Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 30

Không tới mấy phút,

đã đi vào bên trong, Liễu Y vừa bế vừa nói thầm, muốn có tiền thì phải

ráng chịu thôi, mà càng nhiều tiền càng tốt, tiền tới tay không lấy sao

được.

Tuần Tu được bế nên cảm thấy thoải mái, lâng lâng, đầu tựa

vào trước ngực Liễu Y, hai tay ôm lấy cổ, mặt tái nhợt hơi đỏ lên, căn

bản quên mất phải trở lại hiện tại .

Cả hai người đều yên lặng,

cứ đi vòng vòng tròng phòng , nhưng người nào đó thì theo phía sau hai

người, bất đắc dĩ phải lên tiếng, không thể nào chịu nổi nữa rồi, phá vỡ không khí nói: "Đủ 5000 rồi."

Nghe thấy thế Liễu Y cúi đầu nhìn, cùng lúc đụng phải ánh mắt người nằm trong ngực, cảm giác ánh mắt này

hơi kì quái, Liễu Y cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: "Đủ rồi sao, ngồi ghế sa lon hay ghế dựa đây."

Mắt Tuần Tu lập tức tối đen, không còn cách nào, nhìn ghế salon hất cầm lên: "Ghế sa lon đi."

Liễu Y cũng không biết làm sao, cô còn muốn kiếm thêm chút tiền nữa mà, liếc nhìn người đàn ông mặt đen đang nhìn chằm chằm cô, mới bế Tuần Tu đặt

xuống ghế salon, thuận tiện điều chỉnh tư thế ngồi của anh ta, đoạt lấy

tấm đệm mỏng trong tay người đàn ông mặt đen, giúp Tuần Tu để lên trên,

còn lấy cái gối dựa kế bên, để sau lưng anh ta, rồi kết thúc công việc

của mình.

Không ai nợ ai nữa, Liễu Y đưa tay sờ mũi, mở miệng cáo từ: "Hôm nay cám ơn anh, nếu không có anh, tôi cũng không biết phải

trốn nơi nào, cũng đã tới trưa rồi, đã thanh toán xong, vậy tôi xin phép đi trước."

Người như thế này, nên ít tiếp xúc thì hơn, bởi vì,

Liễu Y phát hiện người này mặc dù trông thì yếu đuối, nhưng không biết

trong lòng lại đen tối tới mức độ nào, ít nhất, so với cô còn cao hơn

một bậc, phải cẩn thận mới được.

Tuần Tu ngẩn ra, mắt mờ mịt, nhìn Liễu Y chuẩn bị đi, chợt nói với Hài Phong một câu: "Bữa trưa chuẩn bị xong chưa?"

Liễu Y vừa nghe thấy, đang chuẩn bị đi thì lập tức ngừng lại, bụng sôi ùng ục.

Hải Phong không biết gì, vội vàng nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, ăn bây giờ hay lát nữa ạ?"

Tuần Tu trừng mắt, Hải Phong nhanh chóng nuốt xuống câu mà mình định nói,

mặt nghiêm túc: "Vậy tôi nói bác Ngô chuẩn bị dọn cơm."

Tuần Tu

gật gật đầu, nhìn Hải Phong đi xa, mới nghiêng đầu nhìn Liễu Y, chỉ chỉ

chỗ ngồi đối diện, nhỏ giọng nói: “Ngồi đây đi, cảm ơn thì không cần

đâu, giống như cô nói, đã thanh toán xong, từ nơi này xuống chân núi,

cũng khá là xa, nếu không thì ăn cơm xong hãy đi, đến lúc đó tôi gọi

người đưac ô xuống chân núi."

Liễu Y trong lòng khó xử, cúi đầu mắt liếc cái bụng xẹp lép, thật không biết phải làm sao, haizz…

Tuần Tu không ngừng cố gắng, không để ý nói: "Tôi có quen biết với Hà Dương, trước kia đã gặp cô hai lần, lần này, cũng tính là lần thứ ba rồi, đây

cũng xem như là duyên phận."

Liễu Y ngẩng đầu, rất muốn hỏi nghi

ngờ trong lòng, ngay sau đó ngồi vào chỗ đối diện, ngẩng đầu hỏi, "Trước kia tôi lúc nào cũng đeo khẩu trang, lần này không đeo, làm sao anh có

thể nhận ra được chứ?"

"Sức mạnh lớn như cô, cả Thành Đô cũng không tìm được người thứ hai." Tuần Tu xuy một tiếng, mang theo nụ cười.

Liễu Y thở dài, quả nhiên là nhận ra mình, lúc này, cái bụng lại biểu tình,

thấy ánh mắt mòng chờ của Tuần Tu, cô cũng khôn làm giá làm gì, không ăn cũng uổng: "Vậy tôi xin ăn nhờ bữa cơm này, hôm nay làm phiền anh quá."

Tuần Tu lắc nhẹ tay, có y khác nói: "Tôi làm phiền cô mới đúng, nếu không ngại, cô có thể đưa tôi tới phòng ăn được không?"

Liễu Y trừng mắt, nhìn người nào đó, định cự tuyệt, nhưng lại không dám ra,

cúi đầu tính toán, một bữa cơm để trả phí cho sức lực của cô, cũng không bị lỗ, ngay sau đó ngẩng đầu nói: "Đương nhiên không thành vấn đề,

thuận tay thôi mà."

Tuần Tu nhìn sắc mặt của Liễu Y, không biết

cô đang nghĩ cái gì, ánh mắt lộ ra tò mò, cái tật mê tiền, nếu so sánh

trong tài liệu thì chỉ có hơn chứ không kém.

Mới vừa rồi chỉ thử

kiểm tra xem, Tuần Tu phát hiện, Liễu Y mặc dù rất mê tiền, nhưng vẫn

giữ nguyên tắc của mình, không làm thì không lấy tiền, trao đổi công

bằng.

Tuần Tu nhớ tới một việc, trong tài liệu viết tính tình

Liễu Y trong hiện tại với trước kia, hoàn toàn khác nhau, giống như là

hai người khác nhau, chẳng lẽ bị vu oan là tiểu tam, mới bị đả kích,

tính tình trở nên thay đổi, Tuần Tu không có cách nào xác định được.

"Đúng rồi, gặp qua cô mấy lần, nhưng không biết cô tên gì?" Tuần Tu chợt nói

ra, vốn là không có ý định tiếp xúc nhiều với Liễu Y, nhưng duyên phận

lại trớ trêu, nhân cơ hội này tìm hiểu thử coi sao, cô còn biết được tin tức Khải Đế với Phong Thượng bí mật kí hợp đồng, Liễu Y này, chắc có

thể dùng được.

Liễu Y híp mắt nhìn sang, mỹ nam tàn tật này sao

lại làm quen với cô chứ, không hợp lý chút nào, rồi nói: "Tôi chỉ là

công nhân vệ sinh bình thường, không cần biết tên đâu."

Tuần Tu

ngần ra, nghe Liễu Y từ chối trả lời, sắc mặt tối tăm, nhớ tới việc Hà

Dương nói, lợi dụng nói: "Một câu nói 100, tôi biết nguyên tắc của cô

mà."

Liễu Y giật mình, tiền đưa tới cửa, nhưng mà, người này cũng biết nhiều thật chứ, nhớ tới Hà Dương cũng quen biết người này, cúi đầu trầm tư xong, nói: "Vậy thì hơi kì quá."

Tuần Tu nhàn nhạt hừ

một tiếng, nhìn Liễu Y như vậy, trong lòng bất đắc dĩ: "Tôi hỏi cô trả

lời là được, sẽ không thiếu cô đâu ."

Liễu Y thầm than một tiếng, bị buộc phải lấy tiền, cảm giác này sao mà hơi bị khó chịu, cũng đành

ngồi thẳng dậy: “Anh hỏi đi, vậy tôi cũng không khách sáo nữa."

"Tên của cô?" Tuần Tu mặc dù đã biết, nhưng Liễu Y chắc chắn không biết là anh biết tên cô, phải hỏi cái này trước đã.

"Liễu Y." Liễu Y thành thực trả lời, âm thầm bẻ ngón tay.

Tuần Tu giờ mới phát hiện Liễu Y này không phải người bình thường, giống như Hà Dương với Hạ Thành Lâm đã từng nói, hoàn toàn không suy nghĩ thể

theo lẽ thường: "Liễu Y sao, tên không tệ, tôi là Tuần Tu, hôm nay cũng

coi như chính thức biết nhau."

Liễu Y trợn tròn hai mắt, cô là

công nhân vệ sinh mà còn có thể quen biết người giàu có như thế này sao, còn cái gì mà chính thức quen biết nữa chứ, chỉ là, mặc dù trong lòng

nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không lộ điều gì, gật đầu: "Tên của anh

cũng không tệ."

Tuần Tu nghẹn lời, rồi dựa người ra sau: "Nếu

biết rồi, có mấy việc, tôi đây nói thẳng, tôi cảm giác cô nhìn hơi quen, à phim Thiên Khải Phong Vân tôi đã xem qua."

Liễu Y khẽ nguyền rủa, khẽ ho: "Vậy sao?"

"Mấy người hồi nãy đuổi theo cô, hình như là fan cuồng phải không?" Tuần Tu nói thẳng, từng bước từng bước.

Liễu Y mắt liếc, chột dạ, chẳng lẽ người này đã sớm biết, Hà Dương này thật

là nhiều chuyện mà, bất mãn nhỏ giọng nói: "Anh tinh mắt ghê."

"Tôi tàn phế như thế, cũng chỉ có đôi mắt là dùng được thôi." Tuần Tu hời hợt, hơi âm trầm.

Liễu Y thầm than, đừng giả bộ chứ, giả bộ mà cũng không giống nữa chứ, người khác không biết anh có tàn tật hay không, cô hoàn toàn biết rõ, đôi

chân này mặc dù không thể chạy nhảy, nhưng đi lại bình thường vẫn có thể được.

"Mắt anh thật không tệ, tôi thực sự là nghệ sĩ của Tân

Thần." Liễu Y thử dò xét, thấy đôi mắt bình tĩnh của Tuần Tu, cô nguyền

rủa Hà Dương.

Mà lúc này Hà Dương đang ngồi trong hội sợ bỗng cảm thấy lạnh cả người, hắt xì hai cái, thầm nghĩ, chẳng mẽ mình bị cảm sao.

Liễu Y nói thật, Tuần Tu gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Cho nên, cô chính

là người diễn vai sát thủ trong Thiên Khải Phong Vân, hèn chi nhìn cô

rất quen."

Liễu Y nghe xong, trong lòng châm chọc, cách nói nhẹ nhàng này, thật đúng là không thích hợp với cô mà.

Sờ sờ hai tay cô nói: "Đúng rồi, Hà quản lý ở hội sở cũng biết, diễn viên

thì chỉ có cái tiếng, chứ không đủ tiền để ăn, nếu không, thì tôi cũng

không phải làm công nhân vệ sinh ở hội sở."

Tuần Tu hiểu Liễu Y nói gì, khóe miệng cong lên: "Yên tâm, chỉ có tôi hiểu rõ thôi."

Đang nói thì người đàn mặt đen đi tới, đứng kế bên Tuần Tu, nói: "Đã chuẩn bị xong, hiện tại dùng cơm luôn ạ."

Tuần Tu liếc nhìn Liễu Y bên kia, gật đầu, về sau còn có nhiều thời gian,

nhìn Hải Phong chuẩn bị đi lấy xe lăn, nói: "Không cần."

Hải Phong không hiểu gì, dừng bước lại, thấy Tuần Tu hất cầm nhìn Liễu Y, đưa tay chờ đợi.

Liễu Y thật nội thương, chỉ là vì một bữa ăn chực mà thôi, cô nhịn.

Ánh mắt Tuần Tu dần nhu hòa, ung dung nhìn người trước mặt bất đắc dĩ đit

ới bên cạnh mình, thấy cô cúi đầu , tai rũ xuống, cánh tay mảnh khảnh

kéo eo của mình, dùng sức, bị cô vững vàng bế vào trong ngực.

Tuần Tu lấy tay vòng lên cổ trắng nõn của Liễu Y, cảm giác chỉ cần một tay

cũng có thể nắm chặt, chút nữa là có thể bẻ gãy, nhưng mà, bên trong

thân thể yếu đuối này, lại cất dấu một sức mạnh nào đó, khiến Tuần Tu

không tự chủ suy đoán.

Liễu Y nghe Tuần tu chỉ định, đi tới phòng ăn, đi tới cạnh bàn ăn, trực tiếp đem người trong ngực ném xuống ghế,

mà người đàn ông mặt đen đi theo sau chợt hoảng hốt, trợn mắt nhìn Liễu

Y.

Liễu Y không thèm để ý người nào đó đang trừng mình, xoay

người ngồi đối diện, nhìn chằm chằm các loại món ăn trên bàn ăn, nuốt

nước bọt.

Tuần Tu coi thường cái mông bị thương, nhíu mày, liếc

Hải Phong sau lưng, rồi nhìn Liễu Y: "Bác Ngô không biết có khách tới,

nên món ăn hơi đơn giản, cô cứ tự nhiên."

Liễu Y nghe xong, thần kinh run lên, mắt sáng rực lên, lập tức chuẩn bị, trong miệng nói, "Tôi sẽ tự nhiên, cám ơn đã mời."

Một mảnh quét qua, ngay cả lá rau cũng không còn, Liễu Y phồng miệng lên,

mong mỏi nhìn chằm chằm, mấy món này ngon hơn chú Mập ở hội sở nhiều,

mắt nhìn chằm chằm trên mặt bàn, vừa mới ăn xong, lại lấy thêm nữa .

Đôi đũa trong tay Tuần Tu cứng đờ, nhìn chằm chằm người đối diện không hề

hay biết gì, con gái gì mà lại ăn như thế, mắt thoáng qua tia sáng, rồi

cúi đầu ưu nhã dùng cơm.

Mà Hải Phong đứng phía sau sắc mặt biến đổi màu này hết màu khác, con bé này trong trại tị nạn mới ra hả trời.

Tuần Tu vừa ăn, vừa nhìn, khóe miệng cong lên, tâm tình thả lỏng, lại thêm

một chén, Hải Phong sau lưng xem thế là đủ rồi, vẫn không ngừng quan sát Liễu Y.

Liễu Y từ từ buông chiếc đũa trong tay xuống, đưa tay

vuốt cái bụng, mắt liếc trên mặt bàn hầu như đã trống rổng, bắt đắc dĩ

ngẩng đầu lên nhìn Tuần Tu đang nhìn chằm chằm cô.