Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 10: Vị khách quý thần bí (thượng)

Vương mama vừa dứt lời, ngay lập tức có cung nữ tiến lên đỡ lấy hai cánh tay Lệ Bình kéo nàng về hướng Phật đường. Nói về Phật đường, chính là nơi quản giáo những tú nữ dạng này, hơn nữa còn được đích thân Hoàng thượng phê chuẩn, không ai dám không tuân lệnh a!

Thường Hy ngoái nhìn Bình nhi đáng thương, nhất thời quên mất cả sợ hãi đưa tay kéo góc áo Vương mama, cầu khẩn nói: “Mama, nể tình Bình nhi mới đến đây không hiểu nhiều quy củ, ngài tạm tha cho nàng lần này thôi. Ta đảm bảo, về sau nàng sẽ không bao giờ dám chọc mama tức giận nữa, ta bảo đảm, ta về sau nhất định sẽ học thật tốt quy củ, ta bảo đảm, ta cũng không lại lười biếng nữa; ta bảo đảm, ra khỏi Vĩnh Hạng cung ta cũng không làm cho mama phải mất mặt, ta…!”

Vương mama nhìn Thường Hy, trên mặt tuy không có chút biểu tình nhúc nhích nào nhưng trong lòng lại thầm than một tiếng, chưa từng thấy qua tiểu cô nương nào khó dây dưa như vậy. Từ khi bước vào Vĩnh hạng cung liền không ngừng nháo sự, đáng lẽ đều là lỗi của nàng nhưng cuối cùng người chịu ủy khuất cũng là nàng. Thật có thể thành công khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bà.

Thế nhưng lần này, Vương mama hạ quyết định, tuyệt đối không để cho mình thỏa hiệp, giận dữ quát: “Ít nói lời vô ích, đi theo ta! Đây chính là muốn cho ngươi biết thế nào là quy củ. Lệ Bình cố tình hối lộ quản sự mama, phạt quỳ một canh giờ đã là rất nhẹ rồi, ngươi nếu còn dài dòng liền phạt hai canh giờ!”


Thường Hy vừa nghe thế nhất thời ngậm miệng lại, nhìn Bình nhi bị lôi đi rất là đau lòng, nếu không phải vì mình nàng nào có phải chịu phạt. Trong lòng nàng hung hăng thăm hỏi tổ tông Vương mama mấy chục lần!

“Mama, là ai tìm ta vậy?” Thường Hy đi theo sau lưng Vương mama hết sức nịnh hót hỏi. Khụ khụ, một trong những cách sinh tồn của hậu cung, thời điểm lực lượng của ngươi không thể chống đỡ được kẻ địch, sẽ phải yếu thế, để cho kẻ địch buông lỏng cảnh giác với ngươi, rồi sau đó cứ từ từ mà tính.

Vương mama cơ hồ là dùng lỗ mũi mà hừ ra một tiếng: “Lắm mồm!”


Thường Hy lại phải bế môn cái miệng, hai hàm răng lại phải tăng cường hoạt động mà nghiến vào nhau. Nàng nhịn, nàng tiếp tục nhịn!

Xuyên qua tiền viện, đi qua hành lang, xa hơn chính là phòng ngủ của Vương mama rồi. Thường Hy càng phát tò mò, mặc dù có một bụng nghi vấn nhưng lại nghĩ đến lời nói của Vương mama nên lại phải đè xuống nghi vấn trong lòng, thận trọng đi theo bước chân của bà, đến cuối hành lang mới dừng lại.

Vương mama nhìn Thường Hy một cái, đưa tay mở cửa nói: “Vào đi!”

Thường Hy bất đắc dĩ không thể làm gì khác là nhấc chân đi vào. Bên cạnh phòng ngủ của Vương mama bình thường dùng làm nơi tiếp khách nhân, mặc dù không so được với tráng lệ của nhà nàng nhưng so với chỗ hiện tại nàng đang phải ở thì cũng tốt hơn nhiều lắm rồi.

Thường Hy vừa đi vào, Vương mama liền thuận tay đóng cửa lại, làm Thường Hy sợ đến mức trái tim nhỏ cũng phải run lên, ngẩng đầu đi về phía trước. Khi nàng nhìn thấy người đang hiện diện trong phòng này thì hô hấp không khỏi cứng lại.