Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 321

Thường Hy sau khi xuất cung liền đi mua quần áo, tắm rửa thay xiêm y một hồi rồi thuê xe ngựa ra khỏi Vân Đô. Nhưng là người đánh xe ngựa sau khi ra khỏi Vân Đô một trăm dặm thì sống chết cũng không chịu tiến về phía trước. Nguyên nhân rất đơn giản, Thường Hy cứ không có mục đích đi về phía trước, chẳng biết sẽ đến nơi nào mà nhà của hắn ở Vân Đô, hắn không muốn rời đi quá xa. Vì vậy bất kể Thường Hy cho hắn bao nhiêu tiền hắn cũng không cần.

Cuối cùng không có cách nào, Thường Hy chỉ đành phải thương lượng với phu xe mua lại xe ngựa của hắn. Thường Hy cũng không muốn dọc đường phải đi bộ, nàng không muốn mệt chết. Thật may là Thường Hy mặc nam trang, trên mặt cũng hóa trang vài phần, sớm không còn là đại mỹ nhân nũng nịu rồi, vì vậy phu xe kia cũng không dám rao giá trên trời, năm lượng bạc thuận mua vừa bán, lại còn dạy Thường Hy cách đánh xe.

Ước chừng hai canh giờ Thường Hy mới học được cách đánh xe, để cho phu xe kia rời đi.

Ngựa này là ngựa già cho nên cũng không cần Thường Hy phí công sức điều khiển, thỉnh thoảng chỉ vung cây roi lên cho ngựa chạy nhanh một chút. Dù sao trong thời gian ngắn Thường Hy cũng chưa biết đi về nơi nào, cứ như vậy chậm rãi tiến về phía trước coi như là một ý hay. Nhưng là chưa đến công phu nửa ngày liền có hàng loạt đội nhân mã gào thét mà qua khiến chuông cảnh báo trong lòng Thường Hy vang lên. Sau lại gặp được người hướng nàng hỏi thăm, mà đối tượng hỏi thăm chính là nàng mới khiến Thường Hy cảm thấy chuyện tình có vẻ không ổn, không nghĩ tới lại có thể có nhiều người như vậy đến tìm mình. Nhưng là nhìn bọn họ bộ mặt hung ác, chắc không phải là người của Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời nào còn có ý định du sơn ngoạn thủy, nhanh chóng đánh xe ngựa chạy lên phía trước.

Thường Hy cũng đang suy nghĩ mình đi đâu thì tốt. Tứ Thần ca ở Tề Dương làm huyện lệnh, đi đến chỗ hắn là vô cùng ổn. Nhưng tên Tiêu Vân Trác gian trá kia nhất định sẽ nghĩ ra, cho nên không thể đi. Thành Lư Giang xa nhất, lại gần sát Tề Dương, thật ra cũng là một nơi tốt để đến, huống chi tam ca của nàng còn ở nơi đó. Nhưng là suy tính mãi cuối cùng lại loại bỏ.

Muốn đi nơi nào đó không gặp người quen biết nhưng ngộ nhỡ mình gặp nguy hiểm thì rất nhanh sẽ có người đến cứu viện, Thường Hy suy nghĩ một chút đến nơi cách thành Lư Giang không xa, tiếp giáp với Tề Dương, có một thành nhỏ gọi là huyện Mặc. Nghe nói nơi đó non xanh nước biếc, là chỗ rất tốt để dừng chân. Nàng không sống quá nửa năm, thôi thì đi nơi đó cũng tốt.

Có mục tiêu thì có động lực, Thường Hy cứ vậy một đường hướng về phía tây đi tới.

Trời gần sập tối, rốt cuộc chạy tới một trấn nhỏ, tìm một khách điếm để nghỉ chân. Mặc dù khách sạn này rất nhỏ nhưng sạch sẽ và không loạn, miễn cưỡng có thể chấp nhận. Thường Hy đem xe ngựa giao cho tiểu nhị còn mình thì đi thẳng lên lầu. Nàng muốn tắm rửa thay quần áo, chạy một đường thật là bẩn muốn chết.


Tiểu nhị ân cần dẫn Thường Hy lên lầu, cười nói: “Khách quan, cũng chỉ còn dư lại mỗi gian phòng này thôi. Tuy rằng có nhỏ một chút, nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng câu toàn, xin ngài chịu đựng một chút. Phòng khác mặc dù rất lớn nhưng lại có nhiều người ở chung.”

Thường Hy gật đầu một cái, nàng cũng không muốn cùng người khác ở chung một gian phòng, nói: “Chuẩn bị cho ta nước nóng, sau đó đưa cơm tối, không cho bất kỳ ai lên đây, ta sẽ trả ngươi gấp đôi tiền phòng.”

Tiểu nhị vô cùng cao hứng gật đầu, giòn giã đáp ứng một tiếng rồi đi xuống.

Thường Hy đem bọc quần áo tùy thân đặt lên giường rồi mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ngay cả một chút xíu ánh trăng cũng không thấy. Đèn lồng đỏ chiếu rọi trong sân cũng không soi được bóng người, chỉ có gian phòng cách vách thỉnh thoảng truyền đến vài giọng nói, thanh âm rất thấp, không nghe rõ là nói thứ gì, dĩ nhiên Thường Hy cũng không có thói quen nghe lén.

Tiểu nhị rất nhanh liền đem nước nóng lên. Thường Hy đóng chặt cửa sổ, lúc này mới cởi áo tháo dây lưng tắm rửa một hồi. Nàng ngồi cả người vào trong thùng tắm mới cảm thấy thanh tĩnh, thoải mái được chút ít. Vậy mà Thường Hy không biết là đang ở phòng cách vách nàng chính là Tiêu Vân Trác và Ngu Thụy Lân chạy tới so với nàng sớm hơn hai canh giờ.

Giờ phút này hai người cũng đang vô cùng phiền não, đoạn đường đi về phía huyện Mặc cư nhiên không gặp được Thường Hy, thật sự là rất kỳ quái.

“Ngươi nói xem nàng có đi huyện Mặc hay không? Nếu có thì chúng ta tổng có thể đuổi theo nàng, thế nhưng dọc đường ngay cả bóng dáng nàng cũng không nhìn thấy, đây không phải là quá kỳ quái sao?” Tiêu Vân Trác ngồi ở trước bàn nhìn bản đồ cau mày nói. Tin tức Thường Hy mất tích rất nhanh sẽ truyền tới Minh Khải quốc, nữ nhân Tần Nguyệt Như kia sẽ không bỏ qua cho cơ hội tốt này, thế nên hắn càng thêm lo lắng.


Ngu Thụy Lân cũng đồng dạng mặt ủ mày chau, thở dài một tiếng nói: “Về lý thì Thường Hy cũng không thể đi nhanh như vậy. Nàng không cưỡi ngựa, nhiều lắm là ngồi xe ngựa, nếu nàng thực sự đi huyện Mặc, lấy tốc độ đuổi theo của chúng ta thì tất sẽ phải đuổi kịp nàng chứ. Thế nhưng tại sao lại không thấy người?”

Tiêu Vân Trác thở dài một tiếng, thật không có biện pháp. Hắn sắp bị Thường Hy làm cho tức chết, biết rõ bên ngoài nguy hiểm như vậy còn chạy loạn khắp nơi, nghĩ rồi nói ra: “Ngày mai phái hai người theo dọc đường trở về mà tìm còn chúng ta tiếp tục đi về phía trước. Không biết sát thủ của Minh Khải quốc ở chỗ nào, chúng ta phải cẩn thận một chút. Chúng ta đến sớm chờ Hy nhi, so với việc để bọn họ bắt gặp trước thì tốt hơn, đành ôm cây đợi thỏ thôi.”

Trừ cách đó ra thì thật đúng là cũng không còn cách nào khác. Các lộ tuyến khác cũng không có tin tức tốt truyền đến, hiển nhiên là cũng chưa tìm được Thường Hy.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn tờ mờ hơi sương thì bọn Tiêu Vân Trác đã vội vã thúc ngựa chạy đi. Ngược lại Thường Hy không nhanh không chậm, thức dậy không có đụng phải bọn họ, ở trong khách sạn dùng xong điểm tâm, lại mua không ít bánh bao, lương khô dùng để ăn trên đường, lúc này mới tiếp tục lên đường tiến về phía trước.

Nhưng là… Thường Hy nhìn gương mặt hào sảng của nam tử trung niên trong buồng xe mà nhức đầu không dứt. Cũng không biết từ đâu xuất hiện kẻ điên này nói nàng là con trai hắn ta, cứ bám lấy nàng chết không thả. Nàng nói không phải, nhưng là ánh mắt của mọi người trong khách điếm đều nhìn nàng có chút quái quái. Người làm nói nam tử kia ở trên xe ngựa của nàng một đêm, còn châm chọc bảo nàng rằng chỉ lo ăn lo uống cho bản thân, đem cha già vứt trên xe ngựa không quan tâm sống chết. Ánh mắt tiểu nhị kia rõ ràng là mang theo khinh bỉ nồng đậm.

Thường Hy dưới ánh mắt sắc bén như dao phi tới của mọi người, lại dây dưa mãi không dứt với nam tử kia, trong tình huống nàng không muốn gây quá nhiều sự chú ý, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo tên con riêng lớn như vậy rời khỏi khách điếm. Hiện tại tạm thời không nhắc đến thì hơn.

“Nhi tử, ta khát, rót cho ta ly nước. Không có chút hiếu thuận nào cả, muốn cố ý để ta chết khát à?” Trong buồng xe lại truyền ra giọng nói của nam tử kia. Từ sáng cho tới lúc này không có biết bao nhiêu lần khát và đói bụng, dày vò Thường Hy đến nỗi nàng chỉ muốn hét lên CMN!

Nàng bây giờ là người không thể để lộ tung tích, nàng nhẫn nhịn, nàng nhẫn nhịn, nàng lại nhin! Thường Hy đem những lời này ở trong bụng hung hăng đọc mười mấy lần, lúc này mới đem bình nước cách rèm đi vào!

Thường Hy vừa mới ngồi xuống xong, trong lúc bất chợt liền nghe thấy có tiếng vó ngựa cấp tốc truyền đến. Không đợi nàng phản ứng kịp, một con ngựa đã dừng ở trước mặt của nàng, quát lên: “Tiểu tử, có thấy một cô gái xinh đẹp như hoa đi qua đây không? Đây là bức họa, ngươi xem một chút đi!”