu định thế nào? Bạc Ngữ vừa nói Tiểu Phong cũng…”.
“Anh chị, như em tính, việc này không thể công khai, rốt cuộc thì cũng là anh em loạn luân, để lộ ra ngoài sẽ thành dễ nói chẳng dễ nghe.” Hàn Ấu Kỳ im lặng quan sát hai vợ chồng ngồi đối diện: “Ý của em là chúng ta nên mai táng một cách kín đáo, thần không biết quỷ chẳng hay, người khác có hỏi thì bảo hai cháu đi nước ngoài rồi, hiện tại không phải rất thịnh hành vụ đó sao, sẽ chẳng ai nghi ngờ gì đâu”.
“Cứ như vậy đi!” Âu Dương Bạc Ngữ tỏ vẻ tán đồng, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Chỉ là… những người hầu trong phủ của cậu liệu có đồn chuyện ra ngoài?”.
“Cái đó anh chị yên tâm, trong phủ của em đều là người thật thà, lát nữa em đem ít tiền bịt miệng họ là xong ngay! Còn ý chị ra sao?”
“Cũng chỉ còn cách đó thôi.” Nhạc Mai Đình miễn cưỡng gật đầu…
Vậy là, vài ngày sau, di hài của Âu Dương Nghi Phong và Âu Dương Nghi Lộ đã được chôn cất một cách vội vã, tiếp đó Hàn Ấu Kỳ bỏ ra hai trăm đồng đại dương nhằm bịt miệng toàn bộ đám người làm trong phủ.
Sự vụ xem ra đã xong xuôi, nhưng trong mắt Hàn Cốc Liên, một vấn đề khác vẫn còn đang tiếp diễn…