Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 339

Trong doanh trướng nhất thời có chút yên lặng, ai cũng không dám nói chuyện, ngay cả Thường Hy cách một tấm màn cũng cảm nhận được không khí khẩn trương bên ngoài. Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, huynh đệ không đồng lòng, chưa đánh trận cũng có thể loạn. Tình huống như vậy, tiếp theo nên làm gì cho phải?

“Trước không nói chuyện này, cái cần bàn là bước kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lục nguyên soái, ông xem đánh hay là hòa?” Tiêu Vân Trác hỏi, thanh âm nặng nề ai cũng có thể cảm nhận được.

Thường Hy không có tiếp tục nghe nữa, chậm rãi nằm xuống hồi tưởng lại những chuyện mới nghe vừa rồi. Chuyên Tôn Nhạc Đan thế nhưng lại ra tay cứu bọn họ? Tại sao lại như vậy? Nhẹ nhàng nhắm mắt, nàng chậm rãi nhớ lại khoảng thời gian sống chung trước kia cùng hắn. Thường Hy thế nào cũng không nghĩ tới một ngày sẽ cùng hắn đối địch, càng không nghĩ tới hắn sẽ giấu Tần Nguyệt Như mà lén cứu bọn họ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thường Hy lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Gần đây nàng tựa hồ thật thích ngủ, hơi dính đầu vào gối cái liền ngủ, mắt thế nào cũng không mở ra được, chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng người sáng ngời. Nhưng là nàng mở mắt không ra, muốn há miệng hỏi nhưng ngay cả miệng cũng không nhúc nhích được, một lát sau liền ngủ mê man.

Tròng phòng, tất cả mọi người đều rời đi. Tiêu Vân Trác vén lên tấm màn, ngồi bên giường, nhìn Thường Hy vẫn còn ngủ mê mệt mà mày nhíu lại càng chặt. Đã ngủ lâu như vậy rồi thế nào còn không tỉnh?

Nhìn cái trán trắng noãn của Thường Hy nổi lên một đóa ngũ thải liên hoa, tuy chỉ mới nhỏ như cái móng tay nhưng cũng làm người ta không thể không chú ý. Nàng vẫn kêu mi tâm đau nhức, thì ra là liên hoa ấn xuất hiện. Trước kia Vân Thanh cũng đã nói qua, liên hoa ấn của thủy tổ Hoàng hậu cũng xuất hiện sau khi nàng mang thai. Thường Hy thật sự là mang thai cốt nhục của hắn, nhưng là độc của nàng… Nhớ tới lời nói của quân y liền một hồi phiền loạn…

Thời điểm liên hoa ấn xuất hiện, mấy vạn tướng sĩ đều nhìn thấy, mọi người đều biết thần nữ hộ quốc thật sự ở bên cạnh họ. Tinh thần vốn sa sút lúc trước đột nhiên được nâng cao mạnh mẽ. Hiện tại đưa mắt nhìn lại, mỗi khuôn mặt đều phảng phất hiện lên một nụ cười.

Thường Hy tỉnh lại một lần nữa thì sắc trời đã tối đen, bóng đêm đen huyền bao lấy cảnh vật, nhìn qua tấm màn chỉ thấy một chút ánh sáng yếu ớt.


Thường Hy ngồi dậy, đưa tay vén lên rèm màn lại thấy trong doanh trướng không một bóng người. Nàng xuống giường, mang giày, với lấy áo khoác vắt bên cạnh mặc vào. Bên cạnh có một bàn gỗ nho nhỏ, trên bàn đặt một chiếc lược ngọc cùng một tấm gương đồng. Khóe miệng Thường Hy hơi cong lên, ở trong chậu đồng rửa mặt một phen sau đó mới ngồi trước bàn chải tóc. Nàng vừa hướng trong gương nhìn, cả người liền bị dọa sợ.

Ngũ thải liên hoa? Thường Hy cầm lấy gương đồng nhích lại gần mình thêm một chút. Trong gương đồng hiện lên rất rõ ràng mi tâm của nàng có một đóa ngũ thải liên hoa. Trong lúc nhất thời nàng sợ đến ngây người! Giờ khắc này nàng chân thật cảm nhận được mình chính là chân mệnh thiên nữ không sai đi đâu được!

Ngón tay ngọc trắng noãn nhẹ nhàng lướt qua mi tâm, lặng lẽ xẹt qua đóa hoa sen kia, trong lòng không biết vì sao có một loại cảm giác khó tả…

Tiêu Vân Trác nhẹ nhàng đi vào lều lớn liền nhìn thấy được Thường Hy đang soi gương mà ngẩn người. Thấy được bộ dáng kinh ngạc của nàng, không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy chua sót mà không phải là cảm giác hưng phấn khi ban đầu biết được nàng là thần nữ hộ quốc. Nàng, một cô gái nhỏ bé yếu đuối, tại sao trên vai lại phải khiêng một gánh nặng như vậy? Nhớ tới ngày hôm qua mà hắn vẫn còn thấy sợ.

“Nàng đã tỉnh?” Tiêu Vân Trác bình ổn lại tâm tình đang như sóng dâng cuồn cuộn của mình, cười nhìn Thường Hy, nhẹ nhàng nói. Thanh âm kia giống như gió xuân tháng ba, mềm mại ấm áp. Tiêu Vân Trác rất ít khi dùng giọng điệu này nói chuyện, trong lúc nhất thời có điểm không quen. Nhưng là hắn muốn dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, khi hắn sinh thời thật tốt hộ vệ nàng.

Thường Hy ngẩng đầu lên liền nhìn thấy được Tiêu Vân Trác, buông trong tay gương đồng. Tóc đen thật dài còn chưa có vấn lên, thẳng tắp như thác nước đổ dài xuống phía sau. Thường Hy nở nụ cười, thời khắc này nhìn thấy hắn, trong lòng lại có một loại kích động khó có thể nói thành lời, đại não còn chưa phản ứng kịp, cả người đã nhào vào trong lồng ngực của hắn, dán tai lên người hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, tâm tình lúc này mới chậm rãi bình phục lại.

“Chàng đã đi đâu?” Thường Hy thấp giọng hỏi, thanh âm có chút buồn buồn nhưng vẫn nghe ra được một tia vui thích.

Tiêu Vân Trác vươn cánh tay ôm lấy Thường Hy, nhẹ nhàng nói: “Cùng Lục nguyên soái bàn luận chuyện ngày mai khai chiến. Nàng tỉnh đã lâu chưa?”


“Chưa lâu. Mới tỉnh dậy được một lúc thôi, cầm lược muốn chải tóc đi tìm chàng nhưng lại thấy được liên hoa ấn, nhất thời kinh ngạc một chút.” Thường Hy ngồi thẳng lên nhìn Tiêu Vân Trác nói, cặp mắt cực kỳ sáng trong, khóe miệng mang theo nụ cười nhu hòa.

“Khiến nàng chịu khổ rồi, thời điểm liên hoa ấn xuất hiện, mi tâm lại đau đớn như vậy. Hiện tại tất cả đã qua, về sau sẽ không còn đau đớn như vậy nữa.” Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy đến một bên giường ngồi xuống, rồi mới lên tiếng: “Ngày mai xuất chinh, Trường Tín vương chính là tướng quân tiên phong. Chúng ta muốn dùng vũ lực đoạt lại Lệ Trung Dũng và tam ca của nàng. Nàng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện gì.”

“Đoạt thì tất yếu phải đoạt nhưng đón đánh chưa hẳn đã tốt, chúng ta vẫn nên suy nghĩ biện pháp khác.” Thường Hy thật ra đã sớm suy nghĩ vấn đề này, lúc này nói ra vừa đúng lúc.

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, hé miệng mà cười cười rồi mới lên tiếng: “Nàng và ta, còn có cả Lục nguyên soái, đều có suy nghĩ giống nhau.” Tiêu Vân Trác vừa nói vừa xếp ly trà trên bàn thành một hình tam giác.

Thường Hy liền cười, hành quân đánh giặc, Lục Phụng Thiên quả nhiên là lão tướng, nhẹ giọng nói: “Xâm nhập hang ổ kẻ địch cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần người dẫn đường, tốc độ hành quân, vạn vạn không thể khinh thường. Không biết người nào mang binh đây?”

“Hải Hà vương.” Tiêu Vân Trác nói.

Thường Hy cả kinh, bật thốt lên nói: “Hải Hà vương? Hắn có thể được không?”

“Nàng yên tâm, Lục nguyên soái cử cho hắn hai phó tướng nên không có chuyện gì đâu.” Tiêu Vân Trác mặc dù nói vậy nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn vương lại chút lo lắng.

“Hắn không phải trông nom lương thảo sao?” Thường Hy hỏi. Nàng không phải không tin Hải Hà vương, thật sự là hắn ta không thể khiến cho người khác tin tưởng.

“Không gì ngoài việc tranh lập công thôi.” Giọng điệu Tiêu Vân Trác nhàn nhạt, hiển nhiên không muốn nói nhiều về chuyện này. Thường Hy thở dài, đầu lông mày mang theo lo lắng, chỉ mong tất cả mọi sự đều ổn.