Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 94

Cả bữa tiệc, hoàn

toàn an tĩnh, chỉ có tiếng chén ly giao nhau, Liễu Y không quan tâm ánh

mắt những người khác, chỉ vùi đầu ăn, Tuần Tu cũng không để ý ánh mắt

những người khác, ngồi bên cạnh Liễu Y thân thiết chia thức ăn, hai

người phối hợp rất tự nhiên.

Mà bốn người khác, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người kia, một người gắp thức ăn một người ăn, thấy vậy

mọi người vô cùng đau bao tử, lo lắng nhìn đồ ăn trước mặt, đưa mắt nhìn nhau.

Smith từ lúc đầu kinh sợ đến bây giờ vẫn kinh sợ, ánh mắt như cái đèn pha, muốn nhìn ra chút gì.

Mà hai người bạn từ nhỏ của Tuần Tu là Tần Thì và Hà Tử Phong thì lúc đầu

kinh ngạc, về sau bình tĩnh, đối với thái độ Tuần Tu với Liễu Y không

giống người khác, trong lòng hai người có chút hiểu rõ, cũng bắt đầu

chấp nhận Liễu Y, trong ánh mắt có một chút chân thành.

Trái lại Kiều Kỳ không nghĩ nhiều, nghĩ đến cũng chỉ là quan hệ của Liễu Y

và vị Tuần thiếu kia, bất quá thấy Tuần thiếu bên cạnh cẩn thận chiếu

cố, Kiều Kỳ cũng buông lo lắng trong lòng xuống, có lẽ vị Tuần thiếu kia đối với Liễu Y đúng là có tình thiệt, cũng không biết, Liễu Y nghĩ như

thế nào.

Đợi đến kết thúc, kia ngưng kết không khí mới từ từ buông lỏng, Liễu Y nghe một tiếng chị dâu vô cùng lưu loát, mới có chút tỉnh táo lại, sắc mặt cứng còng, đứng lên, không nói tiếng nào chờ Tuần Tu tạm biệt mọi người, xong rồi đẩy Tuần Tu ra ngoài, lên xe về nhà.

Dọc đường đi, nội tâm Liễu Y buồn bực, thật muốn cho mình một cái cái tát,

lễ gặp mặt chưa thấy đâu, đã bán chính mình rồi, nhớ ăn không nhớ đánh,

hơi thở cả người âm u.

Ánh mắt Tuần Tu có chút hiểu rõ chăm chú nhìn Liễu Y, trực tiếp đưa tay cầm bàn tay nhỏ của Liễu Y, cúi đầu

thưởng thức, đợi lúc Liễu Y hoàn hồn muốn rút ra, Tuần Tu đã nắm chặt.

"Về sau nhớ giữ một khoảng cách với những diễn viên khác, hôm nay có anh ở

đây, nếu không có anh thì sao, hữm, " Tuần Tu nghiêng đầu thấp giọng một câu.

Liễu Y bất đắc dĩ nhìn người nào đó, nghe nói như thế, gật đầu, "Kiều Kỳ sẽ không, những người khác em cũng không quen, em

biết ý tứ của anh, sau này em sẽ chú ý."

Liễu Y vừa nói

xong, lại muốn cho mình một cái tát, sao lúc chống lại Tuần Tu mình lại

thành thật như vậy, nghiêng đầu trừng mắt nhìn người nào đó.

Tuần Tu cười khẽ, hôn một cái lên bàn tay nhỏ bé của Liễu Y, mười ngón nắm

chặt, dựa người về sau, "Tuy hai chúng ta mới kết giao, nhưng gọi em một tiếng chị dâu cũng đúng, đây chính là em nói, tiểu Y."

"Đó

là không phải là tại anh đào hố, " Liễu Y vừa nghe, tâm tình vừa bình

ổn, lại không bình tĩnh, sau này phải thay đổi thói quen muốn chiếm tiện nghi kia mới được, Liễu Y cho rằng hiện tại mình đi đến này bước, có

liên quan đến tật xấu thấy tiền sáng mắt kia của mình.s0ck...d.d.l.q.d

"Em đã là bạn gái của anh, mấy người kia sớm muộn gì em cũng phải gặp, hay

là hiện tại em muốn bỏ anh, hửm, " Tuần Tu trêu chọc nói, ánh mắt tối

sầm lại.

Liễu Y buồn bực nhìn, người này là con giun trong bụng mình đi, "Sao anh biết được."

"Sao anh lại không biết, tiểu Y, tuy em đang ở bên cạnh anh, nhưng chưa từng bỏ ý muốn rời khỏi của anh, mấy ngày chúng ta ở chung này, em đã quen

với sự tồn tại của anh, những chuyện này anh đều biết, bất quá, cái đầu

nhỏ này của em sao không nghĩ lại, em đã tiếp nhận anh, thì cũng không

cần phải xoắn xuýt những chuyện khác, có một số việc, thuận theo tự

nhiên mới tốt, " Tuần Tu làm rõ mà nói, có một số việc có thể đợi, nhưng Tuần Tu không muốn để cho Liễu Y nghĩ lung tung.

Liễu Y

ngừng lại, nhìn thật sâu Tuần Tu bên cạnh, mình đúng là có chút khó xử,

có lẽ là mình tự tìm phiền phức cho mình, lại khống chế không được thói

quen thân thiết với Tuần Tu, một bên trong lòng lại kháng cự chuyện hai

người càng ngày càng thân mật, nếu như cứ tiếp tục như vậy, tự do sẽ một đi không trở lại.

Loại mâu thuẫn này làm cho Liễu Y trằn

trọc hàng đêm, không nghĩ tới Tuần Tu trực tiếp nói ra, kỳ thật Liễu Y

biết, một nửa gia sản kia đúng là nhân tố không thể thiếu trong chuyện

mình đáp ứng kết giao với Tuần Tu, nhưng sau khi tới tay, một chút vui

vẻ khi chiếm tiện nghi của người khác cũng không có, ngược lại có cảm

giác bị bắt.

Liễu Y cúi đầu trầm tư, mà Tuần Tu bên cạnh sao có thể dễ dàng buông tha Liễu Y như vậy, nâng cằm Liễu Y lên, cúi người sát vào, hai người mặt đối mặt, hô hấp giao nhau.

"Em hối hận, " Giọng nói Tuần Tu trầm thấp, nhìn ánh mắt Liễu Y lóe ra, một câu nói trúng.

Liễu Y sửng sốt, mấp máy khóe miệng, cứng còng bất động, thấy Tuần Tu bỗng

âm trầm xuống, Liễu Y không biết nên trả lời như thế nào.

"Không muốn công khai, là vì cho tới bây giờ em cũng từng nghĩ tới muốn đi

cùng anh, tiểu Y, chủ ý của em rất hay, " Tuần Tu lại tiếp sát một chút, đụng với chóp mũi Liễu Y, nhìn ánh mắt của đối phương.

Liễu Y lui người về sau, nhưng sau lưng bị Tuần Tu ôm, bị cố định ở trước

ngực Tuần Tu, tránh đi ánh mắt bén nhọn đang nhìn thẳng kia của Tuần Tu, trong lòng có chút chột dạ.

Tuần Tu nghiêng đầu, ôm cổ Liễu Y, cổ hai người quấn quít, hô hấp của Tuần Tu càng ngày càng dồn dập,

nói nhỏ bên tai Liễu Y, "Kỳ thật anh biết, căn bản em không cần anh đưa

cho em, nhưng anh để ý, tiểu Y, không phải anh muốn dùng tiền mua em ở

cùng với anh, mà là cùng với em, dùng số tiền kia để đổi lấy sự an tâm

của em, mấy ngày nay có lúc em thỏa hiệp, nhưng cũng có lúc kháng cự,

anh muốn em, là cả đời, tiểu Y, em hãy mở rộng lòng mình ra, để cho anh

đi vào, yêu cầu của anh không cao, chỉ hy vọng em đừng tại núp trong thế giới của mình."

Liễu Y được Tuần Tu ôm trong lòng, từ đầu

đã quên phản kháng, thân thể cứng còng, ánh mắt nhìn phong cảnh rít gào

mà qua ngoài cửa sổ, nhớ tới kiếp trước, nhớ tới kiếp này, từ lúc đến

thế giới này tới bây giờ, đúng là Liễu Y luôn làm theo ý mình, đúng là

chưa hòa hợp với thế giới này, cho nên lúc Tuần Tu từ từ xâm nhập vào

sinh hoạt của mình, không thể ức chế mà sản sinh khủng hoảng, vừa muốn

tiếp thu, vừa muốn bỏ đi.

Ánh mắt Liễu Y trầm tĩnh, nếu nói

một chút cảm giác với Tuần Tu cũng không có, đó là lừa mình dối người,

Liễu Y biết mình trong lúc bất tri bất giác đã tiếp nhận người này,

trước kia chỉ là thỏa hiệp một chút, hiện tại Liễu Y nhớ lại lúc đầu, có lẽ khi đó đã đặt người này ở vị trí bất đồng, thử đáp ứng một lần,

nhưng Liễu Y chưa biết mình muốn gì.s0ck...d.d.l.q.d

Tuần Tu từng bước đến gần, làm cho hiện tại Liễu Y muốn tránh cũng không thể

tránh, có lẽ đã đến lúc cần đối mặt với cảm giác thật của mình, ánh mắt

Liễu Y trầm xuống, nếu thật sự rời đi, đúng là Liễu Y có thể sống cực kỳ tốt, nhưng lương tâm cũng không yên ổn.

Liễu Y thở ra một

hơi, nghiêng đầu nhìn người nào đó đang ôm mình, tuy người này thân thể

yếu ớt, nhưng cánh tay ôm mình lại rất chặt, giống như muốn nhập mình

vào trong thân thể anh ta, có lẽ Tuần Tu không dễ nắm lấy, có lẽ Tuần Tu âm hiểm giả dối, có lẽ Tuần Tu không từ thủ đoạn, nhưng trong mắt Liễu

Y, anh ta là chân thực nhất.

Sau một lúc trầm mặc, Liễu Y từ từ ôm eo Tuần Tu, thả lỏng tựa vào bờ vai Tuần Tu, lúc đối mặt với sinh tử còn không sợ, vậy còn sợ cái gì, đã có người thiệt tình nguyện ý thử một lần, mình cũng có dũng khí đi nếm thử một lần, có lẽ về sau trong

sinh hoạt sẽ có thêm nhiều người, làm cho mình không tự do, có thể có

cảm giác trói buộc, cũng làm cho cuộc sống mình càng chân thật một chút.

Tuần Tu được Liễu Y ôm, cả người chấn động, khóe miệng từ từ nhếch lên, hai

tay nắm bả vai Liễu Y, từ từ ngẩng đầu, nhìn Liễu Y trước mắt, kìm lòng

không đậu cúi người muốn hôn đôi môi trước mặt, giống như muốn xác định.

Trong mắt Liễu Y nổi lên ý cười, vẫn gương mặt không chút thay đổi có chút

nhu ý, lúc hai đôi môi sắp đụng nhau, di động vang lên, Liễu Y phản xạ

có điều kiện đẩy người trước mặt ra, nghiêng đầu tìm kiếm.

Tuần Tu không bắt bẻ, bị Liễu Y đẩy, treo trên cửa xe, vui sướng vừa rồi

nháy mắt tiêu tán, mày nhăn lại, sắc mặt trầm xuống, nghiêng đầu âm trầm nhìn chằm chằm Liễu Y nhận điện thoại, hiện tại hận không thể ném cái

điện thoại này ra ngoài cửa sổ.

Bất quá thấy Liễu Y chưa

phát hiện, Tuần Tu lại có cảm giác thất bại, dựa người về sau, ánh mắt

nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh như nước của Liễu Y, nhớ tới vừa rồi

Liễu Y chủ động, không thể ức chế lộ ra một gương mặt tươi cười, dựng lỗ tai lên nghe giọng nói trong di động của Liễu Y, hai tay nắm thật chặt.

Bị người quấy rầy lúc này, Tuần Tu làm sao có thể buông tha, đáy mắt lộ ra ám quang.

"Liễu Y, " Dương Vanh thật cẩn thận mở miệng.

"Dương Vanh, " Liễu Y trong dự liệu mở miệng.

"Đây là từ đâu tới, " Dương Vanh mở miệng chất vấn, hoang mang lo sợ.

"Cái gì ? " Liễu Y ra vẻ không biết hỏi.

"Liễu Y, người sáng không nói lời tối, từ đâu em có cuộn phim này, " Dương Vanh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Là chuyện của anh sao lại hỏi tôi, làm sao mà tôi biết, " Liễu Y hừ một tiếng, giọng điệu trầm thấp.s0ck...d.d.l.q.d

"Liễu Y, em không biết thật, " Dương Vanh cũng có chút không xác định, nhìn

hình ảnh trong máy tính trước mặt, cả người Dương Vanh ngổn ngang trong

gió, trong lòng có cảm giác muốn nôn mửa.

"Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới cái hòm thư kia, lật đi lật lại, nào biết anh lại có loại ham mê này, " Liễu Y ngoài miệng nói.

Hiện tại Dương Vanh chẳng quan tâm chất vấn Liễu Y, mà muốn trấn an Liễu Y

xuống, nếu thứ này truyền ra ngoài, thật sự sẽ bị hủy cả đời, giọng điệu vội vàng, "Có người nào đã xem qua."

"Thứ này cho tôi xem

tôi cũng không muốn xem, đừng nói những người khác, bất quá, Dương Vanh, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, sau này đừng làm phiền tôi nữa, "

Liễu Y nói thẳng.

"Được, anh không làm phiền em, bất quá, em, " Dương Vanh chỉ sợ Liễu Y còn giữ phim.

"Anh không làm phiền tôi, thứ này tôi cũng sẽ mau quên, " Liễu Y thấp giọng một câu.

"Quên là tốt, Liễu Y, em cũng đừng nói việc này ra ngoài, anh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thật sự anh chưa làm qua, đây là vu oan hãm hại, " Hiện tại Dương Vanh rất sợ Liễu Y, không phải chỉ là Liễu Y vũ

lực.s0ck...d.d.l.q.d

"Làm hay chưa làm tôi không cần biết ý, tôi để ý chính là anh thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, tôi là

người rất ghét nhất bị làm phiền, được rồi, sau này đừng điện thoại cho

tôi nữa, tôi không biết anh, " Liễu Y nói xong liền cúp điện thoại.

Để cho mình không thoải mái, tiện để cho mình người khác cả đời không

thoải mái, ai nói báo thù mười năm không muộn, mình báo thù là sáng làm

tối phải chịu.