Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 272

Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan sửng sốt, ngay sau đó cười khổ một tiếng nói: “Chuyện này ta không biết!” Thật ra thì có một số chuyện Chuyên Tôn Nhạc Đan không thể thẳng thắn nói cho Thường Hy, hắn còn đại sự của hắn phải làm, nói ra quá nhiều không phải là chuyện tốt. Huống chi, Tấn vương… Còn sống cũng tốt mà đã chết cũng vậy, rất nhiều chuyện tuyệt nhiên không vì ông ta còn sống hay đã chết mà biến mất!

Tựa hồ là đã nhìn ra bất đắc dĩ của Chuyên Tôn Nhạc Đan, Thường Hy không có hỏi tới nữa, dù sao Chuyên Tôn Nhạc Đan có thể đem chuyện của Mạnh Điệp Vũ nói cho nàng biết đã là một chuyện khiến nàng vô cùng bất ngờ rồi. Làm người thì phải biết đủ!

“Huynh chừng nào thì đi?” Thường Hy chủ động di dời đề tài, thật lòng hỏi.

“Rất nhanh, ngày mai sẽ đi rồi!”

“Nhanh như vậy?” Thường Hy sợ hết hồn, đây cũng quá nhanh đi, đáng ra nên đợi Chuyên Tôn Tử Di tới kinh đô mới phải. “Lục hoàng tử đã đến chưa?”

“Sáng mai sẽ đến. Hắn vừa đến ta liền rời đi, đây là lệnh của phụ hoàng, không dám cãi lại.” Trong mắt Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo khổ sở còn ẩn chứa nồng đậm châm chọc, thật là một vẻ mặt mâu thuẫn.

Thường Hy yên lặng không nói, xoay người đi vào thư phòng, chỉ chốc lát sau liền đi ra, cầm trong tay một cuộn giấy, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Đây là quà ly biệt của ta tặng huynh, hy vọng lần này huynh đi thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan nhận lấy cuộn giấy mở ra nhìn, chỉ thấy trong đó viết mấy chữ: “Giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập thân nguyên tại phá nham trung. Thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong.” (đại ý: hành sự nên cẩn mật, chặt chẽ không buông lỏng, làm người thì được tôi luyện trong gian khổ. Gặp khó khăn vẫn phải kiên định, không nên để ý tới những lời gièm pha làm lung lay ý chí.)

Trong lúc nhất thời Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ cảm thấy hốc mắt cay nóng, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thường Hy, thì ra nàng đều biết được lý tưởng của hắn, hồi lâu mới hỏi: “Nàng bao giờ thì biết?”


Thường Hy cười nhạt, nói: “Đoán được. Ta tin tưởng huynh tuyệt đối không phải là người cam chịu sống qua ngày, huống chi mẫu phi của huynh còn bị người khác hãm hại, làm sao huynh có thể bỏ mặc không trông nom? Cho nên lần này chỉ sợ không phải là đơn giản trở về nước, bất kể huynh muốn làm gì cũng xin giữ lấy tính mạng của mình, cần biết rằng núi xanh còn đó…”

Chuyên Tôn Nhạc Đan không biết nói gì, hắn lại chưa từng nói cho Thường Hy biết tương lai về nước hắn muốn làm gì, nhưng không nghĩ tới thông minh như nàng đúng là vẫn hiểu được, chẳng qua là hắn vẫn không rõ… “Nàng làm sao mà biết? Ta vẫn chưa có nói cho nàng!”

“Huynh có thể ở quốc gia xa lạ này chịu đựng mười năm tịch mịch, chịu được vô số xem thường, châm chọc, cười nhạo, tình nguyện hạ mình. Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật mười năm cuối cùng có thể đoạt lại được quốc gia của mình, ta tin tưởng huynh chịu nhịn nhiều như vậy đến cuối cùng có thể cứu được mẫu phi, đoạt lại thứ thuộc về huynh. Chẳng qua là, ta chỉ hy vọng, bất kể huynh muốn làm gì, thành công là chuyện tốt, nếu như không thành công, cũng mong huynh có thể như bức tranh chữ này, kiên cường đợi một ngày khác…” Trải qua vô số chuyện như vậy, Thường Hy hiểu được để thành công thì cần rất nhiều yếu tố, chỉ một chuyện nhỏ tí tẹo cũng có thể làm hỏng kế hoạch, lúc này cần nhất là ý chí kiên cường.

Chuyên Tôn Nhạc Đan chầm chậm đem bức tranh chữ cuộn lại trong tay, sau đó trịnh trọng nói: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thành công.”

Thường Hy không hiểu rõ tình hình của Minh Khải quốc, lại càng không biết được đến tột cùng hắn có thành công hay không, nhưng là nàng hiểu được, một người có thể tồn tại trong nghịch cảnh như vậy thì chắc chắn người đó sẽ có nghị lực hơn người, quyết tâm làm cho bằng được việc hắn muốn làm, cuối cùng có thể thành công.

“Trước chúc huynh mã đáo thành công, nếu có một ngày huynh được như nguyện, đừng quên gửi cho ta một phong gia thư để cho muội muội ở nơi đất khách quê người biết được tình hình của huynh!” Nói tới chỗ này thanh âm Thường Hy có chút đắng chát, trên mặt mang theo nồng đậm sầu não. Chuyên Tôn Nhạc Đan ở trong lòng của nàng giống như một vị đại ca, nàng luôn hy vọng hắn có thể bình an, vạn sự trôi chảy, tâm tưởng sự thành.

Chuyên Tôn Nhạc Đan nặng nề gật đầu một cái sau đó sải bước đi ra ngoài. Thời điểm đi ra ngoài cửa đại điện bỗng xoay người lại một cái, rốt cục vẫn đem lời trong lòng không nhịn được ra mà hỏi: “Nếu như ta hy vọng nàng có thể đi cùng ta, nàng… Sẽ đi sao?”

Biết rõ không có hy vọng nhưng vẫn cứ như một kẻ ngốc mong chờ đáp án, trước khi hoàn toàn chết tâm thì vẫn mong chờ một chút xíu hy vọng.

Thân thể Thường Hy bỗng chốc cứng lại, không nghĩ tới hắn rốt cục vấn hỏi ra. Trong lòng của nàng chỉ có Tiêu Vân Trác, chắc chắn là sẽ không cùng hắn đi, nhưng nếu để cho nàng quyết tuyệt nói ra những lời vô tình như vậy, nàng còn không hạ được ngoan (độc) tâm nha, vì vậy trong lúc nhất thời có chút do dự.


Thấy Thường Hy do dự, Chuyên Tôn Nhạc Đan lại dấy lên một tia hy vọng, xa xa nhìn chằm chằm vào Thường Hy, hy vọng nàng có thể đi cùng hắn…

“Nàng sẽ không đi cùng ngươi!”

Thanh âm Tiêu Vân Trác trong lúc bất chợt vang lên, Thường Hy cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan bị hù dọa cho giật mình, hai người đồng thời hướng về phía thanh âm phát ra mà nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vân Trác thần sắc lạnh như băng đứng sau Chuyên Tôn Nhạc Đan một khoảng không xa.

Tiêu Vân Trác có chút tức giận, Thường Hy cư nhiên do dự, chẳng nhẽ tên tiểu bạch kiểm này trong lòng nàng có một tia địa vị hay sao? Sải bước đi vào đại điện, mấy bước liền đi tới bên người Thường Hy, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Minh vương điện hạ, Thường Hy là nữ nhân của bản Thái tử, cả đời này nàng sẽ không đi theo bất kỳ ai khác, xin mời ngài trở về đi!”

Thường Hy nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác thì chỉ cảm thấy gương mặt từng trận nóng lên, hắn cư nhiên ở trước mặt người khác nói những lời như vậy…

Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thấy vẻ mặt hai người, đôi mắt nhất thời tối sầm xuống, muốn nói một câu lại cảm thấy bất kỳ câu nào cũng là dư thừa, nhìn Thường Hy một cái, lúc này mới xoay người lảo đảo đi ra ngoài. Hạnh phúc của người khác cũng chính là nhỏ sáp lên miệng vết thương của hắn.

Dọc theo đường đi Chuyên Tôn Nhạc Đan nhớ lại mỗi một vẻ mặt của Thường Hy trong suốt quãng thời gian qua, từng cái mỉm cười, từng cái ánh mắt, giống như rõ mồn một, rõ ràng như trước. Đến lúc thật sự chia ly thì mới phát hiện ra đã yêu sâu đậm như thế…

Dịch Dương đang lo lắng chờ Chuyên Tôn Nhạc Đan trở lại, xa xa xuyên qua cửa đại môn liền thấy được thân ảnh lung lay của Chuyên Tôn Nhạc Đan, ánh mắt hắn sáng lên, vọt một bước liền tiến lên phía trước.

“Thiếu chủ!” Thanh âm Dịch Dương mang theo hưng phấn, vui mừng quá độ khiến hắn không chú ý đến khác thường của Chuyên Tôn Nhạc Đan, trong ánh mắt chỉ có tỏa sáng lấp lánh.

Chuyên Tôn Nhạc Đan thế nhưng không có tâm tình nghe đến bất cứ chuyện gì, phất tay một cái nói: “Ta muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ, có chuyện gì để lát nữa nói!”

Dịch Dương lúc này mới phát hiện ra có cái gì không đúng, khẽ nhíu mày muốn hỏi tới, nhưng là lại nghĩ chỉ cần mình đem tin tức tốt nói ra thì lòng của thiếu chủ lập tức tốt lên. Đây chính là chuyện cực tốt, tìm lâu như vậy, không nghĩ tới nàng ở ngay bên cạnh.

“Thiếu chủ, tìm được vị trí của thần nữ hộ quốc rồi!”