Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 342

“Mẫu hậu!” Chuyên Tôn Nhạc Đan hô lên, khăng khăng giữ ý kiến: “Con đã nói rồi, con sẽ không cưới Thường Hy, con chỉ hy vọng nàng hạnh phúc!”

“Ngươi không muốn cưới nàng thì nàng cũng phải tới! Nàng ta là thần nữ hộ quốc, người người đều mong muốn! Ta nhất định phải biến nàng ta thành thần nữ hộ quốc của Minh Khải. Ta muốn diệt Đỉnh Nguyệt quốc! Ta muốn Mạnh Vân Ca, Tiêu Nhất Hàng biết, người chiến thắng sau cùng chỉ có thể là ta!” Nói tới chỗ này Tần Nguyệt Như quay sang nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, nhìn nhi tử do chính mình sinh ra mà không nén khỏi tức giận. Khi gặp được ánh mắt căm hận của hắn nhìn mình, trong lòng bà không khỏi chấn động. Nhưng bà quyết không để chút việc nhỏ nhặt này ngăn cản bước chân.

“Mẫu hậu, Minh Khải quốc hôm nay đã trở thành của người, tại sao cứ phải trải lòng tham khắp thiên hạ? Người bỏ qua cho nhi tử, bỏ qua cho Thường Hy có được hay không?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thật sự mệt mọi. Đối mặt với một mẫu thân cường thế như vậy, hắn chỉ giống như muối bỏ biển. Tất cả nhân mã trong tay đã bị lấy đi, hắn hiện tại chỉ là một con rối, vậy thì còn ý nghĩa gì?

“Câm miệng!” Tần Nguyệt Như nhìn con trai của mình, chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép. Giá như hắn có được một nửa của bà cũng đủ, chỉ tiếc hắn lại như thế, không quả quyết, yếu đuối nhu nhược, thật sự là khiến bà thất vọng! “Những năm này ta vốn tưởng ngươi làm con tin thì sẽ có chút cầu tiến, sẽ không giống như trước kia. Ai ngờ quay đầu lại, mười năm con tin của người đều là vô dụng, vẫn một bộ dạng nhu nhược không thể chấp nhận được!”

Nói tới chỗ này Tần Nguyệt Như liền dừng lại, sau đó nói tiếp: “Chuyện này không có chỗ cho ngươi quyết định. Nói ngươi làm cái gì thì làm cái ấy là được!”

“Nương, sao người có thể đối xử với ca ca như vậy? Ca ca cũng là có ý tốt thôi!” Minh Sắt cũng có chút tức giận. Đến tột cùng vẫn là con trai ruột của mình, tại sao có thể nói những lời khó nghe như vậy?

“Ngươi cũng câm miệng! Về sau không cho phép huynh muội các ngươi gặp mặt quá nhiều, tránh cho lại lừa gạt ta làm cái gì!” Tần Nguyệt Như nói tới chỗ này liền phất tay áo bỏ đi.

Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh. Hai huynh muội không có nói chuyện. Minh Sắt nhìn ca ca, trong lòng tràn ngập đồng tình. Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ thẫn thờ nhìn vầng trăng trên cao bị mây đen che kín, tròng mắt hiện đầy ưu thương, hồi lâu mới lên tiếng: “Sắt nhi, muội trở về đi. Muội còn có chuyện cần làm.”


“Ca, huynh có cần muội giúp một tay không?” Minh Sắt không đành lòng nhìn bộ dáng sa sút tinh thần của ca ca, mở miệng hỏi.

“Nếu như muội thật lòng muốn giúp ta, vậy thì không cần làm tổn thương Thường Hy, không cần giúp mẫu hậu bắt Thường Hy vào cung. Nếu trong lòng muội còn có vị ca ca này, vậy hãy thay ta tìm kiếm thuốc giải, chỉ vậy mà thôi.” Chuyên Tôn Nhạc Đan thở dài một tiếng, biết rõ đây là làm khó Sắt nhi nhưng hắn không thể không đi nhờ vả nàng.

Minh Sắt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, thật lâu cũng không có nhúc nhích, về sau mới lên tiếng: “Thật là mẹ con, tính khí bướng bỉnh giống nhau như đúc! Không phải muội không muốn giúp huynh, huynh cũng biết thuốc giải bị nương giấu ở nơi vô cùng nghiêm mật, muội cũng không biết ở nơi nào. Về phần chuyện kia, cho dù muội không đi làm nhưng thủ hạ của nương có rất nhiều, ắt sẽ có người khác đi làm.”

“Muội không đi là tốt rồi. Về phần người khác ta cũng không biết, chỉ hy vọng Tiêu Vân Trác thông minh một chút, bảo vệ thật tốt Thường Hy.” Chuyên Tôn Nhạc Đan cười khổ một tiếng, nhìn Minh Sắt nói: “Mẫu thân cường thế, nếu như chiếm được Thường Hy nhất định sẽ lợi dụng nàng để thống nhất thiên hạ. Một nữ hài tốt như vậy sao có thể trở thành vật hy sinh đây? Nàng không nên dính phải cát bụi của thế gian này. Chờ muội gặp được nàng rồi sẽ hiểu lời ta nói. Nàng ấy thật sự rất hiền lành.”

Minh Sắt lắc đầu một cái, xoay người đi ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua người Chuyên Tôn Nhạc Đan còn bỏ lại một câu: “Ca, trên thế gian này tại sao lại có kẻ ngốc như huynh vậy? Muội nhìn mà đau lòng!”

“Thế gian không phải còn có mẫu hậu chấp nhất như vậy sao? Mọi người đã chết nhiều năm như vậy còn ghi hận mãi không quên. Chuyện của đời trước tội gì cứ phải bắt đời sau gánh chịu? Rảnh rỗi thì muội hãy khuyên giải mẫu hậu. Muội mặc dù không lớn lên bên cạnh mẫu hậu, nhưng là mẫu hậu đối với muội cũng cảm thấy thật lòng thua thiệt, lời muội nói chắc chắn mẫu hậu sẽ nghe.” Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ hy vọng mẫu hậu của hắn không còn cố chấp như vậy. Buông tay ra, đối với tất cả mọi người không phải là tốt sao?

Minh Sắt gật đầu một cái, nói: “Ca, huynh yên tâm đi, có thời gian muội nhất định sẽ nói. Huynh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai muội lại đến thăm huynh.”


“Muội ít đến thôi, tránh cho mẫu hậu lại giẫn lẫy sang muội.” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhẹ giọng nói.

“Muội mới không sợ, huynh cứ yên tâm đi.” Minh Sắt cười cười nói. Thật ra có chuyện này nàng cũng không dám nói, nương đã giăng lưới chỉ chờ bọn họ mắc câu, nếu như bị ca ca biết thì không biết sẽ nháo ra chuyện gì. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nói ra.

Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn bóng lưng Minh Sắt từ từ biến mất trong bóng đêm, hé miệng cười cười, sầu bi trong mắt cũng nhạt đi một chút. Trong lúc bất chợt lại nghe được một tiếng động nhỏ vang lên. Chuyên Tôn Nhạc Đan xoay người đóng cửa sổ, khóa kỹ cửa phòng lúc này mới đi đến nội thất, quả nhiên thấy được Dịch Dương tiến vào.

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” Dịch Dương quỳ xuống hành lễ nói, thần sắc nghiêm nghị.

“Đứng lên đi. Chuyện ta bảo ngươi tìm hiểu thế nào rồi? Tra được chưa?” Chuyên Tôn Nhạc Đan hỏi.

“Đã tìm hiểu được. Mấy ngày nay thành Bình Giang tăng phòng bảo vệ, cửa thành được kiểm soát nghiêm ngặt. Hơn nữa gần đây quốc sư không biết đã làm những gì, rất thần bí, vi thần phỏng đoán rất có thể là nhằm vào Đỉnh Nguyệt quốc. Thần còn nghe được tin tức, Thái hậu đã giăng sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ bọn họ lọt lưới.” Dịch Dương cúi đầu trả lời.

Chuyên Tôn Nhạc Đan thật ra đã sớm đoán được, mẹ của hắn là người không dễ dàng thay đổi. Bà nếu như muốn bắt Thường Hy thì sẽ không buông tay, nghĩ tới đây nhìn Dịch Dương nói: “Ngươi phải đi trước một bước, tìm được đám người Thường Hy trước Thái hậu, để cho bọn họ không nên vào thành. Về phần thuốc giải ta đã có biện pháp.”

Dịch Dương sửng sốt, trên mặt thoáng qua một tia khổ sở, nói: “Hoàng thượng, người không đấu lại Thái hậu đâu, không bằng đừng quản!”

“Ngươi sợ? Nếu sợ cũng không cần để ý đến!” Chuyên Tôn Nhạc Đan không vui nói.

“Mạng của vi thần đã sớm là của Hoàng thượng, còn có cái gì phải sợ? Thần cũng chỉ lo lắng tình mẫu tử của Hoàng thượng và Thái hậu bị tổn hại, vì một Ngu Thường Hy đáng giá không?” Nói tới chỗ này hắn yên lặng thở dài một tiếng, lại nói: “Thần thu được tin tức, bọn họ đã vào thành. Chúng ta chậm một bước, không thể ngăn được bọn họ nữa rồi.”