Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 297

Ra nghênh tiếp Thường Hy chính là bà vú của Mạnh Điệp Vũ, Vân Nương, nhìn Thường Hy vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Không biết Ngu thượng nghi có chuyện gì? Tiểu thư nhà ta thân thể không tốt đang nghỉ ngơi, không tiện tiếp đón.”

Thường Hy nhìn thần sắc Vân Nương tự nhiên, không chút nào hốt hoảng, trong lòng liền suy nghĩ, chẳng lẽ Mạnh Điệp Vũ không có xuất cung? Nhưng là chính tai nàng nghe được Thái Thanh nói Mạnh Điệp Vũ cũng đi biên quan. Lúc ấy Thái Thanh không biết nàng và Tiêu Vân Trác ở bên cạnh nghe trộm được cho nên lời nói vẫn còn có độ tin cậy.

Giờ phút này Vân Nương không cho nàng đi vào, rất có thể là đang bày không thành kế. Nghĩ tới đây, trên mặt nàng bày ra nồng đậm nụ cười, nói: “Thái tử gia nghe nói biểu tiểu thư thân thể khó chịu nên cố ý bảo nô tỳ đến xem một chút. Ma ma không cho ta vào, ta làm sao giao phó cùng Thái tử đây?”

Tấm chiêu bài Tiêu Vân Trác này thật là tốt, dùng lúc nào công hiệu lúc ấy, ứng phó chuyện trước mắt cũng không khó khăn gì.

Vân Nương lộ vẻ mặt khó xử, nhìn Thường Hy nói: “Ngu thượng nghi chờ ở đây, ta tiến vào hỏi một chút.”

“Ma ma xin cứ tự nhiên, chẳng qua là thờ gian gần đây đặc biệt, ma ma cũng biết ta rất bận rộn.” Thường Hy lúc này không muốn khách khí với bọn họ, cho nên nói chuyện cực kỳ sắc bén.

Thần sắc Vân Nương khẽ biến, nhưng vẫn gật đầu một cái đi vào trong nhà.

Thường Hy nhìn thân ảnh của nàng thì trong lòng sinh nghi, thoạt nhìn không hề giống là Mạnh Điệp Vũ không có ở đây. Nhưng nàng tại sao lại có chút hốt hoảng, thần sắc ngưng trọng đây? Thường Hy nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, chỉ đành phải lẳng lặng chờ.

Chỉ trong chốc lát, Vân Nương không có ra ngoài nhưng lại thấy Băng Lam tiến ra, nhìn Thường Hy hành lễ nói: “Tiểu thư nhà ta mời Ngu thượng nghi vào nói chuyện, xin Ngu thượng nghi đi theo ta.”

Thường Hy đi theo sau lưng Băng Lam vào phòng, qua phòng khách là đến phòng ngủ, chỉ thấy Mạnh Điệp Vũ thần sắc tái nhợt đang tựa nghiêng trên giường, sau lưng kê thêm gối mềm, một bộ dáng vô cùng yếu ớt. Thường Hy khẽ cau mày, không nghĩ tới Mạnh Điệp Vũ cư nhiên thật ở đây, chẳng qua là nàng đã nhanh chóng cấp tốc chạy về hay là ban đầu Thái Thanh nói láo? Thường Hy không biết, nhưng nếu như đã tới thăm thì nàng vẫn nên tiến lên một bước chào hỏi: “Biểu tiểu thư đây là bị bệnh gì? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Có cần gọi Thái y hay không?”


“Đa tạ Ngu thượng nghi đã quan tâm, đã mời thái y đến rồi. Thái y nói tiểu thư nhà ta phiền muộn tích tụ lại thêm cảm mạo phong hàn, lúc này mới ngã bệnh không dậy nổi, triền miên trên giường, tạ ơn Thái tử gia vẫn còn nhớ tới.” Lời nói của Vân Nương mang theo gai nhọn, ám chỉ Tiêu Vân Trác bạc tình bạc nghĩa.

“Vú!” Mạnh Điệp Vũ lạnh giọng quát lên, liếc bà một cái, thản nhiên nói: “Các ngươi đều lui ra, ta có lời muốn nói với Ngu thượng nghi.”

Vân Nương không yên lòng, sợ Mạnh Điệp Vũ bị khi dễ, do dự không chịu đi. Băng Lam phải kéo tay áo, lúc này mới miễn cưỡng đi xuống.

“Ngu thượng nghi mời ngồi đi.” Thân thể Mạnh Điệp Vũ giật giật, đổi một tư thế khác, nhìn Thường Hy nói.

Thường Hy cười nhạt, nói: “Biểu tiểu thư có lời thì nói ra đi, ta còn có việc, không thể nán lại.”

Mạnh Điệp Vũ như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, đột nhiên hỏi: “Cô muốn đi gặp Dương Lạc Thanh sao?”

Thường Hy sửng sốt, nhìn Mạnh Điệp Vũ có chút đề phòng, bất an hỏi: “Biểu tiểu thư biết được cũng không ít đi?”

“Dương Lạc Thanh ban đầu sinh non ta cũng có phần, cô cũng đoán được đúng không? Cho nên đoạn thời gian đó luôn phái người theo dõi ta!” Mạnh Điệp Vũ thản nhiên nói, tựa hộ như đáng nói một chuyện rất bình thường.

Thường Hy chậm rãi ngồi xuống, nhìn Mạnh Điệp Vũ, không hiểu tại sao nàng ta lại nói những lời này? Phải biết mưu hại hoàng tự là tội lớn. “Chẳng lẽ quả linh lung kia là do biểu tiểu thư chỉ dẫn hay sao?”

Mạnh Điệp Vũ yên lặng gật đầu một cái, lại nói tiếp: “Cũng không phải công lao của một mình ta, Minh vương điện hạ cũng xuất ra không ít lực, nếu không một người cẩn thận như Dương quý nhân làm sao có thể mắc bẫy đây?”


Chuyên Tôn Nhạc Đan? Thường Hy chưa bao giờ hoài nghi tới hắn, giờ phút này nghe Mạnh Điệp Vũ nhắc đến hắn tựa hồ có chút không tin, lắc đầu một cái nói: “Biểu tiểu thư thật biết nói đùa, lời như vậy không thể tùy tiện xuất khẩu, nếu không sẽ dẫn đến chu di cửu tộc, nặng hơn nữa là khiến hai nước phân tranh.”

“Bởi vì là cô ta mới nói, nếu là người khác ta khinh thường không thèm nói.” Thanh âm Mạnh Điệp Vũ rất thấp, cơ hồ không nghe ra được nàng nói những gì, nhưng là Thường Hy vẫn nghe được rõ ràng.

“Biểu tiểu thư muốn nói điều gì thì nói thẳng đi, chớ quanh co lòng vòng, ta biết rõ là cô mới vừa chạy về từ biên quan! Ta cũng thật bôi phục cô, có thể chạy trước chúng ta mà hồi cung, còn có thể trong mấy ngày đó giả bệnh không bị kẻ khác phát hiện ra, thật là bội phục!” Thường Hy trực tiếp vạch trần, đối với Mạnh Điệp Vũ thì không nên vòng vo, tránh cho mình lại bị nàng ta dắt mũi.

“Ta không nghĩ tới biểu ca lại có thể không màng an nguy mà đi tìm cô. Huynh ấy trước đây là người vô cùng coi trọng sinh mạng bản thân, nhưng từ sau khi cô đến, huynh ấy liền liên tiếp phá lệ.” Mạnh Điệp Vũ ho khan một tiếng, trên mặt hiện ra một tia đỏ khác thường, thanh âm hư hư nhược nhược.

Thường Hy không nói gì, Tiêu Vân Trác tự mình đi tìm nàng cũng dọa cho nàng giật mình…

“Thân phận thần nữ hộ quốc của cô là do ta nói ra…”

Thường Hy im lặng nhìn Mạnh Điệp Vũ một cái, không nghĩ tới nàng ta cư nhiên biết thân phận của mình, đây là từ khi nào? Nhưng là Thường Hy không muốn hỏi, bởi vì không quan trọng. Kết quả đã có, cần gì phải so đo quá trình.

“Chuyên Tôn Nhạc Đan về nước, Chuyên Tôn Tử Di thay thế Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng là do ta động tay động chân…”

“…” Lần này Thường Hy kinh ngạc.

“Chuyên Tôn Nhạc Đan nhất định phải đi, hắn không đi biểu ca sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng là ta không thể giết Chuyên Tôn Nhạc Đan, bởi vì ta đánh không lại hắn.” Sắc mặt Mạnh Điệp Vũ bình tĩnh, tựa hồ đang nói những chuyện tình không hề khẩn yếu, tuy nhiên nó làm cho Thường Hy bị dọa sợ, Mạnh Điệp Vũ có điểm không đúng…

“Chuyên Tôn Tử Di rất âm hiểm, tuy nhiên hắn cũng dễ đối phó hơn so với Chuyên Tôn Nhạc Đan… Khụ khụ…” Mạnh Điệp Vũ ho khan mấy tiếng, sắc mặt càng trở nên đỏ, nhưng bất kể Thường Hy có nghe hay không, nàng vẫn tiếp tục nói: “Mẫu thân của Chuyên Tôn Nhạc Đan là một người ta khó lòng phòng bị. Nữ nhân hèn hạ vô sỉ đó phá hủy nhà của ta, hại chết cô cô ta. Ta muốn thay bọn họ báo thù, cho nên giao cô cho bọn họ, muốn lợi dụng cô dẫn dụ bọn họ ra ngoài… Khụ khụ… Chỉ là nghĩ đến, ta sơ suất quá, phòng bị như vậy vẫn còn trúng kế!”

Thường Hy che ngực, chỉ cảm thấy tim đập lợi hại, Mạnh Điệp Vũ… Lại là nàng ta bán đứng nàng!

“Cô biết Dương Lạc Thanh là ai không?” Ánh mắt Mạnh Điệp Vũ mang theo đùa cợt, trong hốc mắt nhỏ xuống vài giọt lệ. Qua tối nay, có lẽ sẽ không còn Mạnh Điệp Vũ nữa rồi!