Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 307: Mạnh Điệp Vũ qua đời

Tiêu Vân Trác có chút không vui, cất giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Thường Hy đột nhiên giật mình tỉnh lại. Đã qua giờ tý, Mạnh Điệp Vũ không phải là nên… “bệnh qua đời” rồi sao?

Nàng nhanh chóng cầm lấy quần áo mặc lên người, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Trước mặc quần áo vào đã, biểu tiểu thư bệnh qua đời rồi!”

Tiêu Vân Trác thiếu chút nữa thì bị sặc nước miếng, kinh ngạc nhìn Thường Hy hỏi: “Làm sao nàng biết?”

Thường Hy đang muốn nói chuyện thì thanh âm của Ngũ Hải từ ngoài cửa truyền vào: “Hồi bẩm Thái tử gia, biểu tiểu thư… Biểu tiểu thư bệnh qua đời rồi!”

Tiêu Vân Trác thật không thể hiểu Thường Hy làm sao có thể biết trước chuyện này? Thường Hy cầm lấy áo đưa cho Tiêu Vân Trác, vừa mặc y phục vừa nói: “Mới vừa rồi định nói nhưng chàng lại xen ngang.” Nói xong câu này nàng liền ở bên tai Tiêu Vân Trác thấp giọng vài lời. Thần sắc Tiêu Vân Trác biến hóa, nhìn Thường Hy hỏi: “Giả chết? Tại sao?”

Xem ra Tiêu Vân Trác cũng không biết những ân oán khúc mắc bên trong này rồi, nhưng lúc này Thường Hy không có nhiều thời gian, vội vàng mặc xong y phục của mình lại quay sang chỉnh sửa cho Tiêu Vân Trác, nói: “Chuyện này có rất nhiều uẩn khúc, một câu không thể nói hết. Nhưng có một điều chàng phải nhớ, biểu tiểu thư chết thật rồi, chờ tối nay xong việc ta sẽ cẩn thận nói lại hết cho chàng nghe. Hiện tại không có thời gian, chúng ta phải nhanh lên. Vân Thanh cô cô không có ở đây, mình ta một cây không thể chống vững nhà, chàng phải giúp ta một tay, đem Phùng thái y gọi tới. Trong thời gian này bệnh của biểu tiểu thư đều là do ông ấy chăm sóc, có ông ấy cũng coi như có một nhân chứng.” Nói tới chỗ này Thường Hy dừng lại nhìn Tiêu Vân Trác rồi mới tiếp tục: “Chỉ sợ có người mượn cơ hội sinh sự, cho nên chàng phải đến đó trấn giữ cục diện, nếu không rất có thể có kẻ sẽ giở trò.”

Tiêu Vân Trác gật đầu một cái, mặc dù không biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra nhưng nếu như Thường Hy và Mạnh Điệp Vũ đã bàn bạc tốt thì nhất định là có nguyên nhân. Mặc xong quần áo, Thường Hy tự mình hầu hạ Tiêu Vân Trác rửa mặt, sau đó nàng tiến vào tịnh phòng rửa mặt trang điểm, toàn bộ trang sức trên đầu đổi thành đồ bạc. Trang phục của hai người cũng là một màu thanh đạm.


Ngũ Hải ở bên ngoài không ngừng xoay quanh, thấy hai người đi ra, vội vàng tiến lên một bước nói: “Thái tử gia ngài nhanh lên một chút, Cẩm Hoa hiên bên kia đá nháo thành một đoàn rồi!”

“Người nào đến gây chuyện?” Sắc mặt Tiêu Vân Trác tái xanh hỏi.

“Mị phi nương nương không biết lấy được tin tức từ nơi nào, dẫn theo Kính phi và Mẫn phi đến, bảo là muốn khám nghiệm tử thi.” Ngũ Hải cả giận nói, đây không phải là vũ nhục người sao?

Thường Hy nghe được tin này thì giống như bị sét đánh, khám nghiệm tử thi sẽ phải mổ bụng moi ruột, không chết cũng sẽ thành chết thật! Trong chớp mắt Thường Hy nhớ đến lời nói của Mạnh Điệp Vũ, nếu như nàng ta chết, Dương Lạc Thanh lập tức sẽ hành động. Linh quang lóe lên, lại nghĩ đến Mị phi hôm nay đi bắt kẻ thông dâm. Dương Lạc Thanh và Mị phi đã hoàn toàn đứng về một phe rồi!

Mị phi muốn khám nghiệm tử thi chỉ sợ cũng là ý tứ của Dương Lạc Thanh. Nàng ta sợ Mạnh Điệp Vũ giở trò cho nên không yên lòng, muốn tự mình chứng thực xem Mạnh Điệp Vũ có thật sự chết rồi hay không? Nghĩ tới đây Thường Hy giận dữ, hỏa khí dâng trào, nhón chân lên ở bên tai Tiêu Vân Trác nói mấy câu về quan hệ của Dương Lạc Thanh và Mạnh Điệp Vũ, lại đem bản lĩnh lợi hại của nàng ta nói sơ qua một chút.

Thần sắc Tiêu Vân Trác rất khó coi, nhìn Thường Hy gật gật đầu nói: “Chúng ta lập tức đến, tuyệt đối không để cho bọn chúng vũ nhục thanh bạch của biểu muội.”

Thường Hy gật đầu một cái, quay đầu nhìn Ngũ Hải, nói: “Làm phiền Chu tổng quản tự mình đến Trường Nhạc điện mời Hoàng thượng đến một chuyến. Không có Hoàng thượng, phân lượng của Thái tử gia chỉ sợ là chưa đủ, có kẻ muốn la lối om sòm, chúng ta muốn trấn áp thì chưa đủ lực.”


Ngũ Hải vội vàng gật đầu chạy đi. Triêu Hà, Vãn Thu và cung nữ thái giám Đông cung đã tỉnh dậy từ trước, đang đứng ở dưới mái hiên đợi lệnh. Tiêu Vân Trác không nói lời nào, Thường Hy không thể làm gì khác hơn là tiến lên một bước nói: “Triêu Hà muội ở nơi này coi chừng, không có lệnh của Thái tử gia thì không cho bất cứ kẻ nào bước chân vào Doanh Nguyệt điện.”

“Nô tỳ tuân mệnh!” Triêu Hà không dám khinh thường, vội ứng tiếng trả lời.

“Trịnh công công, Vãn Thu, hai người mang theo thủ hạ của mình theo ta và Thái tử gia đến Cẩm Hoa hiên. Đi thì phải biết quan sát một chút, nên nhìn thì nhìn, nên nói thì nói, cũng không được luống cuống. Phải biết người đã từng ở Cẩm Hoa hiên là cháu gái của tiên Hoàng hậu, là biểu muội của Thái tử gia, hôm nay mặc dù đã qua đời nhưng không cho phép kẻ khác vũ nhục dù chỉ một phần, có nghe hay không?” Thường Hy lạnh lùng quát nói, lúc này không phải là thời điểm để giả ngu. Mạng của Mạnh Điệp Vũ đang nằm ở trong tay của nàng. Dương Lạc Thanh đáng chết kia, một ngày nào đó nhất định sẽ khiến cho cô ta ăn đủ!

Đoàn người nhanh chóng bước ra ngoài, xuyên qua cửa sau của Đông cung, hướng về phía bắc đi tới, chưa đến Cẩm Hoa hiên nhưng đã nghe thấy tiếng khóc rống truyền tới. Tiêu Vân Trác thần sắc âm u, Thường Hy sắc mặt tái xanh, liếc mắt nhìn Trịnh Thuận. Trịnh Thuận lập tức tiến lên la lớn: “Thái tử gia giá lâm!”

Một tiếng hô to này trong đêm tối vang lên cực kỳ rõ ràng, tiếng khóc rống trong sân nhất thời ngừng lại. Tiêu Vân Trác nhấc chân đi vào, Thường Hy theo phía sau, thủy chung cách hắn một bước chân. Mới vừa vào đến cửa, một bóng người liền lao tới, ôm lấy chân Tiêu Vân Trác kêu gào nói: “Thái tử gia, Thái tử gia xin hãy làm chủ cho tiểu thư nhà ta! Người đều đã chết còn không được yên ổn, còn bị mổ bụng moi ruột làm khám nghiệm tử thi, đây không phải là ép người quá đang sao? Bà già này hầu hạ tiểu thư đã nhiều năm rồi bây giờ lại bị vu khống là hãm hại chủ tử, còn không bằng trực tiếp đem bà già này đánh chết đi…”

“Vân Nương, bà trước tiên đứng dậy, mọi chuyện đã có Thái tử gia làm chủ, chắc chắn sẽ cho biểu tiểu thư một công đạo.” Thường Hy tiến lên một bước tự mình đỡ dậy Vân Nương. Mạnh Điệp Vũ không đem chân tướng cái chết của mình nói cho những người bên cạnh, lại đem tính mạng bọn họ giao vào tay nàng, nàng đương nhiên phải cẩn thận.

Vân Nương nghẹn ngào đứng dậy, nắm tay Thường Hy khóc kể lể: “Ngu thượng nghi, trước kia bà già này có nhiều chỗ đắc tội với cô, hôm nay vì thanh bạch của tiểu thư, cũng chỉ khẩn cần Thái tử gia và Ngu thượng nghi cho tiểu thư nhà ta một cái công đạo. Còn có Băng Lam… Băng Lam sắp bị bọn họ đánh chết, Ngu thượng nghi mau cứu nàng một mạng a…”

Thường Hy chấn động trong lòng, những kẻ khốn kiếp kia không đợi người đến liền vội vàng hạ thủ. Nàng cầm tay Vân Nương nói: “Bà yên tâm, có Thái tử gia ở đây, có ta ở đây, khẳng định sẽ không để cho biểu tiểu thư bị người ta vũ nhục!” Nói xong câu này nàng liền nhìn Tiêu Vân Trác một cái, lấy được sự đồng ý của hắn liền sải bước đi vào trong nhà.

Thường Hy vừa vào cửa liền nhìn thấy Băng Lam bị người ta đánh ngã xuống mặt đất. Khuôn mặt sưng lên, khóe miệng cũng bị rách, sau lưng còn mơ hồ lộ ra vết máu. Một cỗ hỏa khí xông lên, nàng cái gì cũng không kịp nghĩ, lập tức xông lên đem hai tên nô tài đang túm lấy Băng Lam đạp cho một cái, quát: “Mị phi nương nương uy phong cũng thật lớn, muốn la lối om sòm cũng phải nhìn xem đây là nơi nào!!!”