Liên Hoa Bảo Giám

Chương 340: Mê cung, trung tâm của thế giới

Mỗi người đều có năng lực không tầm thường, sau khi nỗi kinh hoàng ban đầu qua đi, cùng khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

Đỗ Trần nhìn qua những ngã ba chẳng chịt, đây là cửa vào ngã ba, hình dạng của ba con đường ngầm không khác nhau nhiều lắm, cửa vào đường kính hai thước, vách đường hầm bằng gỗ, quang mang màu xanh thẫm, lạ lùng mà không thấy đáy, phảng phất như cửa thông tới địa ngục.

Quay đầu nhìn lại…

Chính con đường bọn họ vừa mới đi qua cũng xuất hiện một ngã ba, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trong con đường ngầm dưới đất này đã xuất hiện sáu con đường!

Lão Fuye (Fuye) cùng Dịch Cốt kiểm tra ngã ba đột nhiên xuất hiện phía sau, lắc đầu nói: 

- Đây tuyệt không phải là ảo giác, mà là đường thật... Xem ra đường ngầm của Vân Tiêu Kinh là tùy thời mà thay đổi!

Đỗ Trần sờ sờ mũi:

- Ba người chúng ta dựa lưng vào nhau, không nên rời khỏi chỗ này, trước tiên nhìn rõ ràng tình thế rồi hãy nói!

Phía trước có ba con đường, sau lưng cũng ba con đường, ba người bị vây ở giữa đường hầm, tạm thời không dám làm bừa, nhất thời lâm vào ngõ cụt.

Lão Fuye đặt Steven trên mặt đất, tìm kiếm trên người của hắn, lấy ra một miếng da:

- Francis, địa đồ còn ở trên người Steven, cái này so ra không hề tốt!

Đỗ Trần cầm lấy địa đồ nhìn thoáng qua, miếng da này kích cỡ chỉ bằng bàn tay trẻ con, hoa văn đồ án bên ngoài rất kỳ quái, đồ án chia làm hai tầng trong ngoài, vòng bên ngoài là hình dáng ba ngọn núi hình chân vạc, vừa nhìn đã biết địa là đại hình của Tam Đao phong. Song một tầng bên trong là những đường ngang dọc kì lạ cổ quái, ít nhất Đỗ Trần hoàn toàn nhìn mà không hiểu.

- Nhìn đồ án trên địa đồ, nó hẳn là chỉ tới cửa vào Tam Đao phong của Vân Tiêu Kinh. Mà những tuyến đường bên trong này hẳn là đường ngầm sau khi tiến vào Vân Tiêu Kinh, đoạn đường ban đầu này đi như thế nào, bá bá, Brook, các ngươi có ai nhìn hiểu những đường này không? 

Dịch Cốt lắc đầu trước tiên.

Địa đồ nắm trong tay nhưng lại xem không hiểu, còn có việc gì đáng bực mình hơn không chứ?

Đỗ Trần cau mày: 

- Brook, ngươi chém vào vách tường thử một cái, cẩn thận phát sinh việc ngoài ý muốn!

Dịch Cốt hơi gật đầu, một vòng hắc vụ trước tiên bao phủ vách tường, sau đó một đao mãnh liệt chém ra. "Keng" một tiếng, Dịch Cốt cười khổ:

- Thiếu gia, bức tường này nhìn qua thì có vẻ như là bằng gỗ, nhưng so với khôi giáp của Đỗ Đức còn kiên cố hơn, xem ra, chúng ta chỉ có thể nghĩ cánh tìm đường thôi!

Trong khi mấy người đang nói, vách tường trái phải của đường hầm lại có biến hóa, Đỗ Trần vội nói: 

- Mau nhìn xem!

Hai phía lại xuất hiện ba đường ngầm, giống với sáu con đường trước đó! Mười hai con đường vây thành một vòng, mà đám người Đỗ Trần bị vây trong một khoảng chật hẹp ở chính giữa.

May mắn là vừa rồi không làm bừa, nếu không, mấy người mình càng lấn sâu vào trong mê cung khó lường này!

Nhưng nên làm thế nào bây giờ, vách tường thì cứng rắn vô cùng, mười hai con đường phía trước tùy ý chọn lựa, rồi dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết, mặc kệ chọn đường nào. Kết quả cuối cùng cũng là gặp một cái ngã ba, càng lún càng sâu, đến khi...

Bị vây chết!

Là một nhân vật cấp vua trộm, Đỗ Trần tự nhiên đã được tiếp nhận huấn luyện lấy trộm trong mê cung, song cước của hắn nhắm chuẩn phương hướng vững vàng bất động mới đi tới, trong khoảng thời gian vẽ ra trên vách tường gần đó ký hiệu ở dưới chân, đỉnh đầu. Trong những con đường làm người ta hoa mắt, trước hết cần nhỡ kĩ phương hướng của mình - mặc kệ cho con đường biến đổi thế nào, Đỗ Trần vĩnh viễn biết nơi nào chỉ tới Thiên Đao phong!

Nhưng đúng lúc đó, dưới chân đột nhiên xoay tròn, Mê Cung này hiển nhiên lại tự mình chuyển động!

Trong khoảnh khắc! Phương hướng không đổi, những ký hiệu Đỗ Trần vẽ trên đất hoàn toàn bị làm loạn, mà bên trên đầu, dưới đất cạnh ba người, hiện ra không biết bao nhiêu cửa vào thông đạo.

San sát đan xen, giống như một cái tổ ong!

- Đáng chết!

Đỗ Trần khách quan đánh giá những "Tổ ong" này! Ba ngươi không dám loạn động!

Lão Fuye vuốt râu suy nghĩ một hồi, vội nói: 

- Francis, chúng ta nghĩ lại mấy câu nói cuối cùng của Green một chút...

Đỗ Trần lập tức sáng rực lên, hớn hở nói: 

- Sau khi tiến vào mệnh môn có đường ngầm, mà nhưng đường ngầm này kỳ thật chính là một mê cung lớn, dẫn tới thiên ngoại thiên của các nơi, thành dưới đất... vậy suy xét lại, chẳng phải nói, trung tâm của thế giới chính là một mê cung lớn! Mà cái gì tam đại lục, thiên ngoại thiên, thành dưới đất, đều là nhánh bên ngoài của mê cung này, vì thế mệnh môn chính là đường thông tới thế giới bên ngoài qua mê cung!

Lão Fuye mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy, chỗ chúng ta bây giờ chính là trung tâm của thế giới, giữa mê cung lớn! Nếu chúng ta tiếp tục đi loạn lên, có thể vĩnh viễn bị lạc, cũng có thể bị nguy cơ trong đường ngầm giết chết, nhưng cũng có thể... chúng ta may mắn đi tới được Thấm Thủy Hồ, Thiên Vương sơn, Auerbach đại hạp cốc, và thậm chí là mệnh môn của Vân Tiêu Kinh...

Lão liền nói nhanh hơn:

- Năm đó sau khi Thấm Thủy thần thú đưa ta và Green về tam đại lục, chính là đi một đoạn mê cung giống thế này, sau đó chúng ta liền xuất hiện tại Auerbach đại hạp cốc! Cái này chứng minh, toàn mê cung này mặc dù phức tạp vô cùng, nhưng thông suốt mọi hướng, dẫn tới mệnh môn nào đó - nó khắp nơi là tử lộ, nhưng nơi nơi đều có thể là cửa ra!

Đỗ Trần vuốt mũi tiếp lời nói: 

- Đúng vậy, chúng ta không có bản đồ của toàn bộ mê cung, cho dù có cũng xem không hiểu... nhưng, trong chúng ta có một người bình yên đi qua mê cung này một lần, hơn nữa người đó biết xem bản đồ thế nào! Ít nhất, biết làm sao tìm tới Thấm Thủy Hồ, tìm được Thấm Thủy thần thú năm đó cứu được bá bá!

Nói rồi, Đỗ Trần ném Liên Hoa ra, một nhân ảnh yêu kiều nằm trên mặt đất!

Chính là Tuyết Cơ!

Lúc này, Steve ở trên vai lão Fuye hít một hơi thật sâu, không ngờ trong khi thần trí hỗn loạn lại nói một câu rất rõ ràng, rất gọn gàng, rất tiêu chuẩn...

- Giống như hoa tím... cực phẩm, cực phẩm a! Tiểu thư xinh đẹp, có hứng thú cùng làm bạn thám hiểm trong thông đạo lãng mạn hay không? Cùng đi truy tìm ái tình xa xôi mà vĩ đại kia?

Đỗ Trần thống khổ vỗ trán, lão Fuye thẳng tay che miệng Steven, còn Dịch Cốt, muốn cười lại cười không ra, sắc mặt rất là khó coi.

Đỗ Trần lấy ra da của Steven, thu hồi Liên Hoa của Đỗ Tư, sau đó đặt Steven vào Liên Hoa, dán lên trên người, lại nói: 

- Bá bá, người không thể bị người của Thấm Thủy Hồ nhìn thấy, đúng không...

Lão Fuye xua xua tay: 

- Trong đường ngầm này nguy cơ trùng trùng, thêm một người thêm một phần sinh cơ, con có mặt nạ cho ta một cái, lại cho ta cái gì đó để che dấu Thiên Đao!

Đỗ Trần đột nhiên cười:

- Mặt nạ con có rất nhiều, về phần Thiên Đao…

Dịch Cốt cũng cười:

- Benz tiên sinh, thiếu gia ở đây hà tất phải giấu thánh khí, xin thiếu gia sửa lại thánh khí cho ngươi không được sao?

Lão Fuye sửng sốt, Đỗ Trần đã cầm lấy Thiên Đao vào Liên Hoa. Vài phút sau, hắn cầm một thanh trường đao hoàn hảo như ban đầu đi ra, đao vừa vào tay, lão Fuye cả kinh nói: 

- Thiên Đao không ngờ so với trước kia còn mạnh hơn?

- Con thêm vào chất liệu là những mảnh vỡ của khối nham thạch đã cầm tù Đỗ Đức, hơn nữa lấy cớ là cải biến thánh khí, bá bá, sau này có cơ hội sẽ giải thích cho người, trước tiến phải đối phó với Tuyết Cơ này!

Đỗ Trần một mặt nói, một mặt đeo lên mặt nạ khi mình cứu người, rồi dùng luyện kim phẩm cứu tỉnh Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ hơi mở mắt, chỉ thấy ân nhân lông mày chau lại, mặt đầy vẻ lo lắng, bên cạnh còn có thêm hai người, một hán tử cao gầy chừng bốn năm mươi tuổi, còn lại là một lão nhân hơn sáu mươi. Mắt đẹp lưu chuyển, nàng nhìn rõ vị trí xung quanh mình.

- Nơi này là... ân nhân, nếu Tuyết Cơ không nhìn lầm. Nơi này là Sinh Mệnh mê cung?

- Nguyên lai nơi này có tên là Sinh Mệnh mê cung!

Đỗ Trần nhìn trái phải, than: 

- Tuyết Cơ tiểu thư, sau khi nàng ngủ không lâu, ta đi tìm hai vị bằng hữu có việc, không nghĩ rằng khi quay lại đón nàng lại hành sự không cẩn thận, lại đưa tới kẻ thù trang phục áo bào đen mũ giáp nhà binh của nàng... Ài, hắn quá mạnh, chúng ta mang theo nàng miễn cưỡng chạy trốn tới gần Thiên Đao phong, nhưng vẫn bị đuổi theo. Đúng thời khắc then chốn, Thiên Đao phong đột nhiên rung chuyển, xuất hiện một tầng bạch ngọc sơn thể. Chúng ta rơi vào trong sơn thể, cuối cùng thoát được một kiếp... nhưng lại rơi vào tình cảnh bị vây như hiện nay!

Hắn dừng một chút:

- Tiểu thư biết đây là nơi nào sao?

Tuyết Cơ gật đầu:

- Là Tuyết Cơ liên lụy đến ân nhân, đa tạ ân nhân liều chết mang Tuyết Cơ thoát hiểm!

Nàng nhìn bốn xung quanh:

- Nơi này đúng là Sinh Mệnh mê cung, ài, nhưng Sinh Mệnh mê cung quá lớn, Tuyết Cơ cũng không rõ nơi này dẫn tới đâu...

Đỗ Trần đưa lên tấm địa đồ da Sharon:

- Vừa rồi chúng ta ở gần đây phát hiện ra một cỗ tử thi, trên thi thể có cái này, ta hoài nghi là một tấm địa đồ, nàng xem... đáng tiếc là cỗ thi thể kia theo Sinh Mệnh mê cung biến hóa đã không thấy nữa.

Tuyết Cơ nhận lấy xem:

- Nguyên lai Thiên Đao phong cũng có một cái mệnh môn! Ân nhân, mọi người từ Thiên Đao phong tiến đến, vậy sau khi đến, đường gần đây đã biến hóa mấy lần?

Đỗ Trần đem tình hình nói ra, Tuyết Cơ nhìn địa đồ cười khổ: 

- Ài, mọi người hằn là khi biến hóa đầu tiên, đi về con đường bên trái! Bằng không, lần biến hóa thứ hai khi đó đi con đường giữa phía sau cũng được, vậy dẫn tới Thấm Thùy Hồ của ta ở mệnh môn Trường Đao phong, nhưng bây giờ...

Tiện tay ném địa đồ đi, Tuyết Cơ giải thích: 

- Địa đồ này đường ngang biểu lộ thời gian, đường dọc biểu lộ cho đường đi, muốn ra khỏi nơi này, phải chọn đúng đường vào đúng lúc, nhưng ân nhân... Mọi người dừng lại chỗ này quá lâu, bỏ qua biến hóa của Sinh Mệnh mê cung, bản đồ này cũng không thể chỉ rõ phương hương nữa! Đi ở trong Sinh Mệnh mê cung, tối kỵ chính là dừng lại một chỗ, bỏ qua thời gian biến hóa của con đường!

Đỉnh đầu, dưới chân, bên người, cửa vào như tổ ong làm đáy lòng Đỗ Trân trầm xuống, Tuyết Cơ cũng không có biện pháp sao?

Đã phải đi đúng thời gian, lại phải đi đúng đường, mê cũng này thật là phức tạp!

Đỗ Trần nói: 

- Tuyết Cơ tiểu thư, nàng không phải biết đường dẫn đến Thấm Thùy hồ sao?

Tuyết Cơ khẽ lắc đầu:

- Trên người Tuyết Cơ đích xác có một phần địa đồ, nhưng phần địa đồ này là từ Trường Đao phong tới Thấm Thùy hồ, Tuyết Cơ chỉ có thể từ Trường Đao phong đi tới Thấm Thùy hồ, nhưng từ nơi này... Tuyết Cơ bây giờ cũng không phân biệt được phương hướng, cũng không biết nên đi đâu nữa.

Nguyên lai lão yêu bà ngươi cũng vô dụng! Hừ! 

Đỗ Trần trong lòng đang mắng chửi, Tuyết Cơ lại nói: 

- Ân nhân, người có biết mệnh môn của Thiên Đao phong dẫn tới đâu? Trong Sinh Mệnh mê cung có ngàn vạn con đường, mà những con đường này hướng tới những nơi khác nhau, nguy hiểm cũng không giống nhau, tỷ như đường tới Thấm Thùy Hồ hàng năm có gió lốc đủ để cắt lìa cửu cấp đầu thần, cứ ba tháng mới có một ngày dừng lại!

Trong lòng Đỗ Trần vừa động, nói thử: 

- Vậy trong Sinh Mệnh mê cung đường nào nguy hiểm nhất? Ha ha, hi vọng vận khí cúng ta không kém tới mức gặp ngay phải đoạn đường nguy hiểm nhất đó!

Tuyết Cơ nói: 

- Nghe sư tôn nói, lão nhân gia người bình sinh đi qua sinh mệnh mê cung nhiều lần, trong đó nguy hiểm nhất chính là Vân Tiêu Kinh, bởi vì cơ quan bên trong con đường khác đều là vật chết, cẩn thận một chút còn có thể tránh được, nhưng đoạn đường dẫn tới Vân Tiêu Kinh, có hung thú có trí tuệ, bọn chúng sẽ truy kích, sẽ bày đặt cạm bẩy, chỉ cần bị bọn chúng nhắm tới, vậy trừ phi có thực lực ngoài phong hào đấu thần giết chết chúng nó, nếu không...

- Nếu không sẽ bị chúng ta ăn tươi... Ha Ha! He he!

Có kẻ tiếp lời!

Liên Hoa Bảo Giám