Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 3: Mới gặp gỡ, gặp lại không nhận ra

Thường Hy đưa lưng về phía người nọ, theo bản năng liền muốn trốn. Chân vừa muốn nâng lên, chỉ nghe sau lưng có một thanh âm truyền tới: “Ngươi là tú nữ tham gia tuyển chọn, muốn chạy? Ngươi còn có thể chạy đi nơi nào?”

Nghe được sự chế nhạo trong thanh âm kia, Thường Hy có chút tức giận. Người ta nói đúng a, mình là tú nữ, mặc áo tú nữ, chính là nếu có chạy đi cũng sẽ bị truy ra được. Lúc này chạy trốn căn bản là làm điều thừa. Nghĩ tới đây, hung hăng hít một hơi, bất kể người đến là ai, trước phải qua được cửa ải này mới nói tiếp được.

Nỗ lực để cho mình tĩnh tâm hít thở, sau đó nở ra một nụ cười hết sức thỏa đáng, chậm rãi xoay người lại, khi nàng trông thấy người phía sau thì không khỏi giật mình. Xếp thành một hàng, lại là năm vị mỹ nam ngọc thụ lâm phong, thần trí Nhược Hy trong nhất thời còn chưa có bay về được.

Thường Hy mặc dù mặc áo tú nữ sắc hồng, màu sắc nhàn nhạt nhưng là không chút nào che giấu được ánh sáng phát ra trên người nàng. Chân mang giày tơ, đầu cài trâm đồi mồi, thắt lưng treo dải lụa mềm, vành tai gắn minh nguyệt châu, ngón tay trắng nõn như búp hành, làn môi kiều mị đỏ thắm. Thật đúng là mỹ nhân yểu điệu bước ra từ trong làn sương mỏng, đẹp đến mê người.

Quả nhiên là một tuyệt thế giai nhân, toàn thân đều phát ra thần thái khiến người khác không thể bỏ qua. Lông mi mềm mại như cánh bướm, đôi mắt như hai suối nước tĩnh mịch mà thâm ảo, khóe miệng cong cong tươi cười, khiến cho năm vị mỹ nam trong lúc nhất thời đều trở nên sững sờ, không ngờ trong nhân gian còn có một mỹ nữ xinh đẹp như vậy.


Thường Hy biết mình là cực đẹp, thế nhưng khi nàng nhìn thấy tận mắt năm phong thái khác nhau, mỹ nam tử thần thái bất đồng có chút ngẩn người nhìn mình, không khỏi không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói nhỏ: “Một đám ngốc tử!”

Năm mỹ nam nhất thời phục hồi lại tinh thần, một người trong số đó sắc mặt đỏ bừng, nhìn Thường Hy tùy tiện la ầm lên: “Ngươi nói ai ngốc tử?”

Nghe âm thanh thì ra đây chính là cái người vừa nãy gọi mình lại, Thường Hy không khỏi giương mắt nhìn lên. Hắn cùng bản thân cũng không chênh lệch gì lắm, sêm sêm tuổi nhau, nhưng chỉ vì một câu mà đã tức giận giơ chân, có thể thấy được là một người thẳng tính, không khỏi muốn chọc hắn: “Ai nha, ngươi không thấy sao? Cũng không phải đang ở trước mắt ta sao?”

Giờ phút này Thường Hy tập trung nhìn chằm chằm nam tử vừa phát ngôn khi nãy, nam tử kia thế nhưng trong lúc nhất thời còn chưa có lấy lại được tinh thần. Xung quanh bất chợt phát ra tiếng cười lớn, chỉ nghe có một thanh âm hết sức dễ nghe vang lên: “Không nghĩ tới tú nữ năm nay lại có thể khiến người ta vui mừng ngoài ý muốn như vậy!”


Thường Hy quay đầu nhìn về phía nam tử vừa nói chuyện, chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, một đôi tròng mắt đen láy tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, khóe môi tựa tiếu phi tiếu ôn hòa như gió. Dùng từ dịu dàng như ngọc để hình dung nam nhân này là vô cùng thích hợp rồi.

Thường Hy chỉ cảm thấy gương mặt có chút đỏ lên. Đây thật là cái loại mỹ nam dịu dàng khiến người ta không dứt ra được, nàng không khỏi mở to mắt, không muốn bị người ta nghĩ là hoa si, hư danh tiếng. (hoa si: mê zai đẹp)

“Này, ngươi tại sao lại nói ta là ngốc tử?” Nam tử mới vừa rồi bị chế nhạo không chịu bỏ qua, sải bước đi tới trước mặt Thường Hy, cao giọng chất vấn.

Thường Hy không kịp đề phòng, trong lúc nhất thời bị dọa sợ giật mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, mặt mày hơi giận, nhìn chằm chằm hắn nói: “Thật là không có lễ nghĩa, thật thô lỗ!”

Nam tử kia giống như bị trứng gà chẹn họng, mặt đỏ bừng, mở lớn mắt nhìn Thường Hy, hận không thể đem nàng nuốt vào bụng, hai tay nắm thành đấm kêu răng rắc.

Thường Hy nuốt nước miếng lui về phía sau một bước, nghĩ thầm người này không phải là muốn đánh nàng đó chứ?