Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 405

Thường Hy cảm thấy Mạnh Điệp Vũ so với mình thì còn tà ác hơn nhiều. Nhìn nàng ở bên này khích bác ly gián Thẩm Phi Hà, nói vậy phía bên Dương Lạc Thanh nàng cũng thêm mắm dặm muối không ít, khẳng định hai bên sẽ hiểu lầm mà tàn sát lẫn nhau rồi chủ động lộ ra tội ác của mình trước mặt các vị đại thần. Ngay cả nhân chứng cũng tiết kiệm, một chiêu này quá tuyệt!

Thường Hy nghiêm trọng hoài nghi lấy thông minh của Mạnh Điệp Vũ tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện này, tuy nhiên lại không thể kín đáo như vậy, nơi này nhất định là có cao nhân chỉ điểm. Về phần cao nhân… Thường Hy quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác thấy khóe miệng hắn lộ ra nụ cười đắc ý, nàng đưa tay kéo hắn xuống, thấp giọng hỏi: “Chàng cũng xuất lực phải không?”

Tiêu Vân Trác tặc tặc cười một tiếng, nói: “Người thông minh dùng tài hùng biện.”

Thường Hy một hồi ngạc nhiên, có chút đáng thương nhìn về phía Mạnh Điệp Vũ, dầu gì cũng là biểu muội của hắn mà hắn vẫn nghiễm nhiên tính kế. Cầm thú a!


Dương Lạc Thanh giống như một cơn gió vọt vào, đều không thèm để ý tới các vị đại thần đang quỳ hành lễ đầy đất, một phen xông lên túm lấy cổ áo của Thẩm Phi Hà, nói: “Nữ nhân đê tiện này lại dám bán đứng ta? Là ngươi chủ động tìm ta hợp tác, muốn ta giúp đỡ hạ đổ Thái tử, muốn chỉnh chết Ngu Thường Hy. Là ngươi nói Đông Lăng vương thích Ngu Thường Hy, ngươi không muốn nữ nhân này sống trên đời. Ta giúp ngươi đoạt được đế vị ngươi cho ta cả đời vinh hoa phú quý, bây giờ mọi chuyện bại lộ ngươi thế nhưng lại đi mật báo! Tiện nhân này, ta muốn đánh chết ngươi!”

Thẩm Phi Hà đẩy ra Dương Lạc Thanh, lửa giận đùng đùng quát: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Rõ ràng ngươi bảo với ta trong tay ngươi có bí dược của Tần thái hậu có thể khống chế tâm trí người khác, ngươi cho Hoàng thượng ăn rồi mới có thể một bước lên trời trở thành Lạc phi! Bằng không với xuất thân của ngươi, với tư lịch của ngươi trong thời gian ngắn như vậy ngươi làm sao có thể ngang vai với bổn phi? Nữ nhân đáng chết này, ngươi rõ ràng đã nói chỉ hạ thuốc Thái tử, tại sao còn đánh chủ ý sang Vân Triệt? Ngươi giải thích cho ta, đây là vì cái gì?”

Thân thể Dương Lạc Thanh cứng đờ, không nghĩ tới Thẩm Phi Hà cũng biết chuyện này, nhìn tức giận trong mắt nàng mà bất chợt cười to: “Tại sao ư? Ngươi thật muốn biết?”


Thẩm Phi Hà híp mắt nhìn Dương Lạc Thanh, mất đi lý trí quát lớn: “Ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta, nếu không ta tuyệt đối không để cho ngươi tốt hơn!”

“Không để cho ta tốt hơn? Ngươi có bản lãnh gì không để cho ta tốt hơn? Một đầu ngón tay của bổn cung cũng có thể di chết ngươi!” Bất chợt Dương Lạc Thanh xoắn chặt năm đầu ngón tay đang túm lấy cổ áo Thẩm Phi Hà nhấc nàng lên khỏi mặt đất. Hai chân Thẩm Phi Hà cách mặt đất không ngừng giãy dụa, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn Dương Lạc Thanh. Nàng ta thế nhưng lại biết võ công?

Các vị đại thần tận mắt trông thấy cảnh này, có người nhát gan còn ngã ngồi trên mặt đất. Quá kinh khủng! Lạc phi… Là cao thủ võ lâm? ! !

Tiêu Vân Triệt chậm rãi xoay người lại tựa hồ lúc này mới phát hiện chuyện gì xảy ra. Khi hắn thấy được Thẩm Phi Hà sắp bị Dương Lạc Thanh ghìm chết, một thân mùi rượu lấp tức tiêu tán, sợ hãi lên tiếng kinh hô…