ăn phòng của câu lạc bộ Girls friend hôm nay im ắng đến lạ thường.
Và vì không phải ngày sinh hoạt của nhóm thường kỳ nên không có ai đến đây, các chị em les thường chỉ tập trung vào ngày nghỉ, cuối tuần hoặc hẹn hò sinh họat nào đấythì mới có mặt đông đủ, còn ngày thường rất hiếm bởi ai cũng có công việc riêng của mình. Tuy nhiên theo quy định chung của Kiều Thu khi thành lập câu lạc bộ này thì là nó hoạt động theo quán cà fê “Quỳnh Hương”, có nghĩa là khi quán còn bán tức là câu lạc bộ trên lầu cũng song song hoạt động. Khi có hội viên nào có như cầu đến đây cùng bạn bè thì nhân viên phải lập tức phục vụ ngay, với free tình cho không của các les.
Ánh đèn mờ mờ, không khí lành lạnh.
Ba người đàn bà ngồi đơn côi xung quanh chai rượu cạn quá nửa, đấy là chai thứ hai hay ba gì đó.
- Thực ra chúng ta là ai? Là ai… tại sao ông trời lại đày đọa chúng ta như vậy?
Lắc lư bên chai rượu, Kiều Mộng Thu lẩm bẩm cười rồi lại khóc. Choang… chiếc ly rượu bằng pha lê rời khỏi tay nàng rơi xuống nền nhà, vỡ vụn.
- Chẳng là ai cả… chẳng là ai cả….
Dạ Yên Thảo loạng choạng bước lại gần Kiều Mộng Thu, hơi rượu nồng, nói như khóc.
- Chỉ là những người đàn bà bất hạnh mà thôi… đồng tính … hay les đâu phải là điều chúng ta muốn và tự chọn cho mình?
- Khi vừa có đủ hiểu biết là chị đã hiểu rằng mình là người không bình thường rồi – Hoài Hương Trang buồn rầu tâm sự thật. Đây là điều mà bao nhiêu năm nay nàng kiêu hãnh giấu biệt, chôn sâu trong nỗi lòng và chưa bao giờ nàng tâm sự với ai. Mặc dù thừa biết mình là một les, thế nhưng Hoài Hương Trang luôn bị nỗi ám ảnhlà một khi nàng buộc phải thừa nhận sự thật này với ai đó thì có cảm giác như bị lột trần truồng giữa ban ngày trước mắt mọi người vậy. Cho nên nàng sống và mặc mọi người nói, thiên hạ hiểu thế nào, mặc kệ, nhưng bảo nàng thừa nhận sự thật về bản thân thì không bao giờ, có chết cũng không, đó làm tâm niệm của nàng. Và đây là lần đầu tiên trong đời mình mà nàng muốn nói với hai người bạn gái les thân thiếtnhư để giải tỏa nỗi lòng – Chị sợ và cố đấu tranh với bản thân mình, nhưng vô ích, nó cứ như cái vòi bạch tuột vậy, càng né tránh thì nó lại càng siết mình chặt hơn, chặt hơn… Chị đã bị trầm cảm một thời gian dài, thậm chí nhiều lúc chị nghĩ đến cái chêt. Bởi chị cảm giác rằng chỉ có cái chết thì mới giải thoàt được những ám ảnh đau khổ này. Cho đến một ngày thì, bác sỹ riêng của gia đình nói chuyện riêng thẳng thắn với chị sau một thời gian dài điều trị, rằng chị nên thừa nhận sự thật chị là les và nên sống thật, đừng để những giày vò làm tổn thương đến thể xác l ẫn tinh thần mà không giải quyết được gì cả. Sự thật thì luôn luôn là sự thật, tại sao phải chối bỏ nó mà có chối bỏ cũng không được, vậy tại sao không thừa nhận, chấp nhận nó? - Hương Trang nghẹn ngào – Chị đã bị sốc khi phải đối diện với thực tế phũ phàng và, cũng mất một thời gian dài chị đấu tranh với những mặc cảm bản thân trong những người xung quanh, sự dày vò bởi những giá trị đạo đức, văn hóa, bổn phận trách nhiệm… mà mình được giáo dục từ béđể rồi cũng đành phải chấp nhận. Thế nhưng, nói thật là thẳm sâu trong lòng chị đến nay thật ra vẫn mang một nỗi đau âm ỉ với câu hỏi cay đắng, tuyệt vọng là tại sao mình lại không được sống như những người phụ nữ khác, có tình yêu trai gái bình thừơng và có một mái ấm gia đình hạnh phúc, chồng con đàng hoàng như những người khác. Tại sao?
Khoát tay quờ quạng vô nghĩa trong không khí, Kiều Mộng Thu nói lè nhè.
- Không ai và chẳng bao giờ có ai muốn mình trở thành bất bình thường trong mắt mọi người cả. đồng tính không bao giờ là sự lựa chọn của bất kỳ trong chúng ta lẫn những ai như chúng ta mà phải hiểu nó là nỗi bất hạnh giáng xuống đầu ai đó, được hiểu mặc nhiên như là số phận.
Choang… lại thêm một chiếc ly pha lê nữ rời khỏi tay nàng rơi xuống nền nhà làm bật lên những âm thanh chói tai. Thế nhưng Hoài Hương Trang lại reo lên, thích thú với cái trò quẳng ly này. Nàng lập tức chồm lên quầy rượu đưa tau quơ một đống ly rồi cầm từng cái, từng cái chọi lên trần nhà hoặc ném ra xa với người tích cực hưởng ứng nhất chính là Kiều Mộng Thu. Dạ Yên Thảo cố căn ngăn không được, nhưng rồi chính nàng cũng thấy thú vị với cái trò này và nhiệt tình tham gia.
Những tiếng pha lê vỡ vụn trên nền nhà thành những âm thanh kỳ lạ. và không hiểu sao, Dã Yên Thảo lại nghe như những tiếng nấc nghẹn ngào đâu đó vang vọng lại.
Cũng may đây là phòng máy lạnh, kín cửa, nhân viên phục vụ hầu nhưkhông được phép lên đây khi chưa được gọi, cho nên phía bên dưới quán mọi người vẫn sinh hoạt bình thừong. Chứ nếu giây phút này nếu có ai xuất hiện sẽ thấy ba người đàn bà điên khùng đang uống rượu, cười khóc tưng bừng và thi nhau tung những cái ly lên trời thì chắc chỉ có nước gọi 113.
Những ly rượu rồi thì cũng hết, thôi thì kiếm được thứ gì trong tay thì đều được dùng luôn.
Ba người đàn bà les thi nhau ném, chọn một điểm vô hình phía trước làm đích và, ai ném trúng thưởng một ly, ai trượt thường hai ly…
Thở hào hển vì la hét suốt nãy giờ, Kiều Mộng Thu leo lên quầy, ngồi xếp bằng và với lấy đàn ghita thùng treo trên tường, búng tưng tưng mấy phím đàn
Thôi chào em…
Về giữa phố xá thênh thang…
Không gì vui, thì hãy cố nhớ đôi lần.
Đêm này đêm, buồn bã với những môi hôn,
Trong vườn trăng, vừa khép những đóa mong manh.
- Chị phải xù lông nhím để bảo vệ chính mình, chứng tỏ mình cứng rắn và mạnh mẽ… Có ai biết mỗi khi đêm về nằm một mình trong cô đơn chị thèm biết bao một bờ vai để chia sẻ, hờn giận không?
- Còn em, Dạ Yên Thảo buồn bã – em hiểu nỗi cô đơn ấy từ rất lâu rồi.
- Tại sao chúng ta lại không bình thường? Kiều Mộng Thu hét lên cay đắng.
- Bởi vì chúng ta là những les – Hoài Hương Trang thản nhiên trả lời – Cũng chẳng việc gì phải xấu hổ hay đau khổ cả, cứ chấp nhận như vậy mà sống đi, bởi chẳng có bao giờ có thể chối bỏ sự thật ấy đâu, các bạn của tôi.
- Đôi lúc tôi cứ có cảm giác chúng ta như những mụ điên.. dư thừa hơi sức lẫn tiền của nên chẳng biết làm gì để mà lao đầu vào chuyện les của les, tại sao phải như vậy - Kiều Mộng Thu lè nhè nói – Biết bao đàn bà con gái lớn lên có tình yêu, rồi mặc áo cưới, rồi sinh con đẻ cái, đi làm kiếm sống, nuôi con… Vòng quay qui luật tuần hoàn nhất định của tạo hóa sao không đúng với chúng ta, là sao?
- Bởi vì chúng ta là những les, chẳng khác gì bị điên… Dạ Yên Thảo gật gù trả lời.
- Chúng ta chẳng điên, chúng ta chỉ điên khi cố chống lại chính mình bằng những giá trị luân lý đạo đức và rào cản của xã hội. Hoài Hương Trang lạnh lùng nói, không nhìn hai người bạn của mình – Sẽ có rất nhiều kẻ nhân danh điều này điều kia để lên án chúng ta, nhưng… làm một cử chỉ nhổ nước bọt, nàng nói – Hãy coi khinh những kẻ ấy, chúng chẳng đáng là ai cả để có quyền kết tội chúng ta. Chúng ta phải sống và đấu tranh đòi quyền làm người như mọi người.
- Thì có ai nói chúng ta không phải là người đâu - Yên Thảo thở nhẹ.
- Người … ha … ha … ha là người - Kiều Mộng Thu cười mà nước mắt trào ra. – Phải, nhưng chẳng rõ là thứ người gì thôi.
- Thôi, thành khùng thật bây giờ!
Hoài Hương Trang phẩy tay ra hiệu chấm dứt tranh cãi không đầu không đuôi giữa ba người và cầm lại bàn chai rượu.
Ta mang cho em một đóa quỳnh
Quỳnh thơm hay môi em thơm
Em mang cho ta một chút tình
Miệng cười khúc khích trên lưng
….
Ta mang cho em một chút buồn
Vì ta như sóng lênh đênh
Môi em cho ta một cánh hồng
Lụa là phút ấy chưa quên….
Giờ đây thì cả ba người cùng hòa giọng ca, những tiếng hát nhừa nhựa nghe như tiếng khóc.
Tình yêu đồng tính ư, liệu có thật không? Kiều Mộng Thu nhìn hai người bạn của mình và nghẹn ngào hỏi trong nước mắt rơi. Dạ Yên Thảo nhìn bạn thông cảm, nàng hiểu rằng nổi đau trong lòng Kiều Mộng Thu với người tình nhỏ bé ấy đến giờ vẫn chưa ngôi ngoai. Sòng phẳng với lòng mình và tin tưởng vào sức mạnh ưu thế của bản thân bằng một cuộc chia tay nhanh chóng, đơn giản và không luyến tiếc điều gì cả. tất cả chỉ là tự dối lòng, khi đêm về nằm co một mình chợt những kỷ niệm thân thương lại ùa về, cay đắng không biết nói cùng ai. Người xưa lúc hư lúc thực, em đến bên ta trong giấc mơ ngọt ngào của nước mắt chảy ướt đẫm gối và đêm cứ lạnh lùng trôi trong cô đơn của giấc ngủ mộng mị. Sao em không ở bên ta mãi cứ xa vời vợi. Cứ tự dối lòng mình rằng đã qua rồi, đã quên đi, ta mới là người chiến thắng trong cuộc tình này, để rồi trong đơn côi, khi chỉ mình ta nhìn ta thì mới chợt nhận ra rằng, ta yêu em biết bao. Bé ơi….
Hoài Hương Trang nhếch mép cười gằn, nói đay nghiến.
- Kẻ đồng tính nào cũng vậy, nam- gay hay nữ - les đều khôn nguôi nói trong tuyệt vọng về tình yêu trong giới. Thậm chí còn có dăm ba đám cưới chui, có cả màn trao nhẫn cưới với lời thề nguyền lải nhải rất lâm li. Lải hải – nàng giễu cợt – phải, luôn luôn là lải nhải về tình yêu đồng tính, hình như đó là niềm ước mơ bay bổng mọi kẻ đồng tính và có người sẵn sàng bỏ cả đời đeo đuổi ước mơ đó, nhưng nó có thật không? Nàng so vai nhìn hai người bạn les của mình, chờ một câu trả lời.
Kiều Mộng Thu thở dài:
- Kẻ đồng tính nào cũng ao uớc tìm được một tình yêu đồng tính vĩ đại, trong khi thật tế thì chung đụng với không biết bao nhiêu người. Vậy chứ mà lúc nào cũng gào toáng lên, thi vị hóa một cách rất kịch về niềm tin chắc chắn rằng sẽ có một tình yêu đồng tính thật sự.
- Đã có rất nhiều cặp đồng tính cố gắng giữ mối quan hệ “vợ-chồng” trong niềm tin rằng có tình yêu ở trong ấy – Hoài Hương Trang nhún vai. Tuy nhiên cuối cùng vẫn bộc lộ tất cả chỉ là một trò chơi tình dục mà thôi. Đến nay trong thực tế vẫn chưa có một loại mô hình mẫu nào trong các mối quan hệ ình dục đồng giới cả, chỉ có những kẻ đồng giới lớn tuổi sau khi phung phí sức lực thời trẻ thì nay mới kêu gào chuyện tình yêu. Song chẳng có tác dụng lẫn ảnh hưởng nào đến với các đồng tính nam – nữ trẻ. Chưa kể những tác động của gia đình, dư luận xã hội lẫn luật pháp đều không thuận lợi gì cho các quan hệ đồng tính như thế, chính những điều này cũng tác động không nhỏ đến những người đồng tính, buộc họ tự tạo cho nhau các dạng quan hệ riêng mà chủ yếu là thỏa mãn về tình dục với bạn tình hơn là gìn giữ một mối quan hệ lâu dài trên cơ sở tình yêu.
- Con nên, - Kiều Mộng Thu tiếp lời – em biết nhiều cặp đồng tính nam nam, nữ nữ sống với nhau lâu dài nhưng lại thỏa thuận là có quyền tìm cho mình những bạn tình khác. Quan niệm hiện đại bây giờ là quan hệ “mở”, ưa nhiều dạnh quan hệ khác nhau, thích biến đổi và phát triển, không theo khuôn mẫu nhất định trong quan hệ đồng tính.
- Thái độ tiếp nhận điều này của các cặp đồng tính như thế nào hả chị?
- Tất cả, sớm hay muộn đều đi đến thỏa thuận là tùy mức độ mà điều chỉnh các quan hệ với ai, phương pháp gì. Hay thật là hay, cuối cùng nó là cái gì? Nàng buông thõng câu kết đầy vẻ chán nản và nhìn chằm chằm về phía Dạ Yên Thảo.
Dạ Yên Thảo lặng lẽ nhìn hai người bạn les lớn tuổi của mình. Cuộc đời hai con người này đã trải qua những mối tình đồng tính, và họ cũng quá hiểu như thế nào để gọi là một tình yêu đồng tính. Theo họ, tất cả chỉ là truyện cổ tích của tình dục và trao đổi. Còn nàng, nàng cũng rất hiểu điều ấy, nhưng mà nàng vẫn hy vọng… Biết rằng hy vọng ấy cực mong manh, thậm chí có thể là không có thật, mặc dù đôi lúc biết rằng chính mình đang dối mình, nhưng, nếu sống mà không có gì để bấu víu hy vọng thì biết sốngra sao, sống để làm gì nữa. Nếu cho rằng trong quan hệ đồng tính, thuần túy chỉ tình dục thôi thì những quan hệ ấy đâu có khác gì thú vật, phải có yêu thương chứ, phải có một chút tình chứ cho dù nỗi yêu thương ấy là mong manh, không thật, thậm chí giả tạo nhưng nó sẽ cho ta những khoảnh khắc thoáng qua của cõi lòng về một tình cảm dịu dàng, chân thật ân cần trao nhau, phải không?