Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 293

Liệt Phong theo ánh mắt của Thường Hy nhìn lại, chỉ thấy một con ngựa toàn thân đen nhánh hướng bên này chạy nhanh tới, mà ngồi bên trên là một nam tử cũng mặc y phục màu đen, đang ra roi thúc ngựa điên cuồng đuổi tới.

Liệt Phong kéo dây cương nhìn người đến từ phía xa, mặt lộ vẻ kinh ngạc, lên tiếng hô: “Thái tử gia?”

Thường Hy tựa hồ không thể tin được vào ánh mắt của chính mình nữa. Nhưng mà người kia nhìn có gì đó không đúng, cả thân mình ở trên lưng ngựa đung đưa. Sắc mặt Thường Hy biến hóa, nhìn Liệt Phong nói: “Nhanh tiến lên một chút, ta cảm thấy có gì đó không ổn!”

Ánh mắt Liệt Phong càng thêm lợi hại. Thời điểm Thường Hy vừa nói hắn đã phát hiện ra chuyện có điểm lạ rồi, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, bảo mã như tên rời cung mà vọt lên phía trước.

Đợi hai con ngựa tới gần nhau, Thường Hy cùng người đó gặp mặt, cẩn thận nhìn rõ thì đó chính là Tiêu Vân Trác. Chẳng qua là trên cánh tay Tiêu Vân Trác có một mũi tên xuyên qua, máu đỏ chảy ra thấm đẫm một mảng áo.

Liệt Phong vừa thấy, sát cơ nổi lên, vung tay đem Thường Hy tiến về phía Tiêu Vân Trác, lập tức nói: “Hai người đi trước, thuộc hạ cản ở phía sau, gặp mặt ở Vô Ưu cốc!”

Giờ phút này Liệt Phong nào còn nhớ được lễ nghi chu toàn thường ngày, đem Thường Hy sang bên ngựa của Tiêu Vân Trác. Sắc mặt Tiêu Vân Trác có chút tái nhợt, cắn răng nói: “Cẩn thận, bọn họ nhiều người!”

“Thái tử gia yên tâm, thuộc hạ hiểu.” Liệt Phong nói xong liền dùng sức kẹp lấy bụng ngựa rồi phóng như bay về hướng ngược lại.

Thường Hy thậm chí cũng không kịp nói với hắn vài câu, nháy mắt đã nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, thanh âm thật là kịch liệt. Một tay của Tiêu Vân Trác vòng qua eo của nàng, tay kia nắm chặt dây cương, nói: “Ngồi cho vững!”

Thường Hy gật đầu một cái, thời điểm này không phải lúc nói chuyện, có gì chờ thoát khỏi tình trạng này rồi nói cũng không muộn.


Ngựa phi như gió, hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này, theo phương hướng Liệt Phong vừa chỉ mà chạy tới Vô Ưu cốc.

Cũng không biết là đã chạy bao lâu, Thường Hy chỉ cảm thấy xương cốt đều tan hết. Cưỡi ngựa thật không phải là một cách sống tốt, hơn nữa còn cưỡi liều mạng như vậy!

Nằm ở trên cỏ, Thường Hy không muốn suy nghĩ thêm cái gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng là vừa nghĩ đến mũi tên trên tay Tiêu Vân Trác lại không ngừng được mà ngồi bật dậy.

Tiêu Vân Trác đang ở bên cạnh Thường Hy, sắc mặt âm trầm tràn đầy mệt mỏi. Thấy nàng ngồi dậy lúc này mới lên tiếng: “Rốt cuộc đã tìm được nàng…”

Chỉ đơn giản là một câu nói nhưng không hiểu sao nghe vào trong tai Thường Hy lại tràn ngập ưu thương, nhất là khi nhìn đến vết thương của hắn, không biết hắn đã phải trải qua bao nhiêu vất vả mới tìm được nàng? Hốc mắt nàng đau xót, nghẹn ngào nói: “Chàng thật ngốc! Một Thái tử gia kim tôn ngọc thể lại chạy đến đây làm gì?”

Nói thì nói thế nhưng là trong lòng lại ngọt ngào, đưa tay đỡ dậy Tiêu Vân Trác, nhìn cánh tay của hắn nói: “Trước tiên phải rút mũi tên ra, nếu không máu chảy càng ngày càng nhiều, chàng sẽ mất máu mà chết đó!” Nói tới chỗ này thì dừng lại: “Ta đi tìm chút thảo dược cầm máu, trở lại rồi nói tiếp. Phải tranh thủ thời gian kẻ địch chưa đuổi tới mà xử lý vết thương.”

Thường Hy nào còn có thời gian cùng Tiêu Vân Trác nùng tình mật ý, chỉ muốn vội vàng xử lý vết thương của hắn mới an tâm phần nào.

Thường Hy chịu đựng đau nhức, ở trong sơn cốc này tìm kiếm một hồi, rốt cục tìm được phật tọa tiểu kim liên, dược thảo vừa có tác dụng giải độc vừa có thể cầm máu, tay nhanh chóng bứt năm sáu gốc, lúc này mới vội vã trở về.

Đợi đến khi trở lại bên cạnh Tiêu Vân Trác, Thường Hy không khỏi sững lại. Tiêu Vân Trác thế nhưng đã đem mũi tên rút ra, này phải cần bao nhiêu dũng khí? Mới vừa rồi nàng còn nghĩ phương pháp làm thế nào đem mũi tên rút ra, lần này tốt lắm, lão huynh kia trực tiếp giải quyết khó khăn cho nàng.

Thường Hy cũng không kịp nghĩ gì thêm nữa, lập tức đem thảo dược nhai nát rồi đắp lên tay của Tiêu Vân Trác, lại đem làn váy của mình xé ra băng bó vết thương cho hắn, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Tốt rồi, không cần lo lắng vết thương chảy máu nữa!”


Tiêu Vân Trác đưa tay nhẹ nhàng lau đi chút thảo dược còn sót lại trên miệng Thường Hy, khẽ giương miệng cười, đưa tay ôm nàng vào trong ngực. Chẳng qua cánh tay kia bị thương cho nên không dám dùng sức, nếu không hắn chỉ muốn hung hăng đem Thường Hy khảm vào trong ngực của mình, nhập sâu vào tận xương cốt của mình.

“Cuối cùng cũng đem nàng trở về rồi! Về sau không cho phép nàng rời xa ta nửa bước!” Tiêu Vân Trác bá đạo nói nhưng trên mặt lại mang theo biểu tình thoải mái. Nàng rốt cục vẫn phải trở lại bên cạnh hắn, cho dù là ai cũng đừng mong đem người của hắn cướp đi.

“Ta nơi nào cũng không đi, bất kể ai cũng không có cách nào dẫn ta đi. Cho dù có ép buộc ta cũng sẽ dùng mọi cách mà trở về!” Thường Hy cúi đầu dựa trên vai Tiêu Vân Trác, nhẹ nhàng nói, nhìn vết thương của hắn, vẻ mặt lại từ từ ngưng trọng: “Kẻ nào khiến chàng bị thương?”

“Nàng đoán xem?” Giọng của Tiêu Vân Trác mang theo chút châm chọc, tựa hồ không hề để ý.

Thường Hy nhíu nhẹ chân mày, suy tư hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đoán không ra, là nội tặc hay ngoại tặc?”

“Ngoại tặc hiện giờ còn chưa muốn trừ khử ta!” Tiêu Vân Trác hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên ác độc. Ra tay quá mềm yếu không phải là một chuyện tốt, cho kẻ địch một con đường sống chỉ sợ lại đem mạng mình góp vào.

Thường Hy giật mình trong lòng, ngồi thẳng lên nhìn Thường Hy, hỏi dồn dập: “Là ai?”

Tiêu Vân Trác lắc đầu một tiếng, nói: “Bây giờ còn chưa xác định rõ ràng là ai, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là một trong số bọn họ.”

Nếu Tiêu Vân Trác đã nói ra thì đương nhiên là đã có bằng chứng về chuyện này, chẳng qua là chưa biết do vị Vương gia nào gây ra, tình huống có chút bị động.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thường Hy bất an trong lòng. Bị người đuổi giết như vậy nàng thật không thích, nàng thà ngồi trong thâm cung mà đấu trí với bọn họ chứ không phải suốt ngày bôn ba chạy loạn như chó nhà có tang.

“Dĩ nhiên là hồi cung. Bên ngoài cung nguy cơ tứ phía dễ dàng tạo cơ hội cho bọn chúng ra tay. Về cung rồi sự tình sẽ dễ đối phó hơn.” Tiêu Vân Trác cũng không phải là dạng người thích so dũng khí, hắn muốn ngồi trên cao mà nhìn xuống, cùng người đánh cờ phân định thắng thua.

Thường Hy gật đầu một cái, nàng cũng cho rằng hồi cung là lựa chọn tốt nhất. Trong hoàng cung nếu muốn động thủ giết người tất phải kiêng kỵ, ở bên ngoài thì không phải e dè như vậy rồi!

Tiêu Vân Trác đang muốn hỏi thăm Thường Hy xem kẻ nào đã bắt cóc nàng thì bất chợt nghe được tiếng vó ngựa dồn dập. Hai người cả kinh trong lòng, vội vã trốn vào rừng cây. Tiêu Vân Trác chau mày nói: “Không phải tiếng vó ngựa của Liệt Phong, không nên lên tiếng!”