Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 118: Tranh bá đêm thất tịch (2)

Lệ Bình có chút ngượng ngùng nói: “Nhìn ngươi đạo lý một đống một đống, làm ta trở thành người không chu toàn, ta không phải chỉ là tò mò thôi sao? Dù sao ta đã theo ngươi đến đây, sớm muộn gì cũng sẽ được nhìn thấy!”

Lệ Bình nói đến chỗ này có chút tâm không cam lòng không nguyện, Hoàng thượng nhìn vào trong mắt, cười ha hả, nhìn hai người tranh cãi, tâm tình cũng sảng khoái không ít, nói: “Bình thường thấy ngươi vô pháp vô thiên, không nghĩ tới còn có một người có thể chế trụ được ngươi, đây cũng là chuyện hiếm có được!”

Thường Hy nghe vậy có chút kỳ quái, theo lời Hoàng thượng thì quá khứ đã xảy ra chuyện gì sao? Có thể từ miệng Hoàng thượng thốt ra bốn chữ vô pháp vô thiên, không biết Lệ Bình đã làm chuyện gì. Nghĩ tới đây Thường Hy quay đầu nhìn về phía Lệ Bình, chỉ thấy nàng cười đến đỏ mặt, lắc lắc khăn tay, làm nũng nói: “Con dâu chỉ đúng là trong gia yến uống chút rượu… Ngài… Ngài sao lại còn nhớ chút chuyện nhỏ này? Cả ngày nói trên miệng, hôm khác ngài không cần nói, chỉ cần giơ giơ ly rượu con sẽ tự tìm lỗ nhỏ mà chui vào!”


Nói như thế, đừng bảo là Hoàng đế Minh tông, ngay cả Thường Hy cũng bật cười. Nghe ý tứ của nàng, nhất định là thời điểm Lệ Bình dùng bữa với Hoàng thượng và Hoàng quý phi ở Di Hòa cung đã uống quá nhiều, sau đó nói chuyện, làm việc mất quy củ. Nghĩ tới đây, trong lòng Thường Hy không nhịn được mà có vài phần đồng tình với Hoàng quý phi, đụng phải cô con dâu như vậy chỉ sợ muốn phát điên lên. Nghĩ vậy, Thường Hy không khỏi nở nụ cười.

Không nghĩ tới Hoàng đế lại là người hòa ái như vậy, ấn tượng của Thường Hy đối với ngài lập tức tốt hơn nhiều. Ba người lại nói đùa một hồi, lúc này Thường Hy mới mở hộp ra, lấy một ống trúc xanh biếc, đưa hai tay trình lên. Vạn thịnh vẫn một mực đứng bên cạnh Hoàng thượng lúc này mới lập tức đi xuống nhận lấy đặt lên bàn.

Ống trúc này vô cùng tinh xảo, màu xanh biếc bắt mắt làm người ta nhìn liền cảm thấy dễ chịu. Hoàng đế cười hỏi: “Đây là cái gì?”


Thường Hy nghe được Hoàng thượng hỏi như thế, khẽ cắn răng quyết định nói thật, có một số việc giấu giếm không chừng lại trở thành một mối họa.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ xuất thân thấp hèn, gia phụ hôm nay mặc dù phú giáp một phương nhưng vẫn là thương nhân buôn bán. Ba ca ca của nô tỳ vẫn bôn ba khắp nơi, ống trúc này chính là do đại ca nô tỳ tình cờ phát hiện được thời điểm đến Giang Nam. Ống trúc này nếu đặt một mình thì cũng chỉ là đồ vật tầm thường, nhưng nếu để trong bộ dụng cụ pha trà thì có chút ý tứ!”

Nói tới đây Thường Hy thận trọng nhìn Minh tông một cái, thấy ngài không tức giận, trong lòng thầm thả lỏng một hơi, nói tiếp: “Theo lời đại ca của nô tỳ, lá trà này sinhh trưởng trên một mảnh sườn núi. Những năm trước cũng không có gì dị thường, nhưng là thời điểm năm ngoái, năm kia, ngọn núi được đổi chủ nhân. Người chủ mới trồng hoa lan khắp sường núi, san sát với cây trà, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà khi thu hoạch, lá trà đều mang theo hương hoa lan nhàn nhạt. Sau lại sai người đưa vào cho nô tỳ một chút, nô tỳ thưởng qua lần thứ nhất, cảm thấy mùi vị rất tốt, liền đem rót cho Thái tử gia một ly. Thái tử gia sau khi uống xong liền phân phó nô tỳ mang đến dâng lên Hoàng thượng, cũng chỉ là chút vật hoang sơn dã thủy, mong Hoàng thượng ngự phẩm!”

Ánh mắt Minh tông nhìn Thường Hy thoáng qua một tia sắc bén, trong lúc nhất thời không hiểu được mục đích của nàng, đột nhiên giọng nói chuyển lạnh hỏi: “Đại ca ngươi thật có lòng?”