Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

Quyển 15 - Chương 6: Nô lệ hẹn hò

Ngay sau khi Lee Hyun cởi mạng che mặt, khách hàng đổ xô vào lều bar.

"Đã bắt đầu kinh doanh rồi, phải không?"

"Quầy bar mở cửa, yeah?"

Họ đã hỏi những khách hàng đứng xếp hàng chờ từ trước đó 10 phút. Lại chờ thêm 15 phút mà không có tin tức gì từ quầy bar, cuối cùng, khách hàng quyết định đẩy cửa xông vào theo cách của họ.

"Whoa!"

"Đó là Seo-Seoyoon."

Seoyoon là một người nổi tiếng mà không một ai ở Đại học Hàn Quốc không biết.

"Xin vui lòng gọi món."

Các nữ sinh phụ trách phục vụ bắt đầu bận rộn chạy xung quanh trong trang phục váy cưới xinh đẹp.

"Xin quý khách vui lòng gọi món ạ!"

"Quý khách không muốn gọi món gì ư?"

Ngay cả sau khi bị ép phải gọi món ăn, các khách hàng đực rựa vẫn chưa hết ngây ngẩn trước vẻ đẹp của Seoyoon và cảm thấy như chỉ cần nhìn chằm chằm vào cô thôi cũng thấy no rồi.

Cú sốc thị giác trước vẻ đẹp hoàn mỹ tuyệt vời!

Khi các nữ sinh mang thực đơn đến và yêu cầu họ gọi món, quý vị thực khách với đôi mắt hình trái tim lại lần nữa bất ngờ bởi những gì họ thấy.

"Lươn biển sống, cá mú biển hoang dã, cua hấp, lươn nướng, mì hải sản đậu đen ... Đây là thực đơn thật à? Món hầm cay sẽ đi kèm nếu gọi món cá mú ư… "

"Vâng. Thực đơn hôm nay chủ yếu tập trung vào các món hải sản. Thực đơn chính sẽ liên tục thay đổi mỗi ngày trong suốt kỳ lễ hội. Tuy nhiên, các món như trái cây khai vị, trứng tráng cuộn Hàn Quốc, và bánh xèo rau chay có thể được phục vụ bất cứ lúc nào."

"Trước hết, xin vui lòng cho chúng tôi 3 phần lươn biển sống."

"3 phần lươn biển sống có ngay đây ạ!"

Một lò nướng đầy than hồng nhanh chóng được đặt lên bàn của vị khách vừa gọi món. Sau đó, những con lươn biển sống đã tẩm ướp gia vị tươi ngon được đem ra. Mỗi khi những con lươn quằn quại, chúng sẽ khiến cho những thứ gia vị đã tẩm ướp được trộn đều và thấm sâu hơn. Một khi chúng được nướng chín, những con lươn biển giàu dinh dưỡng và thơm ngon hoàn hảo sẽ khiến người ta không kìm lòng được mà ăn hết miếng này đến miếng khác.  (Kinh quá, lươn k cần làm luôn, cứ thế nướng sống O_O~)

Nếu đã mở một quán bar, Lee Hyun muốn phải kiếm ra tiền lời và mang đến cho khách hàng những thực phẩm chất lượng tốt nhất.

"Mặc dù đây chỉ là một quầy bar ở lễ hội, nhưng cũng không thể thực hiện nó một cách qua loa nửa vời!"

Đó là những thứ thực phẩm mà khách hàng sẽ phải trả tiền để ăn.

Không thể treo đầu dê bán thịt chó, đem ra những thứ thực phẩm hàng giả, hàng nhái, hàng kém chất lượng. Đây là công việc mà cậu sẽ phải chịu trách nhiệm trực tiếp về việc đảm bảo hương vị và chất lượng dinh dưỡng.

Vì không ai ngoài Lee Hyun biết cách làm món sushi cá mú cho nên cậu là người bận rộn nhất.

Cậu xắt lát mọi thứ trên thớt một cách đầy nghệ thuật!

Con cá mú biển sắp hi sinh vẫn còn chớp chớp đôi mắt tội nghiệp, nó vẫn còn sống. Phải có nghệ thuật lắm mới có thể cắt từng miếng cá, bỏ đi gân tanh mà vẫn tránh được việc làm hỏng các dây thần kinh của nó.

Hôm nay, những con cá mú biển hoang dã, cua tuyết, và lươn biển được cung cấp từ các thương buôn uy tín chất lượng ở chợ mà cậu quen biết. Sự tươi ngon của thực phẩm được đảm bảo, và cậu cũng có thể mua được những thứ thành phần tốt nhất với giá hời.

"Cậu đã thực sự trở thành một sinh viên đại học rồi ư?"

"Dù sao, hãy quảng cáo chúng tôi cho các sinh viên. Ý tôi là, hãy nói họ thường xuyên ghé mua hàng ở chợ này nhé."

Nhờ vào sự hào phóng, rộng rãi của họ, cậu có thể sử dụng các thành phần dinh dưỡng chất lượng nhất để làm ra những món ăn ngon. Nhưng vì đây chỉ là một quán bar mở cho sinh viên đại học, giá cả món ăn không thể quá đắt đỏ.

Trong Royal Road, tất cả mọi người đều có thể kiếm tiền bằng cách săn bắn, do đó, cho dù bạn có đi lừa gạt người khác thì điều đó cũng không quan trọng lắm. Tuy nhiên, tăng giá tiền các món ăn và yêu cầu sinh viên phải trả tiền cho những hóa đơn đắt đỏ lại là một vấn đề cần phải cân nhắc kĩ của lương tâm.

Cuối cùng, cậu quyết định cắt giảm khối lượng của phần ăn một cách vừa phải và điều chỉnh để giá mỗi món ăn không quá cao.

Tuy nhiên, các khách hàng vẫn đều hài lòng.

"Đến đây bạn ơi."

"Làm ơn đến đây nhận yêu cầu gọi món của bàn số 9 này dùm mình với."

Seoyoon cũng đi xung quanh nhận yêu cầu gọi món trong chiếc váy xinh đẹp của mình.

Sức quyến rũ của một nữ thần vẫn lan tỏa cho dù cô chỉ đơn giản là đi bộ xung quanh!

Có rất nhiều trường hợp khách hàng bất cẩn làm đổ thức ăn của mình khi mải nhìn thất thần vào cô. Việc này càng xảy ra thường xuyên khi họ mải mê ngắm nhìn  Seoyoon trong vài phút khi họ uống rượu.

Mỗi lần Seoyoon đi ngang qua, cô để lại đằng sau một mùi hương chanh ngọt ngào.

Cô chỉ sử dụng một chút phấn phủ sáng màu và một ít kem lót dưỡng da khi trang điểm. Tuy nhiên, cô vẫn nổi bật với gương mặt tự nhiên, trong sáng và cao quý. Hôm nay, cô còn đặc biệt dùng thêm một ít nước hoa nữa, mùi hương tươi mát ngọt ngào mà ai cũng thích.  

Seoyoon đưa thực đơn cho khách hàng.

"..."

Cô đứng yên và chờ đợi họ gọi món.

Cô cảm thấy rất bối rối vì những ánh mắt say mê cháy bỏng của khách hàng xung quanh, nhưng cô vẫn phải chịu đựng.

"Xin vui lòng cho chúng tôi một món khai vị trái cây."

"..."

Seoyoon nhẹ gật đầu và quay đi.

Ngay cả những khách hàng đã gọi khá nhiều thức ăn xếp đầy trên bàn nhưng vẫn muốn yêu cầu thêm một vài món nữa, chỉ để cố gắng được nói chuyện với Seoyoon thêm một hai lần.

"Khách hàng bàn đó đã chờ hơn 30 phút rồi đấy."

"Bếp trưởng, khi nào món cua hấp sẵn sàng thế?"

"Xong ngay đây!"

Chỉ mỗi mình Lee Hyun là phải làm việc đến hộc máu ra. Bởi vì các sinh viên khác có tốc độ nấu ăn quá chậm, cậu phải làm gấp 2 lần, không, là gấp 3 lần công việc của mình.

Vào ngày đầu tiên của lễ hội, cậu không thể ngắm cảnh bắn pháo hoa hoặc xem các tiết mục văn nghệ trong trường, và thậm chí cậu còn chẳng thể rời khỏi quán bar vì công việc bù đầu bù cổ.

Ngày hôm sau, khách hàng đến nhiều hơn và cũng sớm hơn.

"Cho chúng tôi gọi món với nào!"

"Bàn này đã sẵn sang gọi món rồi nhé!"

Mặc dù nhà bếp và phục vụ bàn còn khá bận rộn, họ vẫn có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn so với ngày đầu tiên.

Việc nấu nướng đã được hoàn thành từ trước, và rất nhiều phần ăn phụ cũng đã được chuẩn bị. Rượu được xếp trong hộp và chất thành đống, căn lều cũng đã được mở rộng.

Vì khoa thực tế ảo đã gửi khoảng 10 người tiếp viện đến làm các công việc như rửa chén bát và lau bàn, khối lượng công việc đã giảm.

Lee Hyun cảm nhận được giá trị của công việc thông qua niềm vui khi kiếm ra tiền.

"Lợi nhuận của ngày đầu tiên lên tới 700.000 W (~ $ 700). Ngay cả sau khi đã trừ đi các chi phí thuê bát, đĩa, bàn ghế, lều trại… v.v trong năm ngày, tiền lãi vẫn là một khoản lớn."

Việc kinh doanh bây giờ sẽ là kinh nghiệm quý báu trong tương lai!

Cậu biết rất nhiều cách làm hài lòng khách hàng và khá nhiều món ăn từ công việc làm thêm bán thời gian của mình trước đây, nhưng chính mình làm nên một cái gì đó cũng không phải là điều đơn giản. 

‘Nếu mình không thể làm nên một sự thành công vượt trội gần như điên rồ trong những tình huống đặc biệt thế này, mình sẽ không bao giờ có thể cân nhắc về việc tham gia vào những ngành nghề kinh doanh tương tự như nó!"

Vào các ngày lễ hội, khi mọi người đắm mình vào những cuộc vui, cậu vẫn kiên quyết trung thành chịu trách nhiệm làm việc ở quầy bar.

Họ đã kiếm được khá nhiều tiền lời vào ngày thứ hai, và kể từ ngày thứ ba, không lúc nào quán ăn có bàn trống. Thậm chí vào ngày thứ tư, Lee Hyun vẫn chưa thể ngắm nhìn bất cứ quang cảnh đặc sắc gì của lễ hội văn hóa trường mình.

Trong mắt mọi người, cậu thật đáng thương vì cứ phải loay hoay tất bật chạy ngược chạy xuôi luôn tay luôn chân trong nhà bếp.

"Lee Hyun, chúng tôi sẽ chăm sóc nơi này cho, bởi vậy anh cũng nên đi chơi vui vẻ một chút đi."

"Nhưng tôi đã được giao phó làm việc ở nơi này."

"Đây đâu có phải là triều đại Silla hoặc những triều đại gì tương tự đâu mà anh cứ phải thể hiện tinh thần “đến chết không sờn lòng” như vậy? Kỳ lễ hội không phải là một cuộc chiến tranh, vì thế hãy cứ vui chơi đi. Những người khác cũng đang chơi vui quên trời đất kia kìa, vì vậy anh cũng nên tận hưởng mùa lễ hội đi thôi."

Lee Hyun cởi tạp dề và đứng thẳng lưng.

"Lễ hội ... có lẽ cần phải đi xem xét những loại hình kinh doanh mà các khoa khác tổ chức. Ngay cả các nhà hàng cũng cần rất nhiều bí quyết. Chắc là việc thăm dò thêm thông tin, đúc rút kinh nghiệm cũng sẽ là một điều tốt.’

"Vậy tôi sẽ ra ngoài một thời gian ngắn và trở về."

"Cứ nghỉ ngơi ăn chơi vui vẻ hết hôm nay đi. Sáu giờ tối rồi. Vì quán bar chỉ mở đến 10 giờ nên chúng tôi sẽ cố gắng làm hết phần còn lại của ngày hôm nay."

Để tránh việc sinh viên ham vui tổn hại sức khỏe quá nhiều trong kỳ lễ hội, các quán bar và những hoạt động kinh doanh khác đều đóng cửa vào lúc 10 giờ.

"Được rồi."

Lee Hyun nhìn quanh lều bar.

Các bàn đều đầy khách và các nữ sinh phục vụ đang tất bật nhận yêu cầu và đem món ăn đến bàn khách.

Trong ba ngày qua, mức độ “hot” của Seoyoon đã đạt đến đỉnh cao.

Tất cả các khách hàng đều muốn gọi món thông qua cô. Do đó, Seoyoon chăm chỉ đã được cho phép nghỉ ngơi ngày hôm nay và không cần đến quầy bar.

"Ngay cả khi mình không có ở đây, mình chắc chắn rằng mọi việc vẫn sẽ tốt đẹp thôi."

Ngay sau khi Lee Hyun rời khỏi lều bar, cậu đã nhanh chóng bị đám đông người tham gia lễ hội gồm sinh viên ăn mặc đẹp đẽ trong trường, sinh viên trường khác bảnh chọe và gia đình của họ nhấn chìm.

Khuôn viên trường vốn hằng ngày rất yên tĩnh hôm nay lại vô cùng ồn ào náo nhiệt. Đây là nơi có thể trải nghiệm sự phấn khích và nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Như muốn được hòa mình vào bầu không khí đầy phấn khích này, Lee Hyun hít một hơi thật sâu.

"Ah, thật tuyệt. Không khí đầy mùi tiền!" (bộ từ điển của anh chỉ có duy nhất từ tiền)

Một sân khấu đã được dựng nên tại bãi cỏ nơi cậu thường ăn trưa, và ban nhạc đang biểu diễn ở đó.

Nhiều đội đến từ khoa thực tế ảo tham gia giao lưu thể thao, thi ca hát, và chơi các trò chơi được tổ chức.

Kết quả là thảm hại!

Họ bị loại từ vòng gửi xe của cuộc thi thể thao, cũng chẳng thể hát được những nốt nhạc cao trong cuộc thi hát, và chỉ có một vài học sinh tiểu học “hảo tâm” đến xem vở kịch.

"Có vẻ như các chị ấy đã không luyện tập trước."

Một học sinh tiểu học đeo kính ra vẻ già dặn đã nhận xét như thế này. "Mọi thứ thật cẩu thả."

Đó là một vở kịch thậm chí còn bị học sinh tiểu học chê bai!

Đó là lý do vì sao khoa thực tế ảo ủng hộ nhiệt tình cho quầy bar.

* * * *

Các khoa khác đã chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước và họ tổ chức một loạt các sự kiện hay ho.

Khoa Y dược ngành bác sỹ thú y đã thể hiện nét đặc trưng của khoa họ với cuộc sống này bằng cách đi bán thịt bò.

Trong Khoa Phúc lợi xã hội, các sinh viên đẩy xe lăn cho người khuyết tật và người già theo hướng dẫn. Nghe nói rằng khoa này đã thu xếp chỗ ở cho những người cao tuổi hay người khuyết tật này tại một khách sạn gần đây hoặc ngay trong nhà của các sinh viên vì muốn tặng những người tội nghiệp này một phòng tắm tiện nghi hoặc làm một vài việc có ý nghĩa như một món quà tặng cho họ.  

Trong Khoa thiết kế thời trang, quần áo họ tự mình làm đã được bán ra với giá rẻ.

Các sinh viên khoa Thanh nhạc luôn được chào đón nồng nhiệt. Khi có một nữ sinh xinh xắn lên biểu diễn, sẽ có hàng lô hàng lốc khán giả đực rựa ủng hộ rầm rộ và họ đã dành được thành công rực rỡ.

Sân khấu được dựng lên ở đây, ở đó, ở khắp nơi và các sự kiện nhỏ liên tục diễn ra.

Có hẳn cả một khu chợ đồ cũ, đồ mới, đồ handmade, đồ tái sử dụng sống động.

Khi Lee Hyun vô tình bước ngang phía sau sân khấu chính của khu chợ trời, một người nào đó bên cạnh nắm lấy tay cậu và kéo cậu lên sân khấu.

"Hãy nhìn này, có vẻ như đã có thêm 1 tình nguyện viên xuất hiện."

Một MC đang tiến hành tổ chức sự kiện Nô lệ hẹn hò trên sân khấu.

Nhóm tổ chức sự kiện đang lựa chọn người tham gia sự kiện Nô lệ hẹn hò từ khán giả bên dưới, và tình cái cờ là Lee Hyun rẽ đám đông đi ngang qua hậu trường sân khấu.

Tổng cộng có 30 nam sinh đã tham gia Nô lệ hẹn hò!

MC cầm mic và hét lên.

"Đã đến lúc chúng ta cùng xem họ thể hiện mình trong cuộc thi tài năng. Chủ nhân của bạn có thể sẽ quyết định lựa chọn thông qua việc bạn tỏa sáng tài năng của mình như thế nào, vì vậy nên các nô lệ, các bạn phải cố gắng hết mình đấy! Sau đây, chúng ta hãy bắt đầu với phần trình diễn của nô lệ số 1."

Lee Hyun nhận được số 23.

Cậu đã cố gắng chống lại sự lôi kéo với tất cả nỗ lực trong vô vọng để không phải lên sân khấu, nhưng vì sự mong đợi nhiệt tình của đám đông, cậu đành phải nhắm mắt đưa chân “bán thân” một lần.

‘Một cuộc thi tài năng… thật kinh khủng, hôm nay mình ăn phải cái gì mà xui tận mạng thế không biết.’

Có cái quái gì đó mà cậu rất giỏi?

Vâng, cái duy nhất cậu biết làm là cầm kiếm và chém, nói cách khác là kiếm thuật.

Khuôn mặt của Lee Hyun dần dần cứng lại và tái xanh tái xám nhiều hơn mỗi lần một “nô lệ” hoàn thành phần trình bày hát hò, nhảy múa, chơi nhạc cụ, ảo thuật, hay biểu diễn hài… của họ.

Cậu sợ hãi khi nghĩ đến những cái nhìn băng giá trong mắt khán giả!

Cậu không phải là người có tính cách hướng ngoại, và cậu không có bất cứ kỹ năng cá nhân nào, do đó, sự lo lắng của cậu cứ tăng lên theo cấp số nhân.

Sợ sân khấu. Thậm chí không chỉ sinh viên trong trường mà cả các sinh viên trường khác cũng đến xem, còn gì tồi tệ hơn?

"Nhảy à. Liệu mình có nên biểu diễn những động tác như bài thể dục dụng cụ quốc gia không nhỉ?"

Người tham gia số 6 biểu diễn các động tác thể dụng dụng cụ.

"Boooo!"

"Chán như con gián! Ném anh ta xuống đi!"

Lee Hyun đã cảm thấy khá hơn một chút. Ít nhất thì cậu cũng không phải là người duy nhất bị đám đông cho ăn dép.

‘Thật may mắn là mình đã không biểu diễn thể dục dụng cụ quốc gia. Vậy, mình có nên hát một bài không nhỉ? Có vẻ như một bài hát cổ điển như bài sẽ tốt hơn.’

“Nô lệ” số 14 hát.

~Tôi thậm chí không thể cười ~

~Tôi nhớ nụ cười của bạn mỗi giây phút qua đi, và tôi thậm chí không thể khóc ~

~Vì nếu tôi buồn, phải chăng bạn sẽ cảm thấy đau lòng ~

Mặc dù Lee Hyun nghĩ rằng những người tham gia đều có khả năng ca hát xuất sắc, nhưng họ chưa chắc đã đạt được điểm cao.

Nhưng vấn đề bây giờ không phải là điểm số cao hay thấp, mà là cậu phải vượt qua tình huống này bằng cách nào?

"Bây giờ chúng ta hãy cùng xem phần trình diễn tài năng của số 23."

Vậy là đã đến lượt Lee Hyun phải “show hàng”. Vì những phần trình diễn tài năng đều rất ngắn nên cậu còn chẳng kịp có thời gian để suy nghĩ thấu đáo.

"Hãy cho tôi mượn một con dao ..."

"Cái gì?"

"Tôi sẽ chỉ cho bạn cách gọt táo."

"Một quả táo. Có quả táo nào ở đó không? Vâng, chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng ngay một con dao cho bạn trong thời gian ngắn nhất. Mọi người, tài năng của số 23 là gọt táo. Hãy cùng thưởng thức."

Một quả táo chín ngon lành và con dao gọt trái cây được ban tổ chức đem đến cho cậu!

Lee Hyun xoa xoa quả táo và đem nó đưa cao một vòng xung quanh cho mọi người thấy rõ. Sau đó, chỉ trong một giây…

Sliiiceeeee.

Trong một hơi thở con dao đã cắt xong trái táo và vỏ táo rơi xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc con dao lướt qua, quả táo đã được cắt gọt tròn trịa, ngon lành hấp dẫn, trắng tròn như ngọc. Vỏ táo mỏng như tờ giấy, hoàn hảo đều đặn không có bất kì một chỗ đứt đoạn nào.

"Có phải bạn đã gọt xong rồi không?"

"Vâng."

"Bạn gọt vỏ nó thực sự rất nhanh. Trong trường hợp này, chúng ta đã nhìn thấy một thủ thuật rất hay!"

MC tâng bốc cậu một chút để khuấy động không khí trò chơi. Đây cũng là vì màn trình diễn này khá độc đáo mới lạ so với những màn trình diễn thường thấy như hát hò và nhảy múa.  

Khán giả cũng vỗ tay vừa phải.

"Phù. Có vẻ như mình đã qua cửa này rồi.’

Sau Lee Hyun vẫn còn phần thể hiện tài năng của 7 người, rồi tiếp đó là lúc để khán giả đặt giá cho nô lệ.

MC yêu cầu người tham gia xếp thành hàng.

"Những người có ngoại hình bắt mắt đứng phía sau! Những người nghĩ rằng mình trông khá bình thường thì hãy đứng phía trước!"

Theo lời của MC, Lee Hyun chuyển đến đứng ở phía trước. (Sao giờ không thấy anh ý tự kỷ về nhan sắc nữa nhỉ? = =!)

‘Sẽ tốt hơn nếu mình được đem bán đầu tiên."

Nhưng những nô lệ khác đã bị đẩy lên đầu tiên, lấp đầy hàng phía trước.

Một nô lệ chỉ có thể được mua bởi một khán giả!

Những người chắc chắn có bạn bè đến lựa chọn mua họ rồi đều đứng lên phía trước.

Những người đi một mình chỉ có Lee Hyun và một vài người khác.

"Bán giá 30.000 W (~ $ 30)."

"Bán giá 15.000 W (~ $ 15)."

"Nô lệ lần này có giá trị khá cao, lên đến 48.000 W (~ $ 48)! Một vài lời “chân thành” dành cho người mua, tối nay bạn hãy vắt kiệt sức lao động của họ đi để số tiền mà bạn bỏ ra không phải lãng phí!"

Cuối cùng đã đến lượt Lee Hyun.

MC nhìn qua Lee Hyun và thở dài y như thể đang vô cùng chán nản. Sau đó, anh ta nói vào micro.

"Nếu tôi phải dùng vài lời để giới thiệu cho bạn về nô lệ lần này thì... có vẻ như anh ấy có sức khỏe rất tốt. Tôi sẽ đưa ra một mức giá. Chúng ta sẽ bắt đầu từ 10 W (~ 1 cent) nào."

Một nô lệ có giá 10 W!

Những nô lệ khác đều được bắt đầu đấu giá với giá khởi điểm ít nhất là một vài trăm hoặc thậm chí hàng ngàn won... Mặc dù biết đây chỉ là một trò đùa, Lee Hyun vẫn cảm thấy mình thật thảm hại.

Nhưng ngay cả ở mức 10 won, vẫn không ai nâng cao tay của họ.

"Ở đây. 20 W!"

Một người phụ nữ trung niên mang đứa trẻ trên lưng đứng trong đám khán giả chắc hẳn đã cảm thấy thương hại cậu, và bà ấy giơ tay lên.

Sau đó, một bàn tay từ phía khác đi lên.

"Tôi trả 30 W!"

Người đưa giá lần này lại là em gái cậu, Lee Hayan.

Nâng giá lên 30 won để dành chiến thắng trong tình huống này, tất cả đều vì lợi ích của gia đình!

MC hét to lên, "Bây giờ, con số đã lên đến 30 won. Có ai muốn trả 40 W không?"

"40!"

"55!"

"80!"

Vì giá rẻ, nhiều người bắt đầu hô giá.

"175."

"199!"

"390!"

"390! Nếu không có bất cứ ai ra giá hơn 390 W, vậy thì nô lệ này sẽ thuộc về người ra giá cao nhất. Tôi sẽ đếm ngược từ chín. Chín. Tám ... Bảy ..."

Một người đưa ra cái giá khốn khổ là 390 W lại là người ra giá cao nhất!

Vì không ai muốn trả giá cao hơn nữa, người đưa ra giá 390 W sẽ đấu giá thành công.

Những con số đã dần bị đếm ngược xuống hai

Một cô gái trong chiếc quần jeans, áo khoác bóng chày, và một chiếc mũ kéo sụp xuống, giơ tay lên.

"2 triệu W (~ $ 2,000)!"

"2 triệu W! Có phải tôi vừa nghe giá 2 triệu W. Tôi đã thực sự nghe thấy ai đó nói 2 triệu W?" MC hét lên hào hứng.

Cả đám đông dán mắt nhìn về cô gái đó. Họ nghĩ rằng cô đang đùa.

Tuy nhiên, khi cô gái đó cởi áo khoác bóng chày và tháo kính mát, âm thanh im bặt trong khoảnh khắc rồi sau đó tiếng xì xào bàn tán nổi lên.

"Đó là Jung Hyo Rin!"

"Jung Hyo Rin đã đến tham gia lễ hội trường chúng ta."

Cô, người đã hát trên các sân khấu nổi tiếng thế giới và được gọi là nàng tiên của âm nhạc, Jung Hyo Rin, đã ra giá 2 triệu W trong sự kiện Nô lệ hẹn hò này. Lee Hyun đã được bán cho Jung Hyo Rin như thế.

* * * *

"Nô lệ, tay của anh!"

"Uhm."

Lee Hyun vội vã khoác tay Jung Hyo Rin.

Họ gần nhau đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của cô. Họ khoác tay nhau và rẽ đám đông đi về hướng khác.

Có nhiều người liên tục cố gắng liếc mắt đưa tình với Jung Hyo Rin và tìm cách hấp dẫn sự chú ý của cô.

Jung Hyo Rin vẫn giữ gương mặt tươi cười.

"Hey, anh sẽ dẫn em đi tham quan lễ hội, được chứ?"

"Nhưng tôi cũng chẳng biết có nơi nào hay ho không ..."

"Không sao. Phần thú vị chính là thử trải nghiệm nó và đi lang thang xung quanh cùng nhau. Mặc dù em cũng là một sinh viên đại học, em lại không thể thường xuyên đến trường. Anh thấy đấy, đây là lần đầu tiên em tham quan một lễ hội văn hóa, mặc dù đã có rất nhiều lần em hát ở lễ hội."

"Tại sao cô không đi xung quanh với một ai khác. Vì tôi khá bận rộn ..."

"Nô lệ, có lẽ nào anh muốn tự chuộc thân?"

"..."

Một mối đe dọa rõ ràng đối với cậu!

Các nô lệ không có quyền tự do lựa chọn. Cậu không thể lên sân khấu một lần nữa, và cũng không thể trả lại 2 triệu won.

"Tôi sẽ dẫn cô đi xem lễ hội."

"Anh nên ngoan ngoãn như thế từ trước."

Jung Hyo Rin quá hiểu Lee Hyun và cũng biết cách để kiểm soát cậu.

"Đe dọa là cách hiệu quả nhất!"

Jung Hyo Rin bám chặt lấy cánh tay của Lee Hyun. Lee Hyun có thể cảm nhận được cơ thể cô mỗi khi cậu bước đi. Cơ thể cô không hề có một chút mỡ thừa nào và hai quả núi đầy mềm mại hấp dẫn trí mạng với bất cứ thằng đàn ông nào cứ ép chặt vào cánh tay cậu.

"Hey, Bà chủ. Làm thế này có đúng không đây, dù sao thì cô cũng là một người nổi tiếng?"

"Làm gì cơ?"

"Nếu chúng ta đi vòng quanh và khoác tay nhau như thế này, biết đâu mọi người sẽ hiểu lầm."

"Hiểu lầm về điều gì?"

"Nói chung, nếu cô nhìn thấy một chàng trai và một cô gái khoác tay nhau đi như thế này thì..."

Bất chợt cậu nghe thấy tiếng bàn tán của những người xung quanh.

"Jung Hyo Rin-ssi, cô ấy thực sự vừa đẹp người vừa đẹp nết."

"Người ta nói rằng cô đã quyên tặng 2 triệu W cho tổ chức từ thiện thông qua sự kiện Nô lệ hẹn hò."

Tất cả số tiền thu được từ Nô lệ hẹn hò sẽ được sử dụng để quyên góp từ thiện.

"Chỉ cần nhìn vào họ và đưa tay lên."

"Shhh! Đó chắc là hoạt động dành cho fan hâm mộ cuồng nhiệt. Chắc chắn là vậy."

"Jung Hyo Rin quả là một cô gái tốt bụng, cô ấy đối xử với anh ta giống như với bạn trai, mặc dù anh ta trông có vẻ chẳng ra gì."

"Một nô lệ mới chẳng ai thèm mua lại nhặt được cơ hội bằng vàng, hận đời bất công."

Mặc dù các phóng viên cũng đến tham gia Lễ hội văn hóa của Đại học Hàn Quốc, họ chỉ đi lướt qua hai người một cách dễ dàng mà chẳng buồn quay phim chụp hình rùm beng như cậu vẫn tưởng.

"Chúng tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy chưa từng tham gia lễ hội văn hóa ở trường đại học bao giờ kể từ khi cô ấy ra mắt công chúng và cho thu âm album đầu tiên. Nhưng dù sao thì việc Jung Hyo Rin xuất hiện ở nơi này cũng là một điều đáng ngạc nhiên."

"Nàng tiên nổi tiếng trên toàn thế giới thật sự là một cô gái tốt bụng."

Cô tỏa ra nét duyên dáng rực rỡ.

Lee Hyun, người vừa rời khỏi công việc bù đầu bù cổ dưới nhà bếp ở quán bar, không thể nói cậu phù hợp với cô mà phải nói là cậu quá không phù hợp với cô.

Không cần phải suy nghĩ hay nghi ngờ giữa hai người có gian tình gì, vì đã rất nhiều lần Jung Hyo Rin từ chối tình cảm của các nam diễn viên nổi tiếng đập chai lai láng của Hollywood. Chẳng lẽ cô lại từ chối tất cả những chàng trai hoàng kim số 1 số 2 để lựa chọn một kẻ tầm thường không thể tầm thường hơn như Lee Hyun hay sao? Bởi vậy nên Jung Hyo Rin, nàng tiên âm nhạc thế giới luôn quá trong sáng thuần khiết, hoàn toàn cách xa ngàn dặm với những xì căng đan bê bối tình cảm với đàn ông.

Cô là người chỉ yêu những bài hát.

"Sau khi nắm tay với anh chàng đó một lần, em cảm thấy một chút hồi hộp. Em tự hỏi phải chăng mọi người nắm tay đều mang đến cảm giác đó ư..."

"Cái gì cơ?"

"Em chỉ đang tự nói chuyện với bản thân mình thôi."

Lee Hyun đã nghe những gì cô nói.

‘Mặc dù đây cũng là lần đầu tiên mình nắm tay con gái... "

Sống hơn hai mươi hai năm trên cuộc đời, người phụ nữ duy nhất thân thiết với cậu chính là em gái cậu.

Trong cuộc đời mình, ký ức mờ nhạt về lần đầu tiên tiếp xúc với con gái chính là khoảng thời gian cậu cõng Hayan trên lưng khi cô còn là một em bé, thay tã và tắm rửa cho cô!

"Chúng ta sẽ chơi trò Đập chuột nhé?"

“Tôi không muốn ..."

"Nó có giá 2.000 W (~ $ 2) đấy."

"..."

Hai tờ hóa đơn nhàu nát đã xuất hiện từ trong túi của Lee Hyun.

‘Bởi vậy mới nói việc hẹn hò với phụ nữ luôn luôn tốn bộn tiền. "

Đối với cậu, việc sử dụng mất 2000 W có lẽ sẽ biến ngày hôm nay thành một ngày mà cậu không thể nào quên được trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình.

Thậm chí đây có thể là một trong những điều đau khổ sẽ hiện ra trong dòng ký ức tái hiện vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời cậu, khi mà cậu đã là một ông cụ hom hem yếu ớt hấp hối chờ tử thần đến mang đi.

Jung Hyo Rin cầm lấy cái búa nhựa mà vẫn chẳng hề buông tay cậu.

"Ya! Ya!"

Lee Hyun chỉ tùy ý đứng bên cạnh xem, nhưng vì cô toàn đập hụt, cậu không thể nhịn được mà tập trung vào và “dạy bảo”.  

"Qua trái một chút."

"Được rồi."

"Bây giờ thì chúng sẽ ra ở bên phải!"

"Em biết rồi!"

"Lỗ thứ hai bên trái! Nó không ra ngay bây giờ đâu. Hãy đập “một phát chết liền” thật nhanh vào!"

"Em đã nói là em tự biết chơi rồi mà!"

Tinh thần ganh đua cạnh tranh của cả hai đều bùng cháy mãnh liệt lên.

"Cay thật, em bỏ lỡ 12 con mất rồi."

"Cô nên đập chúng nhanh tay hơn."

"Vì anh cả đấy, tại anh làm em mất tập trung nên mới bỏ lỡ chúng. Nếu anh im lặng và để em yên, em sẽ không bỏ lỡ con nào cả."

"Vậy thì chơi lại đi."

"Em chắn chắn sẽ gõ nát hết tất cả bọn chúng."

Mặc dù Jung Hyo Rin đã vung búa gõ mạnh mẽ và quyết liệt hơn trước, cô vẫn không buông cánh tay cậu ra.

Lee Hyun muốn tìm cách rút tay ra vì cậu cho rằng nắm tay như thế sẽ không thoải mái. Bởi vậy, cậu buông lỏng bàn tay mình ra một chút. Nhưng ngay sau đó, Jung Hyo Rin lại siết chặt lấy bàn tay cậu.

Mọi việc xảy ra thật tự nhiên và đầy thân mật.

"Haiz! Em lại bỏ lỡ mất ba con."

"Như vậy là cô đã làm rất tốt rồi."

"Anh muốn chơi gì tiếp theo nào?"

Tình cảm giữa các cặp đôi thường sẽ phát triển và trở nên gần gũi nhau hơn khi chơi trò Đập chuột.

Có lẽ vì tâm trạng của Lee Hyun đang rất tốt, cậu đề nghị, "Muốn nhận vài con thú nhồi bông từ trò bắn súng BB đằng kia không? "

"Ý kiến hay đấy."

300 W (~ 30 cent) mỗi một phát súng!

Lee Hyun đã kiểm tra giá cả và lựa chọn trò chơi giá rẻ nhất.

"Anh gì ơi, xin vui lòng cho chúng tôi mỗi người mười viên đạn."

Lần này, Jung Hyo Rin rút ví của cô ra và trả tiền. Đó là hành động khiến cho Lee Hyun cảm động sâu sắc.

‘Cô ấy quả là một cô gái tốt bụng... "

Jung Hyo Rin giương khẩu súng lục của mình bằng một tay.

"Em sẽ bắn trước."

"Được thôi."

Những viên đạn của Jung Hyo Rin hoàn toàn trật lất, không thể động đến sợi lông của bất cứ một con thú nhồi bông nào. Ngay cả khi cô có cơ hội bắn trúng một con, kết quả cuối cùng vẫn là đạn ơi chờ thú với.

Có thể giải thích trò chơi một cách đơn giản là như thế này.

Đây là cuộc chiến tranh giữa chủ quầy và các khách hàng liều lĩnh tham gia muốn đoạt được các em thú nhồi bông xinh xắn đáng yêu.

Rút kinh nghiệm từ thất bại của Jung Hyo Rin, Lee Hyun không nhắm đến những em thú to bự bự chảng chảng nữa.  

"Một con thú nhồi bông cỡ trung bình nặng khoảng 780 gram (~ 1,72 £). Đó là trọng lượng mà mình đã ước chừng trong khoảng thời gian đau khổ cắm đầu khâu mắt cho chúng. Bắn rớt chúng bằng khẩu súng BB này chẳng dễ dàng tý nào."

Dù có bắn vào chính giữa con thú nhồi bông thì lực đẩy của viên đạn cũng không đủ để xô ngã nó.

Chỉ còn có cách bắn vào cái giá treo nó.

Vì mỗi phát súng đều mang 300 W bay đi nên Lee Hyun nhắm rất cẩn thận vào một con chim sẻ nhồi bông nhỏ và bắn rớt nó.

"Thành công."

Lee Hyun dự tính sẽ đem con chim sẻ nhồi bông mũm mĩm đáng yêu này tặng cho cô em gái nhỏ của mình.

"Có vẻ như đây sẽ là quà sinh nhật năm nay của em."

Nhưng Jung Hyo Rin đã giật lấy con thú nhồi bông tội nghiệp.

"Anh sẽ đem nó tặng cho em chứ?"

"..."

Cậu không thể nhẫn tâm từ chối đôi mắt xinh đẹp long lanh lấp la lấp lánh đang thầm uy hiếp sẽ chảy nước ra nếu cậu không đem nó cho cô.

"C-cô có thể lấy nó."

"Cảm ơn anh."

Jung Hyo Rin ôm con thú nhỏ với vẻ nâng niu như ôm châu báu.

Hai người họ cũng chơi vòng quay ngựa gỗ và xem một vở kịch do các sinh viên đại học khác diễn.

Tầng thượng tòa nhà chính của Đại học Hàn Quốc là địa điểm có tầm nhìn bao quát khung cảnh thành phố về đêm cũng như toàn cảnh lễ hội.  

Ngay cả khi từng chùm pháo hoa đua nhau nổ tung rực rỡ trên bầu trời, Jung Hyo Rin vẫn không buông tay của Lee Hyun ra. Cô không bày tỏ tình cảm của mình với cậu, nhưng đó là cách cô diễn đạt cảm xúc của mình.

Lee Hyun nghĩ, ‘Cô nàng này chắc chắn là rất thích nắm tay.’

* * *

Jung Hyo Rin bước lên một sân khấu nhỏ gần bờ hồ.

Đây là một sân khấu tồi tàn chỉ có lác đác vài vị khan giả. Chỉ có một cây đàn piano là nhạc cụ.

"Chúng ta sẽ hát một bài chứ?" Jung Hyo Rin hỏi sau khi ngồi xuống băng ghế của chiếc đàn piano.

Vì họ vẫn còn nắm tay nhau, Lee Hyun cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

"Bài nào?"

"Bất kỳ bài hát nào... hãy nói cho em biết tên bài hát mà anh thích. Bất kỳ bài hát nào cũng được, nhưng một bài hát về hạnh phúc sẽ tốt hơn. Em cảm thấy rất hạnh phúc ngay bây giờ, em đang có tâm trạng rất tốt."

Jung Hyo Rin đã đi lưu diễn cho các buổi hòa nhạc ở khắp nơi trên thế giới. Với giọng hát kì diệu của mình, cô đã cuốn hút hơn 60 nghìn người điên cuồng trong những buổi biểu diễn của mình, và ở một số nước xã hội chủ nghĩa, đám đông hàng trăm ngàn người đã tụ tập tại quảng trường và hoàn toàn tự do thưởng thức âm nhạc.

Mặc dù cô rất quyến rũ và luôn tỏa sáng rực rỡ không gì sánh nổi khi hát những bài hát của mình, đến lúc rời khỏi sân khấu, cô lại đi ngủ một mình với nỗi cô đơn vò võ trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo.

Âm nhạc là người bạn duy nhất, là phương tiện để làm dịu đi sự trống rỗng và cô đơn. Cô hát về hạnh phúc, nhưng cô ấy lại cảm thấy thực sự rất cô đơn sau những bài hát đó.

Cô có cảm giác rằng cô chỉ có thể chân thành hát về hạnh phúc nếu cô ở cạnh Lee Hyun.

"Cô sẽ cho tôi nghe bài “Lời của đôi mắt” chứ?"

Bài hát đầu tiên của Jung Hyo Rin chính là: Lời của đôi mắt.

Đó cũng là bài hát mà em gái Lee Hyun thích nhất.

Nó được phát hành khi Jung Hyo Rin vẫn còn là một học sinh trung học mười sáu tuổi, bài hát này đã trở thành một cú hit trên toàn thế giới và cô chính thức trở thành một ngôi sao.

Mặc dù các bài hát tiếp theo của cô đều nhận được sự đón nhận nồng nhiệt ngày càng gia tăng từ công chúng, nhưng vẫn có rất nhiều người mãi mãi không quên được “Lời của đôi mắt” mà cô đã hát.

“Em sẽ hát cho anh. Đổi lại ... Em sẽ chơi đàn chỉ với một tay thôi."

Vì một lý do nào đó, em không muốn buông tay anh ra.
Không có lời nói trong thế giới này.
Chỉ có chúng ta đang lặp đi lặp lại tiếng thì thầm vô nghĩa.
Hãy nói những gì anh muốn nói đi.
Kể cả khi em không thể nghe thấy gì đi chăng nữa.



Giọng Jung Hyo Rin giống như một thứ ma thuật kì diệu cuốn hút mỗi người, thanh âm giàu cảm xúc và trong sáng đẹp đẽ hòa quyện hoàn hảo với giai điệu piano nhẹ nhàng sâu lắng, dù cho hiện tại cô chỉ chơi đàn với một tay.   

Không cần những cử chỉ dư thừa.
Cuộc đối thoại sẽ không tồn tại nếu không thật lòng.
Cảm xúc chỉ được kết nối bởi những tia sáng lóe lên sâu trong đáy mắt.
Xin hãy cho em thấy thứ ánh sáng nằm sâu trong đôi mắt anh.
Nghiêm túc, đau đớn, tuyệt vọng, giận dữ, tiếc nuối, mong muốn, gần gũi, tình yêu.
Hãy thể hiện tất cả những cảm xúc ấy qua đôi mắt của anh.



Một đám đông bị hấp dẫn bởi tiếng nhạc và đi về phía sân khấu.

Họ lặng lẽ tự tìm một chỗ ngồi cho mình, tránh gây ra những tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất.

Sau đó, họ rút điện thoại di động ra và gửi tin nhắn đến cho bạn bè của mình.

"Jung Hyo Rin đang hát trên sân khấu bên bờ hồ. Hãy đến đây nhanh lên!"

Chúng ta sẽ phải lựa chọn gì trong những món ăn kia
Xin hãy cho tôi biết nếu bạn cảm thấy ngon miệng, và chúng ta sẽ phải đi đâu với đôi mắt của anh.
Nếu chúng ta nhìn vào mắt nhau, chúng ta có thể đọc được những cảm xúc của mình.
Một thế giới không có những khúc mắc hay lừa dối.
Vì vậy, em có thể hiểu anh, hiểu những cảm xúc của anh khi nhìn vào đôi mắt anh, chúng ta phải cùng nhau cố gắng.
Dù có thể chúng ta chẳng bao giờ thật sự hiểu được suy nghĩ của nhau.
Thậm chí nếu anh làm ra những hành động mà chính anh cũng không thể hiểu được, em vẫn có thể chấp nhận nó.
Bởi vì em cũng có thể làm tương tự.
Thứ ánh sáng trong đôi mắt anh là một sự mơ hồ không chắc chắn.
Không cần những lời nói vô cảm, hãy cùng thắp lên ánh sáng hạnh phúc với em.
Vì em chỉ có thể nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt anh.
Dù chỉ là trong một thời gian ngắn thôi cũng xin anh đừng rời ánh mắt khỏi gương mặt em.
Một trái tim nằm sâu trong ánh mắt.
Hãy thắp sáng trái tim của em.
Càng gần đôi mắt sáng ngời của anh thì mọi chuyện càng tốt đẹp hơn.



Cô nhiệt tình hát bằng giọng ca huyền diệu ấy giống như chưa từng được hát.

Cô đã không còn là cô bé học sinh trung học trẻ trung ngây thơ nữa, giờ đây cô là một người phụ nữ đang học cách yêu thật sự.

Giọng ca huyền diệu đã không truyền tải được nỗi thất vọng và đau buồn, nhưng đã khóc khi được dạy về tình yêu.

Nếu những lời nói sắt đá không thể làm rung động trái tim.
Thì em muốn nói chuyện bằng thứ ánh sáng trong đôi mắt mình.
Hãy lắng nghe âm thanh từ lời nói của đôi mắt anh.
Bởi vì nó sẽ đào xa và sâu hơn vào trái tim của anh.
Em sẽ có thể truyền đạt những lời vốn không thể.
Nói chuyện bằng đôi mắt của anh đi.
Em muốn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của anh.



Jung Hyo Rin không hề nhìn vào cây đàn piano.

Cô nhìn Lee Hyun đang ngồi ngay bên cạnh cô, và cô hát với đôi mắt lấp lánh đầy cảm xúc.