Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 139

Tiểu sơn trùng điệp kim minh diệt,

Mấn vân dục độ hương tai tuyết.

Lãn khởi hoạ nga mi,

Lộng trang sơ tẩy trì. (Bồ Tát Man kỳ 1- Ôn Đình Quân)

(Dịch thô: Núi nhỏ trùng điệp ánh vàng tắt.

Tóc mai từng lọn hôn má hồng

Lười dậy vẽ mi cong

Điểm trang chải chuốt chầy.)

Ngày thứ hai sau khi Thường Hy tỉnh lại trời đã sáng rõ nhưng là miễn cưỡng không muốn rời giường, một đầu tóc đen nhánh phân tán trên gối mềm màu xanh nhạt. Thường Hy không thích dùng gối trúc cứng ngắc cho nên mới đem lông tơ vịt trắng noãn giặt thật sạch, phơi khô rồi làm thành gối, bên trong lại ướp hoa núi, mềm mại, thơm thơm, nằm lên vô cùng thoải mái.

Nghe được cửa bị đẩy đi ra, Thường Hy thấp giọng hỏi: “Là Vãn Thu sao?”


“Là muội, Ngu tỷ tỷ!” Vãn Thu tiện tay đóng cửa lại, vén rèm đi vào trong phòng, nhìn thấy Thường Hy vẫn chưa rời giường, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngu tỷ tỷ, thế nào còn chưa dậy, trong người không thoải mái sao?”

Thường Hy lắc đầu một cái, cười nhạt nói: “Chỉ là có chút mệt mỏi, không sao đâu!” Thường Hy vừa nói vừa ngồi dậy, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Vãn Thu gật đầu nói: “Sáng sớm nay Triêu Hà đã tìm muội nói có chuyện quan trọng muốn nói cho tỷ, lại nghe nói tỷ chưa rời giường nên bảo muội đến đây nhắn tỷ đến lầu trúc bên kia!”

Thường Hy vi lăng, lầu trúc? Linh quang chợt lóe, Thường Hy nhìn Vãn Thu nói: “Giúp ta lấy chút điểm tâm, ta trước đi rửa mặt, sau khi dùng xong điểm tâm liền đến chỗ lầu trúc!”

Vãn Thu nhìn bộ dáng Thường Hy không dám trì hoãn, vội vàng gật đầu nói: “Được, muội lập tức đi!”

Thường Hy xuống giường cầm lấy áo khoác ngoài thêu hình song điệp vờn hoa mặc xong, lại lấy lược gỗ đào tiện tay chải tóc. Thời gian cấp bách Thường Hy cũng không kịp vấn kiểu tóc cầu kỳ gì, chẳng qua chỉ là một kiểu đơn giản nhất, gài một cây trâm ngọc hoa đào, sau đó tự mình lấy nước sạch rửa mặt thoa chút phấn nhạt, điểm đôi môi đỏ mọng, khẽ chuốt lông mày đen nhánh.

Vãn Thu bưng điểm tâm đi vào, Thường Hy vội vã dùng sau đó đối với Vãn Thu nói: “Khi Thái tử gia hạ triều trở lại, muội nói cho ngài biết ta đến chỗ lầu trúc!”

Thường Hy phân phó xong liền hấp tấp rời đi, vượt qua kiền môn, theo con đường lát đá xanh đi ngang qua Lân Chỉ cung về phía phải một chút là đá tới hồ sen. Xa xa đã trông thấy Triêu Hà đứng ở nơi đó, bên cạnh không có người khác vì thế nàng không khỏi bước nhanh đi tới.

“Triêu Hà!” Thường Hy hô.

“Ngu tỷ tỷ!” Triêu Hà nghe được thanh âm Thường Hy thì xoay người lại, mang trên mặt nồng đậm sầu lo nói.


Thường Hy lôi kéo Triêu Hà vào tiểu đình mà trước đây nàng vẫn cùng Lệ Bình ngồi nói chuyện. Tiểu đình này bốn phía trống trải cũng không có bụi hoa nào quá cao cho nên không sợ bị người khác nghe lén. Sau khi hai người ngồi xuống, Thường Hy thấp giọng hỏi: “Có phải hay không xảy ra chuyện gì?”

Thường Hy biết Triêu Hà liên tục theo dõi động tĩnh bên phía Mị phi, như thế này xem ra bên Mị phi kia đã có người động thủ, trong lúc bất chợt nhớ đến tờ giấy tối hôm qua ở trên bệ cửa sổ của nàng, lại nghe thấy Triêu Hà nói tiếp: “Tối qua muội theo dõi bên phía Loan Minh cung, nguyên tưởng cũng giống trước kia chỉ là nhìn vậy thôi nhưng là lại nghĩ đến đây là đêm cuối cùng cho nên cũng không dám khinh thường. Không nghĩ tới quả nhiên có người đi ra, khi đó đã là giờ tý!”

Giờ tý? Đó cũng vừa lúc nàng nhận được tờ giấy kia, nghĩ tới đây hỏi tới: “Sau đó thì sao?”

“Người nọ thoạt nhìn là một tiểu thái giám, trong tay của hắn còn cầm một bọc đồ, nô tỳ không biết là cái gì cũng không dám lộ liễu theo sát mà chỉ đi cách xa một khoảng. Chỉ thấy hắn ra khỏi Loan Minh cung, xuyên qua Di Hòa cung, từ mặt sau Cảnh Tuyên điện trực tiếp đi đến hồ sen. Đến bên hồ nước hắn liền nhảy xuống bơi đến phía lầu trúc, nô tỳ không dám lộ diện chỉ dám đứng xa xa nhìn tới, chỉ thấy tiểu thái giám kia ở phía lầu trúc ngoi lên hút không khí sau đó lại lặn xuống. Không biết hắn muốn làm cái gì cứ một hồi ngoi lên ngụp xuống như vậy, lặp đi lặp lại vài chục lần. Sau đó rốt cục lấy hắn leo lên bờ, theo đường cũ trở về Loan Minh cung. Vốn là tối hôm qua nô tỳ phải trở về nói cho tỷ biết nhưng là kiền môn cư nhiên bị khóa mất, nô tỳ căn bản không trở về được.” Triêu Hà đem cả quá trình thuật lại một lần, sắc mặt còn là nồng đậm nghi ngờ.

Thường Hy thầm hít một hơi khí lạnh trong lòng, xem ra nếu tối qua nàng cùng Tiêu Vân Trác tới đây cũng không thể qua được kiền môn rồi. Người nọ đem kiền môn khóa lại nhất định là sợ trong Đông cung bất chợt có người chạy tới, xem ra chính nàng đoán không lầm, quả nhiên có kẻ đối với đám cọc ngầm động tay động chân, không nghĩ tới là Mị phi hạ thủ.

Thường Hy vừa bắt đầu còn nghĩ xem không biết ai xuống tay trước. Nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt cùng Tiêu Vân Trác quan hệ thân mật, không thể nào hạ độc thủ ở sau lưng, Tam hoàng tử càng không thể, lần này Lệ Bình là người tổ chức, hắn không thể tự bê đá đập chân mình được. Hoàng quý phi không phải người ngu, càng sẽ không động thủ, không ngờ Mị phi cư nhiên không nhịn được nữa, xem ra ý định của bọn họ là không làm cho lầu trúc sụp xuống ngay bây giờ mà đợi đến thời điểm có người lên trên đó biểu diễn, lầu sập người mất, tội của nàng đến lúc đó liền không còn gì để nói. Mà không chỉ hãm hại mình nàng, ngay cả Lệ Bình cũng không thoát được, thật là một mũi tên hạ hai con chim!

Thường Hy tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn Triêu Hà nói: “Chuyện này muội không có nói ra ngoài chứ?”

“Dĩ nhiên là không, nô tỳ biết được nặng nhẹ!” Triêu Hà lập tức đảm bảo nói, nàng làm sao có thể tiết lộ ra ngoài.

Thường Hy biết nàng sẽ không nói, chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu vậy thôi. Nếu Mị phi bất nhân cũng đừng trách nàng bất nghĩa, vốn là tối nay nàng chỉ muốn Mị phi ăn đau một chút, hiện tại thì đã thay đổi chủ ý rồi.

Đang lúc mất hồn, Triêu Hà đột nhiên kéo kéo ống tay áo Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia tới, bên cạnh ngài còn có một nữ tử, đoán chừng là biểu tiểu thư rồi!”

Thường Hy chợt hồi phục tinh thần, lui về phía sau nhìn lại. Chỉ thấy ở phía xa xa Tiêu Vân Trác đang đi tới, bên cạnh hắn quả nhiên có một nữ tử mặc áo ngoài cẩm y thêu hình khổng tước, bên dưới là chân váy bách hợp nhẹ nhàng, đầu sơ trụy mã kế gài một cây trâm khảm bảo hàm châu, vành tay là một đôi minh nguyệt châu, trên cổ tay còn có một chiếc vòng hình đầu thú nạm vàng mạ ngọc. Mi như viễn sơn, mắt tựa thu thủy, da trắng như tuyết, miệng anh đào nhỏ nhắn, xoay người cất bước thật đúng như liễu rủ hoa cười, giai nhân dịu dàng như nước, ngay cả Thường Hy cũng không nhịn được mà nhìn thêm một chút.

Thường Hy so với Mạnh Điệp Vũ, một chói lọi như hoa xuân, một dịu dàng như trăng sáng. Thường Hy đẹp đến phong hoa tuyệt đại, trong lúc giơ tay nhấc chân chính là một bài thơ một ý họa, Mạnh Điệp Vũ đẹp hoàn toàn ngược lại, thân hình mảnh mai nhẹ nhàng làm người ta không nhịn được mà muốn đi thương tiếc nàng.

Vừa nhìn thấy Mạnh Điệp Vũ lần đầu tiên, Thường Hy liền thở dài thật sâu. Khó trách Lệ Bình nói nàng ta có thể lừa gạt mọi người coi nàng ta như người bị hại, nếu là mình không rõ lai lịch, chỉ nhìn thần thái của nàng ta thì hơn phân nửa cũng tin theo thôi!