Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 17: Công bằng trả thù

Tiêu Vân Trác trong lúc nhất thời có chút mất hồn, căn bản không để ý đến mầy hành động mờ ám của Thường Hy, chỉ cảm thấy trên mông đau nhói rồi cả người hướng một bên ngã xuống, bùm một cái lại ung dung tiến vào suối nước.

Tiêu Vân Trác từ trong nước trồi lên, nhìn kẻ đang đắc ý đứng trên bờ, hung hãn nói: “Khổng Tử nói, tiểu nhân cùng nữ nhân khó nuôi nhất, thật quả không sai!”

Thường Hy cũng không quan tâm, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Ta từ trước đến nay là người có ân báo ân, có thù báo thù. Hôm nay ngươi đụng ta rơi vào trong nước, ta cho ngươi một cước để ngươi cũng nếm thử một chút tư vị này, chúng ta liền huề nhau. Về sau ngươi đi cầu dương quan của ngươi, ta đi thuyền độc mộc của ta, hy vọng cả đời này cũng không cần phải nhìn thấy ngươi. Gặp ngươi một lần thì xui xẻo một lần, cho nên không gặp vẫn là tốt hơn!”

Tiêu Vân Trác đưa tay vuốt nước bám trên mặt, nhìn Thường Hy dần dần khuất bóng, trong mắt hiện lên một tầng cười nhạt. Không muốn gặp lại sao? Chỉ sợ là sẽ không được như cô mong muốn rồi, Mị phi… Ngu Thường Hy, hy vọng cô sẽ không ngu xuẩn đến mức đi cùng Mị phi, nếu không cô sẽ càng xui xẻo hơn!…

Tiêu Vân Trác vừa mới bò từ trong nước ra ngoài đúng lúc đám thái giám chạy đông chạy tây tìm tới đây, thấy Thái tử gia đương triều ướt dầm dề từ suối nước ngoi lên, trong lúc nhất thời liền sợ ngây người, căn bản là quên mất nên nói cái gì, làm cái gì.


Công công hầu hạ bên cạnh Tiêu Vân Trác là người phản ứng đầu tiên, nhìn tiểu thái giám bên cạnh, trách mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì, không mau đi lấy y phục sạch sẽ cho Thái tử gia. Mỗi tên đều giống ngốc tử, nhanh nhẹn lên chút coi!”

Trịnh Thuận hầu hạ bên cạnh Tiêu Vân Trác từ nhỏ, là người hiểu rõ tính tình chủ tử mình nhất, có lẽ chưa từng thấy qua chủ tử của mình chật vật như vậy. Nhưng mà hắn cũng không dám sờ chân mày Thái tử gia, đành cười tiến lên nói: “Thái tử gia, thân thể ngài kim tôn ngọc giá, cũng không thể hành hạ như thế. Nếu ngài muốn bơi một chút thì thông báo cho nô tài một tiếng, nô tài cũng biết đường chuẩn bị trước. Nếu cảnh ngài hưng phấn bất ngờ nhảy vào trong nước bị Hoàng thượng bắt được, đầu nô tài chắc cũng phải chuyển nhà. Ngài coi như thương cho nô tài một chút, có được hay không?

Tiểu thái giám đi lấy quần áo trong chớp mắt đã quay trở lại, trong tay không chỉ có y phục hoàn toàn mới mà còn có cả khăn bông khô mát. Đi sau còn có tám tiểu thái giám khệ nệ khiêng hai tấm bình phong, rầm rập giống như điều cả đội nhân mã chạy tới.

Thái tử gia muốn thay quần áo không ngờ lại bị bọn họ bày ra đình đám như vậy. Trịnh Thuận vừa thấy cười đến mặt đầy nếp nhăn: “Tên oắt con này học hỏi cũng thông minh nhanh nhẹn lắm, đồ cũng chuẩn bị hết như vậy!”


Tiêu Vân Trác không nói gì nghiêm mặt, chờ mấy nô tài dựng xong bình phong, được Trịnh Thuận hầu hạ thay y phục khô ráo sạch sẽ, lúc này mới quay đầu lại hướng Trịnh Thuận nói: “Ngươi đi nghe ngóng Mị phi gần đây có động tĩnh gì!”

Trịnh Thuận sửng sốt, ngay sau đó ứng thanh đáp: “Dạ, nô tài tuân lệnh!”

Lúc này Tiêu Vân Trác mới nhấc chân hướng cung điện của mình đi tới, nhưng là vừa mới đi được một đoạn lại đụng phải Tiêu Vân Bác từ một ngã ba đi tới. Hai người vừa đúng va phải nhau.

Tiêu Vân Trác mặc dù đã thay y phục nhưng tóc vẫn còn ướt. Tiêu Vân Bác vừa nhìn thấy liền cảm thấy kinh ngạc, hàng mi đen giống như hai lưỡi kiếm sắc bén giương lên, khó được mà cười nói: “Thái tử gia đây là thế nào?”

Tiêu Vân Trác thần sắc không đổi lên tiếng: “Chỉ là gội đầu một chút, có gì kinh ngạc sao?” Nói xong khẽ gật đầu một chút rồi sải bước quay đi.

Tiêu Vân Bác nhìn thân ảnh Tiêu Vân Trác đang rời đi, mắt híp lại, nhẹ nhàng lặp lại: “Gội đầu? Lừa quỷ sao?” Nói xong lại nhìn phương hướng Tiêu Vân Trác vừa mới rời đi, đó là hướng đi về phía đài thủy tạ, ngay cạnh Vĩnh Hạng cung, chẳng lẽ?…