Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 2

Cô đi đến trước cửa

phòng sách theo hình ảnh quen thuộc trong đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bật đèn, đi tới trước giá sách, ngón tay lướt qua các dãy sách, dừng tại

một chỗ, nhanh chóng lấy cuốn sách kia, đứng trước kệ sách lật xem.

Liễu Y chỉ tốn mười phút để xem hết cuốn sách, lực tinh thần mạnh mẽ, nên

Liễu Y xem rất nhanh mà không bỏ sót chi tiết nào, không tính là quá

dầy, nhưng cũng không thu hoạch được gì, quả thực nó chỉ là một cuốn

tiểu thuyết huyền ảo.

Yên lặng khép cuốn sách lại, vô tình liếc

qua, ánh mắt dừng lại trên trang bìa cuốn sách, ngón tay vẽ một hình

quen thuộc, giống như đã thấy ờ đâu đó, Liễu Y để cuốn sách trên tay

xuống, mặt không chút thay đổi, đang muốn quay người đi ra ngoài, đột

nhiên nhớ đến cái hình vẽ này không phải là hạt giống khiến cho cô có

được lực tinh thần hay sao.

Ở tận thế, dị năng hoàn toàn có thật, nhưng đều không giống nhau, hơn nữa chỉ có rất ít, cụ thể mỗi hạt giống là ở đâu, làm sao để tồn tại, giống như tận thế lại tới, rồi đột nhiên

nhận được sự giúp đỡ, nhờ niềm hy vọng còn sót lại, mà mình đã chạy trốn trong nửa năm qua lẫn trốn trong thư viện, tác phẩm điêu khắc được chạm trổ trên nóc thư viện, chính là cái hình vẽ này, khi bản thân mình phải đối mặt với cuộc tập kích của đám động vật biến dị, cô đã vô tình biết

được lực tinh thần lúc sắp chết.

Mà dị năng, khi xuất hiện hoàn

toàn không tuân theo qui luật nào, lúc đầu là cấp một, chỉ giới hạn

trong 10m, đến cấp hai, giới hạn là 50m, đều do chính bản thân cô tự tu

luyện, mỗi dị năng chia làm mười cấp, mà cách thăng cấp không giống

nhau, cách thức rèn luyện cũng không giống nhau, một câu nói phổ biến là hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.

Như vậy thì, cô từ tận thế đến nơi này, chẳng lẽ là trùng hợp, hay chính là ác ma, vật tế mà chốn âm phủ đã sắp đặt, cho gọi.

Liễu Y nắm chặt cuốn sách trên tay, cho dù thế nào đi nữa, rất hiếm khi mình có thêm một mạng sống, việc này mới là quan trọng nhất, còn cái hình vẽ kia, Liễu Y nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đối mặt với uy hiếp, không

biết phải đối mặt với chuyện gì, Liễu Y tin tưởng vào sự diệt vong,

hoàn toàn tiêu diệt, chỉ là trong giai đoạn này, phải làm sao để bản

thân mình tồn tại, phải hiểu được cuộc sống của thân thể này, để người

khác không phát hiện ra điều gì bất thường, về hình vẽ kia, về sau còn

rất nhiều thời gian, dù sao vẫn còn có thể tìm ra lời giải đáp cho câu

đố này.

Trước tiên, Liễu Y tìm chỗ để giấu cuốn sách này,

đây chính là đầu mối duy nhất, sau đó đi đến phòng khách, nhìn thấy

phòng khách giống như là nghi lễ tôn giáo, cô thở dài thật nhỏ, nghĩ

thầm, Liễu Y cô sống rất tốt, không phải đó chỉ là một thằng đàn ông

thôi ư, thế nhưng lại hành hạ chính bản thân mình, hy sinh linh hồn của

mình, kích động ác ma, đưa mình tới một không gian khác.

Cô nên

cảm ơn sự hy sinh hay là nên cảm khái về Liễu Y kia, còn làm cô cảm thấy xúc động hoặc là nói theo một cách khác, cô được gọi đến chẳng lẽ do

ác ma tồn tại.

Vẻ mặt Liễu Y lạnh nhạt, không vui không buồn,

nhìn phòng khách đầy các vệt máu lớn, lúc này mới đưa hai tay ra nhìn

một chút, nhưng hai cánh tay hoàn toàn trơn bóng không có một chút vết

thương nào, lòng đầy nghi ngờ, lập tức dọn dẹp sạch sẽ từ nhà vệ sinh

đến phòng khách, cho đến khi hoàn toàn sạch bóng, thì mới phát hiện lúc

này trời đã sáng.

Thật ra sau khi tỉnh lại, mặc dù cô trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng cô thật sự không thể tin được, chỉ sợ là mình đang ngủ, chỉ sợ phải trở lại cái địa ngục đó rồi bị tiêu hao sức lực, Liễu Y không muốn nhắm mắt nhưng có chút mệt mỏi, nên vào phòng tìm đồ ngủ,

rồi xông thẳng vào nhà vệ sinh để tắm, thay quần áo xong, đi đến bên

giường.

Ánh mắt thẫn thờ, ngón tay xẹt qua cái chăn bông, lòng đau xót, nằm

xoay người lại, cơ thể không tự chủ điều chỉnh trạng thái cảnh giác, từ

từ nhắm mắt.

Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cho đến tận giữa

trưa, Liễu Y mới cảnh giác mở mắt ra, lập tức phóng lực tinh thần, bắt

đầu nhìn xung quanh, cơ thể căng thẳng, bắt đầu thả lỏng, nheo mắt nhìn

cách bài trí của căn phòng, nhớ đến gì đó, sắc mặt cô liền thay đổi,

giống như đang cười lại vừa giống như đang khóc, cảm giác thật kì lạ,

đêm qua mình thật sự là không nằm mơ, quả thực là đã biến thành Liễu Y

này rồi, nghĩ đến đêm qua soi gương thấy khuôn mặt không phải là của

mình, cô thật không thể nào miêu tả được cảm giác lúc đó.

Thân

thể của Liễu Y này, cũng được xem là xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng

rất đặc biệt, điển hình là một cô gái yếu đuối, giống như một đóa hoa

tầm gửi, mái tóc đen dài, ánh mắt mang theo cảm giác mông lung, giống

như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, lúc mới nhìn thấy, Liễu Y hoàn toàn kinh ngạc, mình lúc trước thật sự cũng có thể xem là xinh

đẹp động lòng ngườinhưng không cách nào so sánh được với tướng mạo bây

giờ, dù vậy cô vẫn không quen nhìn vẻ ngoài của mình như thế này, thoạt

nhìn quá yếu đuối.

Nếu như ở trong cái thế giới kia của cô, cô

gái như thế này có thể sống được, không phải bởi vì lòng dạ quá đen tối, mà là quá ngây thơ, lòng dạ đen tối, sẽ khiến người khác chịu chết, quá ngây thơ, sẽ có người vì cô ta mà chịu chết.

Sau khi nghĩ ngợi

xong, cô không mang dép mà nhảy xuống giường, duỗi lưng một cái, nhìn

cửa sổ bị rèm che lấp, cô đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ngẩng

đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, ánh mắt lộ ra vẻ u ám, không

biết vì sao, cô cảm nhận được một tương lai tương sáng đang đến.

Từ phòng ngủ đi ra ngoài, cô lập tức muốn chạy thẳng vào nhà bếp, nhưng

thấy cửa sổ phòng khách vẫn giống như đêm hôm qua, một cánh cửa sổ khép

hờ, nghe được động tĩnh bên ngoài, cô không kiềm chế được từ từ đi đến

gần cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy dòng người hòa cùng dòng xe đang chạy, âm thanh ồn ào náo nhiệt, không hiểu sao cô lại cảm thấy run rẩy, đây mới là cuộc sống, thật quen thuộc làm sao, chưa bao giờ trải qua

sinh tử, sẽ không hiểu được thế nào là hòa bình và tự do.

Trước

khi tận thế, Liễu Y là một cô gái bình thường, đi học, đi làm, cuộc

sống một nhà ba người ấm áp, nhưng khi phi thuyền chở người quay trở về, virut bắt đầu lan tràn, động thực vật biến dị, hoành hành điên cuồng,

mà nhân loại chúa tể, lại bị ép phải chạy trốn, thức ăn trở nên khan

hiếm, thực vật bị biến dị, thức ăn ngày càng khan hiếm hơn, công việc

của cô ở thành phố vô cùng khó khăn, phải chạy về thị trấn nhỏ nơi cha

mẹ sống, lại đối mặt với sự thật cửa nát nhà tan.

Liễu Y

thành cái xác không hồn, vốn đã mất đi mục đích sống, lại bị người khác

lợi dụng, nhưng vẫn kiên trì đứng lên, càng bị áp chế thì càng phải vùng dậy, nhưng thật không ngờ, cuối cùng, bị đoàn thể chung sống hai năm bỏ rơi.

Cô thật ra đã chuẩn bị tốt, suy cho cùng nếu đối mặt với

đám động vật biến dị mạnh mẽ, một con thì tạm được, hai con còn có thể

bảo vệ được tính mạng, nhưng một đám, cô chỉ có thể chạy thật nhanh, may ra cô có thể sống sót, nhưng lúc cô không kịp quan sát, lại đột

nhiên bị một đám động vật biến dị chặn lại, thật ra khi đối mặt với

điều này, Liễu Y chẳng thể trách ai, bản năng của con người chính là

chạy trốn, nhưng từ trong đáy lòng, cô vẫn rất thất vọng, dù sao cũng đã ở chung lâu như vậy.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chán nản thở dài, mình không có tư cách trách người khác, chỉ là mình không đủ mạnh mà

thôi, hoàn toàn đã sớm biết quy tắc của thế giới kia rồi cơ mà…

Hít thở không khí hòa bình tự do xong, Liễu Y liền chạy thẳng về phía nhà

bếp, mở cửa tủ lạnh, lại nhớ đến việc gì đó, bèn xoay người mở cái thùng ra, nhìn thấy thùng gạo trắng bóng, đôi mắt cô chợt sáng lên, tay chân

luống cuống bắt đầu nấu cơm, sau đó chờ cơm chín.

Liễu Y nuốt

nước bọt, ngửi mùi gạo thơm trong không khí, xa lạ mà quen thuộc, mắt

chợt sáng lên, cơm chín rồi, cô vội vã lấy thìa múc cơm, rồi cầm lấy bát cơm vội vã ăn, không để ý cơm còn nóng, Liễu Y cố bỏ vào miệng, hai mắt trừng lớn, ăn như hổ đói, hương vị này, đã quá lâu rồi không nếm qua.

Nguyên một nồi cơm tẻ, nên Liễu Y ăn no nê, mới lưu luyến rời mắt khỏi thùng

gạo, xoay người đi ra ngoài, nhìn bố cục căn hộ: một phòng khách, một

nhà bếp, hai phòng ngủ và một nhà vệ sinh, Liễu Y quan sát căn hộ, bắt

đầu tìm kiếm đồ vật gì đó sau này có ích cho mình, rồi đi đến phòng

khách, ngồi trên sô pha, Liễu Y cẩn thận so sánh những kí ức kia với tài liệu trong tay, hồi tưởng lại và tự hỏi chính mình, cho đến lúc mặt

trời lặn.

Liễu Y, nữ, hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp học viện

điện ảnh Đô Thành khóa năm 2219, có một người mẹ, cha mất sớm, lúc Liễu Y năm tuổi thì mẹ cô ta tái hôn với giám đốc xí nghiệp Phong Thành – Chu

Thành, Chu Thành góa vợ, có một đứa con trai là Chu Phi, năm đó mười

tuổi, Liễu Y từ khi lên trung học thì học nội trú ở trường, không về

nhà, trong lòng oán giận mẹ, nên không chấp nhận mình có một gia đình

mới.

Sau khi tốt nghiệp, mẹ cô ta lấy tiền dành dụm, giúp Liễu Y mua một căn hộ cao cấp ở chung cư Văn Hưng, để Liễu Y có chỗ ở.

Khi Liễu Y học đại học năm ba thì có bạn trai là Dương Vanh, sau khi tốt

nghiệp cả hai kí hợp đồng với công ty giải trí Tân Thần, chưa đầy một

năm, thì chuyển sang công ty khác chung với Tần Văn, rồi Liễu Y bị tung

tin đồn là kẻ chuyên gia bám theo Dương Vanh , nói rằng cô thực sự không phải là bạn gái của hắn ta.

Liễu Y chỉ là diễn viên hạng ba,

từng đóng một vài bộ phim, chỉ đóng vai đứa đầy tớ, một người qua đường Giáp, đóng một hai quảng cáo bình thường, khi vừa biết chuyện này, công ty lập tức đình chỉ công việc của Liễu Y, trừ người giới thiệu Liễu Y

vào công ty là chị Tiền có mấy lần an ủi cô ấy, những người khác đều

mắng chửi Liễu Y là một đứa vô liêm sỉ, còn thường xuyên đem vẻ mặt đáng thương của cô ta ra trêu chọc.

Trong lòng Liễu Y oán giận không thể nói ra, nên đi đến bước đường cùng, linh hồn không biết phải đi về đâu.

Cô thở dài một cách buồn bã, thật tội nghiệp cho cuộc đời của thân thể

này, nhưng có điều, bây giờ đã biến thành cô rồi, cô cũng không thể đi

làm diễn viên nữa, mặc dù có trí nhớ của Liễu Y kia, nhưng cô lại không

có bản lĩnh của cô gái này.

Ở thế giới kia, lúc đầu Liễu Y chỉ

là một cảnh sát, hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày là được, nhưng tận thế lại đến, cô phải rèn luyện thân thể để bảo vệ tính mạng, sau khi có được

lực tinh thần, cô mới có thể sống sót trong năm năm.

Liễu Y suy

ngẫm, hai mươi hai tuổi đã tốt nghiệp, làm việc mới một năm, thì tận

thế, vô tri vô giác trải qua năm năm, thật ra đã hai mươi tám tuổi rồi,

hiện tại được trẻ lại 4 tuổi, cơ thể của tuổi trẻ, thật tốt, mặt Liễu Y

không chút thay đổi, bất chấp nói thế nào, thì nghề nghiệp của Liễu Y

này, bản thân cô không thể nào làm được, đối với khuôn mặt hoàn toàn tê

liệt của cô mà nói, thì việc này quá khó khăn.

Nằm trên ghế sô

pha, cô vuốt đầu tóc lộn xộn, rồi nhìn mái tóc dài, thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này cô chợt nhớ tới cô gái này chắc còn ít tiền để dành trong ngân hàng, lúc này mới nhớ tới, mà cũng không vội, cứ từ từ đi, cô còn

có thể sống thêm được mấy tháng, trước tiên phải dự trữ, đây là việc

quan trọng nhất, trong nhà có lương thực, lòng không hoảng hốt.

Nhanh chóng bò dậy, cô tiếp tục tìm hiểu, đầu tiên là phải hiểu được cái xã

hội hoàn toàn mới này, một đất nước và thế giới hoàn toàn mới, để xem có nghề nghiệp nào thích hợp với bản thân hay không, nếu không thì cô sẽ

chết đói.

Sắp xếp lại các tin tức có ích trong đầu, Liễu Y biết

bây giờ là năm 2224, mùa thu, nước Z, người của quốc gia này không khác

với người ở thế giới kia của cô là mấy, mà ngôn ngữ của thế giới này

cũng giống của cô, mặc dù kiểu chữ có chút thay đổi, nhưng đất nước này

rất rộng, văn hóa lịch sử hoàn toàn khác, Liễu Y biết được những người

quen, thấy được nơi ở của họ nhờ vào trí nhớ.

Hiện tại, Liễu Y

hoàn toàn không lo lắng về công việc của cô gái kia, cho nên cô chỉ suy nghĩ về công việc mà mình có thể làm, qua một lúc, thật sự không có, mà lực tinh thần vốn là bí mật của Liễu Y, ở tận thế, cô cũng không tiết

lộ ra, đừng nói là ở thế giới yên bình này, đây là thứ tồn tại sâu nhất

trong lòng cô, thứ duy nhất để cô có thể dựa vào.

Liễu Y đang

lên kế hoạch cho mình, bỗng nghe được tiếng chuông cửa vang lên, cô

nhanh chóng nhảy xuống ghế sô pha, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, lập tức bỏ đồ trên ghế sô pha vào túi, rồi vội vã quăng dưới gầm

giường trong phòng ngủ, nghe chuông cửa bị nhấn liên tục, Liễu Y bình

tỉnh, dùng lực tinh thần quét qua, như nghĩ tới điều gì đó.

chị Tiền – người đại diện của Liễu Y, làm sao mà lại xuất hiện ở đây cơ

chứ, Liễu Y soi mình trong gương, vuốt vuốt khuôn mặt và mái tóc dài,

mới bình tĩnh nói trong gương : ”Bắt đầu từ hôm nay, mày sẽ là Liễu Y.”