Liên Hoa Bảo Giám

Chương 479: Ta chính là người quét rác!

Đỗ Trần khép hờ hai mắt, đầu ngón tay ở bên mép chén rượu khẽ khua vòng quanh. Rõ ràng quá rồi, lão Womar chính là kêu Đỗ Trần lui binh bỏ qua cho Kinh Ức Cốc! Đồng thời, hắn cũng mang đến một tin tức vô vùng quan trọng - hai mươi vạn bình dân trong Kinh Ức Cốc, ít nhất một nửa tội không đáng chết, thậm chí căn bản là người vô tội.

Vậy chiến đánh kế tiếp phải đánh như thế nào? Đem Kinh Ức Cốc giết sạch, Đỗ Trần không thể hạ thủ với mười vạn người vô tội! Bỏ qua cho Kinh Ức Cốc? Vậy ý nghĩa giáo hoàng phái Bairu giám quân ở đâu? Giáo hoàng sẽ bỏ qua cho Đỗ Trần sao? Người ta chính là Thần Hoàng tương lai có ba cỗ lôi pháo, trăm vạn đại quân, Đỗ Trần hiện tại còn chưa dám đối kháng chính diện.

Vậy đem người Kinh Ức Cốc chia ra, giết ác nhân, gạt giáo hoàng cứu người tốt sao?

Đỗ Trần chậm rãi nói: 

- Lão nhân gia, ta cũng có ba vấn đề, thứ nhất, lời của ngài hôm nay có lẽ có thể đả động ta, nhưng ngài cho rằng, nó cũng có thể đả động giáo hoàng bệ hạ sao? 

Lão Womar lắc đầu: 

- Giáo hoàng đã bị dã tâm che mờ hai mắt, những lời này hắn nghe không lọt! 

- Như vậy cho dù hôm nay ta bị ngươi nói động mà lui binh, nhưng ngày mai, giáo hoàng sẽ phái thêm nhiều đại quân tới tiêu diệt Kinh Ức Cốc! Nếu Kinh Ức Cốc nhất định sẽ bị hủy diệt, vậy vì sao không phải do ta tự tay hủy diệt nó? Ít nhất, ta sẽ không giống như Bairu, giết tù binh, chém bình dân, ngay cả người già và trẻ nhỏ cũng không buông tha! 

Lão Womar im lặng không nói gì, Đỗ Trần lại nói: 

- Thứ hai, như lời ngài nói, trong Kinh Ức Cốc mười vạn ác nhân, mười vạn người vô tội, vậy ngài, có thể chia ra rõ ràng ai là ác nhân, ai là kẻ vô tội sao? Đây chính là vấn đề quan trọng!

Lão Worma cười khổ nói: 

- E rằng cho dù là Prince sống lại cũng không cách nào đem hai mươi vạn dân Kinh Ức Cốc sống lẫn một chỗ, triệt để phia rõ thiện ác! Kinh Ức Cốc ngàn năm, vô luận kẻ xấu người tốt, đều là người một nhà rồi... 

- Chính thế! 

Đỗ Trần đứng lên: 

- Ta sẽ không bỏ qua cho ác nhân, nhưng cũng không muốn lạm sát người tốt. Cho nên kết cục tốt nhất giữa ta và Kinh Ức Cốc chính là - ác nhân bên trong Kinh Ức Cốc sẽ bị hủy diệt cùng thành Kinh Ức, còn ta chịu áp lực của Giáo hoàng trên đầu, bảo hộ những người tốt kia! Nhưng dân Kinh Ức Cốc sống lẫn ngàn năm căn bản không cách nào triệt để chia ra ai tốt ai xấu, vì vấy ta có vấn đề thứ ba - ngài có biên pháp gì dạy ta, để ta có thể chia rõ thiện ác trong bọn họ, cứu vớt người vô tội? 

Đỗ Trần hai tay giang ra: 

- Từ xưa thiện ác ở trong lòng, loại như người Lang Đa tướng quân dù sao là số ít, Kinh Ức Cốc sợ rằng phần lớn là thiện ác khó phân biệt! Ngài nếu có biện pháp chia rõ, ta nghe lời ngài, giết ác nhân, liều đối kháng với giáo hoàng giải cứu người tốt! Nhưng ngài có biện pháp sao? 

Lão Womar cứng họng không nói gì!

Một lúc lâu sau, Womar cười khổ: 

- Hay cho một câu từ xưa thiện ở lòng, không nghĩ rằng đại nhân với đạo lý giải thiện ác còn trên cả ta, lão đầu tử nhìn ngắn rồi, chẳng lẽ người vô tội trong Kinh Ức Cốc thật sự không có đường sống sao? 

Đỗ Trần nâng chén lắc đầu: 

- Ít nhất chúng ta cũng không nghĩ ra biện pháp. Không đúng sao? Được rồi, lát nữa ta sẽ sai người đem ngài bí mật đưa ra ngoài Kinh Ức Cốc, ngài muốn đi đâu, vậy xin cứ tự tiện! 

- Ngài thả ta đi? 

Lão Womar ngạc nhiên nói: 

- Đại nhân ngài sẽ không hối hận chứ? Ta chính là người quét rác của thành Kinh Cốc! 

Đỗ Trần không nhịn được cười to: 

- Đúng vậy, ngài là người quét rác! Hai nước giao phong, ta làm khó cho một người quét rác làm gì? 

Lão Womar mấp máy môi, cũng cảm thấy lời mình nói có chút đáng cười, vái một cái thật sâu: 

- Vậy lão đầu tử cáo từ, mặc kệ tương lai như thế nào, đại nhân chịu áp lực của giáo hàng nguyện vì người vô tội mà lo lắng, mối nhân tâm này, lão đầu tử ghi tạc trong lòng! 

Đỗ Trần xua xua tay, đưa mắt nhìn lão Womar rời khỏi trướng bồng, trong lòng lại thầm nghĩ: "Nhân tâm cái rắm á, lão tử chỉ là nghĩ cách làm việc thiện lớn nhất! Nhưng lão giáo hoàng đang nhìn chằm chằm vào ta, nếu như ta không diệt Kinh Ức Cốc, Giáo hoàng nhất định sẽ có bước trừng phạt tiếp theo tới đối phó với ta! Nhưng ta nếu là diệt Kinh Ức Cốc, vả lại không nói làm sao có thể dưới con mắt săm xoi của giáo hoàng, lén bảo hộ cho những người vô tội kia, nói đơn giản làm sao chia ra rõ ràng hai mươi vạn người Kinh Ức ai tốt ai xấu cũng chính là một nan đề không có lời giải rồi, làm sao mới có thể làm việc thiện tới mức tốt nhất... không dễ làm à!" 

Bất quá một khi mình làm tốt việc này, vậy chính là việc thiện lớn diệt mười vạn ác nhân, cứu mười vạn người vô tội, quẻ thứ năm chắn chắn sẽ nở toàn bộ! 

Vuốt cái mũi nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Trần chợt nở một nụ cười quái dị, đề bút viết một phong thư: 

- Liya nữ vương bệ hạ tôn kinh, bổn công ở Kinh Ức Cốc gặp phải một vấn đề khó khăn, không biết người có thời gian hay không, lăn tới giúp một chút bận rộn? Lễ bạc nhỏ nhoi không đủ kính ý, cẩn dĩ vi tạ! 

Viết xong, Đỗ Trần quát: 

- Harry, mang tới hai bao ô mai lớn nhất, cưỡi Á Long liễn của ta tới công quốc Mickey, đem đại tổng quản của chúng ta tìm trở lại cho ta! Bà nội nó, Prince sống lại cũng không có biện pháp sao? Nhưng lão tử còn có Liya! Ấy? Vừa rồi... lão Womar người giữ mộ sùng kính chúng thần... không ngờ dám gọi trực tiếp danh húy của Thần Hoàng? 

Đỗ Trần đột nhiên cả kinh, chợt ý thức được ngữ khí vửa rồi của lão Womar có chút không đúng, cái gì mà kêu:

- Ngươi đối với đạo lý giải thiện ác còn trên cả ta nữa ? Ngươi một người quét rác đem chính mình trở thành cái gì rồi?

Tức khắc Đỗ Trần phản ứng trở lại, mình cùng lão Womar đàm luận những cái này làm gì! Một tỉnh trưởng kiêm tư lệnh quân khu lại cùng một lão đầu canh đêm thương lượng đại sự quốc gia sao? Cùng nguyên nhân đó đời này, đường đường là Đỗ công thượng tướng quân cần phải cùng một người quét rác đàm luận về vận mệnh của Kinh Ức Cốc sao?

Tựa hồ trên người lão nhân này có chút gì đó, làm người trong bất tri bất giác, tuyệt sẽ không đem lão đầu từ này đối đãi như với một người bình thường…

- Người đâu, đem lão Womar gọi trở lại cho ta! 

Đáng chết, mình làm sao lại trì độn tới bây giờ mới phát hiện sự tình có điều cổ quái?

Nhưng vệ binh bên ngoài nói: 

Đại nhân, lão nhân kia vừa ra khỏi viên môn tức khắc biến mất không thấy nữa.

(Viên môn : Ngày xưa vua đi tuần ở ngoài, đến chỗ nào nghỉ thì xếp xe vòng quanh làm hàng rào, mà để một chỗ ra vào, hai bên để xe dốc xuống càng xe dựng lên để làm dấu hiệu cho nên gọi là viên môn)

-------------------

Chính lúc Đỗ Trần viết thư, trong mật thất ở cổ tháp thành Kinh Ức.

Ziege, Avril, Thomas ba người trông nom bên giường bệnh, Thomas phẫn nộ đi tới đi lui: 

- Ziege, đây chính là đệ tử tốt của ngươi, hắn đánh một trận tiêu diệt ba vạn đại quân Kinh Ức của ta, bây giờ còn binh tới dưới thành, chuẩn bị đem chúng ta giết sạch! 

Senna rên giường bệnh tuổi còn trẻ ngoài dự đoán, tóc dài màu lục, phong vận vẫn còn, chỉ có bộ dạng trên bốn mươi tuổi, nhưng mặt không có chút huyết sắc, hơi thở như tơ, kỳ thực với quan hệ giữa thực lực đấu thần và tuổi mà tính, tuổi thọ của phong hào đấu thần tính tầm ba trăm năm, bất quá giống như người bình thường bởi vì "Nhân sinh bất quá bách niên", nhưng cực ít sống tới trăm tuổi, tuổi thọ bình quân của phong hào đấu thần đại khái khoảng hai trăm ba mươi tuổi.

Vậy Senna còn chưa tới trăm tuổi có thể tính là tuổi trẻ chết yểu rồi...

Senna khẽ hé hai mắt, âm thanh hư nhược:

- Lão Tam, đừng, đừng tức giận... Nó cho Nhị tỷ một câu, bây giờ Kinh Ức Cốc còn, còn chống đỡ được không? 

Thomas vôi la lên: 

- Francis mang binh thật ra không nhiều lắm, chỉ có ba vạn! Nhưng thần tướng Đỗ Đức quả thực không ai có thể địch được… 

- Khục, khục!

Senna gấp tới độ ho khan kịch liệt, Avril mắt rưng rưng lệ quang vội vàng vuốt lưng thông khí: 

- Ted đâu? Ted là Đại nguyên soái Ma tộc, năng lực thống binh quán tuyệt Kinh Ức Cốc, chẳng lẽ hắn cũng thủ không nổi sao? 

Thomas thần sắc biến đồi, không hề trả lời.

Avril an ủi nói: 

- Sư phụ người yên tâm, hôm qua chính là Ted dùng kế không thành lui binh địch... 

Nghe Avril kể lại cuộc chiến hôm qua, Senna không biết từ đâu lấy được chút tinh thần, gật đầu nói: 

- Tốt, ta nhìn không có sai, Ted xứng với vị trí Tam đương gia này! Lão Tam, truyền lệnh cốc chủ ta, từ ngày hôm nay, một vạn Kinh Ức cấm vệ giao cho Ted thống soái, hơn nữa trọn đời làm thân binh của gia tộc Brockman hắn, Senna ta lâm chung cùng hắn uống máu ăn thề, Ted không phụ Kinh Ức Cốc, Kinh Ức Cốc ta suốt đời không phụ Ted! 

Thomas vội la lên: 

- Nhị tỷ, người giao quân cấm vệ cho một người mới như vậy sao? Vậy có phải vị trí cốc chủ tương lai của ta cũng muốn giao cho hắn phải không? 

Senna tức thì giận tới mức thở không thông, Ziege tức giận nói: 

- Lão Tam, ta hiểu rõ Ted hơn ngươi! Hắn không có tâm tư tranh đoạt vị trí cốc chủ của người! Senna, di ngôn lâm chung của Senna ngươi cũng không nghe sao? 

Avril cũng khóc ròng nói: 

- Tam thúc, đối kháng với Thiên Nguyên Sát trận của Đỗ Đức, chỉ có Thất Tinh Diệu Trận của Ted mới có thể làm được, sư phụ đem cấm vệ quân giao cho Ted làm gia binh, chính vì, vì để Ted đem Thất Tinh Diệu trận lưu lại ở Kinh Ức Cốc chúng ta đó! 

Thomas cắn răng: 

- Được, ta tức khắc đi truyền lệnh! 

Đợi Thomas ra khỏi cửa, Senna nhìn Ziege một cái: 

- Đại ca, Nhị muội lâm tử cầu xin người một việc... 

Ziege hai mắt nhắm lại, ông biết Senna muốn nói cái gì.

- Đại ca ngày nay là thiên hạ đấu thần chi phụ cao quý, Nhị muội vốn không nên để ngươi có chút liên hệ nào với Kinh Ức Cốc ô uế này. Nhưng, nhưng Kinh Ức Cốc là tâm huyết một đời của nghĩa mẫu, không thể bị mất trong tay chúng ta! 

Nói rồi Senna xoay người cúi xuống! 

- Đại ca, hãy nể mặt nghĩa mẫu qua đời, người, người hãy nghĩ cách cứu Kinh Ức Cốc đi! 

Ziege cười khổ, ta làm sao không muốn cứu Kinh Ức Cốc? Nhưng làm sao cứu đây? Ta không thể bại lộ thân phận, với sức mình ta có thể đối kháng với mấy vạn đại quân của Francis sao? Nếu bại lộ thân phận... lần này là giáo hoàng muốn diệt Kinh Ức Cốc, Samar IX mặc dù xưng huynh gọi đệ với ta, nhưng khi gặp quan hệ lợi hại, chỉ cần thân phận của ta lộ rõ, hắn lập tức đem ta đánh tới vạn kiếp bất phục, và tiếp đó thôn tính Đấu Thần đảo, đâu ra cho ta cơ hội giải cứu cho Kinh Ức Cốc?

Nhìn vẻ mặt hết cách của Ziege, Senna cười khổ nói: 

- Là ta làm khó đại ca rồi... bỏ đi, đại ca thừa dịp mấy mật đạo còn chưa bị hủy diệt, thay ta mang Avril rời khỏi Kinh Ức Cốc, mọi người chỉ biết có chém giết, không biết có Avril, nó phải tiếp tục làm đại tiểu thư thủ tướng... 

- Không, Avril không đi, sư phụ, Kinh Ức Cốc chính là nhà của ta! 

Hai người nữ nhân sinh tử ly biệt, ôm nhau khóc.

- Ài! 

Ziege ngửa mặt lên trời than dài! 

- Bỏ đi, Ziege ta liều một chuyến!

Liên Hoa Bảo Giám