Weed đã hoàn thành xong chuyến MT và đăng nhập lại Royal Road.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy không thoải mái chút nào. Điều này là do Seoyoon.
"Mình đã quá bất cẩn."
Weed đã từng đối mặt rất nhiều người.
Những kẻ nguy hiểm.
Suy cho cùng thì, tất cả mọi người đều là ký sinh trùng nương náu vào người khác.
Cái yếu luôn bám lấy cái mạnh, và phải phục tùng những kẻ mạnh hơn.
Những người không cẩn thận và luôn do dự, không tin tưởng vào bản thân sẽ rất dễ bị người khác lợi dụng.
Những mầm mống thông thường của sự bất hòa luôn nảy sinh mỗi khi các thành viên trong gia đình không có nguồn thu nhập cố định.
Mức lương đầu tiên cậu nhận được khi đi làm là 600.000 Won. Dĩ nhiên, từng đó chẳng bõ bèn gì, ngay cả mức chi tiêu tối thiếu trong cuộc sống cũng không đủ.
Nhưng lúc ấy, cậu đã rất vui mừng.
Đó là lần đầu tiên cậu có thể nhận được số tiền tương ứng với sức lao động bỏ ra.
Và với số tiền đó, cậu đã lên kế hoạch đi mua sắm để mua cho em gái và bà mình những bộ quần áo.
Cậu vui sướng tột độ.
Nhưng đen đủi thay, với mức lương đã thấp, mà ông chủ còn không trả đủ tiền cho cậu.
Sử dụng các điều khoản trong hợp đồng, các loại bảo hiểm hay bất cứ điều gì, để khấu trừ số tiền đó của cậu.
Họ nói rằng: một vài đồng nghiệp đã rời nhà máy vào tháng trước và hiện tại họ đã thất nghiệp, nên cậu phải ủng hộ họ mỗi người 30.000 Won.
Và cuối cùng, sau khi trừ nọ trừ chai, cậu nhận được tổng cộng 450.000 Won.
Họ đã cấu véo một con số khổng lồ: 150.000 Won.
Các tháng sau, cũng xảy ra những điều tương tự như vậy.
Bằng cách gài một điều khoản vô lý “bảo hiểm việc làm sử dụng trẻ vị thành niên lao động bất hợp pháp”, tất nhiên là cậu không biết, vì vậy cậu đành câm nín chịu đựng.
Chỉ sau này, khi được các đồng nghiệp khác nói rõ, cậu mới rùng mình trong cảm giác bị phản bội!
Sự tức giận không chỉ hướng đến ông chủ.
Mà còn hướng tới các đồng nghiệp của cậu, những người vẫn thường xuyên nhổ toẹt và nói cậu là người trẻ nhất và thông qua những công việc phức tạp và khó khăn nên cậu mới có thể tự lực cánh sinh.
Biết rằng mình đã phải chịu đựng sự bất công từ ông chủ, đó là một chuyện, nhưng việc biết rằng những người đồng nghiệp luôn dùng nước bọt để chế giễu cậu lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Weed cũng biết cậu chỉ là phận bề tôi.
Cũng giống như những con bạc, con nghiện, và con nợ, không có một tia hy vọng nào với cuộc sống!
Rồi họ sẽ bị ném xuống vũng lầy một lần nữa, và lại phải nỗ lực leo lên.
Vì vậy, cậu không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Lee Hyun tự tin rằng với những đau khổ đã trải qua, cậu có thể nhìn thấy mặt trái của những người khác. Nhưng ngược lại, Seoyoon là người đầu tiên và duy nhất cậu không đoán được.
Lúc ở trên đảo, cậu đã hoàn thành bức tượng, tuy nhiên nó không được đẹp.
Nhìn kiểu dáng, có thể coi nó như một món quà lưu niệm; mặc dù chỉ hơi giống mẫu, vì trong thực tế sẽ rất khó diễn tả vẻ đẹp của Seoyoon.
Việc thiếu thời gian, công cụ, vật liệu, và quan trọng là tinh thần của cậu cũng không được tốt.
Chan chứa đầy tình cảm chân thành của mình, cậu bí mật đút bức tượng vào túi cô.
"Tôi đang trả ‘nợ’ cho cô đấy."
Giống như các tác phẩm điêu khắc cậu trực tiếp tạc cô lúc trước.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Thứ này đơn giản chỉ là một cử chỉ nhượng bộ để chứng tỏ rằng cậu có tí rung động, nếu một ngày nào đó bí mật này lộ tẩy.
Cậu chắc chắn rằng ít nhất là trong đời thực, cậu sẽ không bị đánh đến chết!
Đối với Dark Gamer, một cái chết trực tiếp trong Royal Road sẽ dẫn tới sự mất mát về tài chính; nhưng đời thực thì lại khác, tâm trí cậu cảm thấy thanh thản hơn.
Cũng lúc đó, Seoyoon tỉnh giấc nhưng không hề giận cậu.
Cô vẫn im ỉm giống như những lúc chuẩn bị bữa ăn. Đôi khi cô nhìn Lee Hyun, má cô lại ửng hồng!
‘Hình như cô ấy vẫn còn sỉn? Nah, chắc cô ấy đang tức giận thôi.’
Lee Hyun suy đoán, nhưng thực ra lý do mặt Seoyoon ửng đỏ không phải như vậy.
‘Mình đã để anh ấy ngắm nhìn khi mình đang ngủ.’
Seoyoon chỉ là một cô gái.
Cô rất bối rối khi để cậu nhìn thấy khuôn mặt mình lúc ngủ. Và đầu gối cậu chuyển màu có nghĩa là cô đã ngủ được một thời gian khá dài.
"Không biết đầu mình có nặng không nhỉ?"
Trí tưởng tượng của cô đang phát huy hết công suất. Ngay cả cánh mũi cô cũng phập phồng những mối lo ngại.
Vì vậy, mỗi khi cô quay sang liếc nhìn khuôn mặt của Lee Hyun, nó bỗng sáng lên một màu hồng nhạt của sự bối rối.
Nhưng một sự cố xảy ra khi họ trở về nhóm tham gia MT.
Con gà Lee Hyun mang theo. Half Sauce Half Fried.
Họ vẫn còn rất nhiều loại thực phẩm sót lại trước khi an toàn trở về đất liền. Không giống như những gì cậu tính toán, dường như họ ăn khá ít trong cả chuyến MT.
Lee Hyun thường làm thức ăn cho các võ sinh ở võ đường bất cứ khi nào họ đi tập huấn, do đó, cậu đã mua lượng nguyên liệu dựa theo những lần chuẩn bị đó.
Bình thường, sự thèm ăn của họ không quá cao, cộng với ngày thứ hai, họ chỉ chèo thuyền một vòng quanh đảo, nên cơn đói không mạnh mẽ như hôm đầu tiên.
Vì vậy, số lượng nguyên liệu vẫn còn khá nhiều.
Chuyện xảy ra trong quá trình chia chác phần thực phẩm còn lại, khi Min Sura đột nhiên hỏi.
"Chúng ta sẽ làm gì con gà kia?"
"Tôi sẽ đưa nhóc đó về nhà để thịt. Bạn muốn mang nó về à?"
Lee Hyun bình tĩnh trả lời. Đó là quá nhiều cho một câu hỏi rõ ràng.
Nếu Min Sura đưa con gà này cho Hyun, nó sẽ có lợi cho họ khi cậu chia các phần thịt hoặc các thực phẩm khác.
Nhưng, sự thật là Min Sura sẽ gặp khó khăn khi mang con gà đó về nhà.
Lee Hyun nói thêm một lưu ý nữa.
"Nếu muốn, tôi có thể vặn cổ nó và làm thịt ngay bây giờ ..."
Cậu đã đưa ra một đặc ân.
Nhưng đột nhiên, Seoyoon biểu lộ icon sốc.
Với khuôn mặt dường như sắp khóc, cô ôm lấy con gà và không có ý định buông ra.
Lúc này Lee Hyun không biết mức độ nghiêm trọng của tình hình này.
"Đưa cho tôi nào."
"......"
"Đừng có nhắng lên khi nói đến thức ăn."
"......"
Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết giữ con gà.
Lee Hyun nghĩ có lẽ Seoyoon muốn ăn cả con gà.
"Nếu cô muốn, thì cứ đem nó về nhà. Nhưng thay vào đó, cô sẽ không nhận được các nguyên liệu thực phẩm khác, được không? Nên, hãy đưa nó cho tôi, chỉ một phút thôi. Tôi sẽ vặn cổ nó."
Lee Hyun vô tư giơ tay ra. Nhưng đột nhiên, nước mắt chảy ra từ đôi mắt của Seoyoon.
"......"
Trong vài giây, những lời chỉ trích và vẻ oán giận xoay quanh Lee Hyun!
Seoyoon ôm con gà nhìn quá dễ thương.
Không ai có thể tưởng tượng được, chính tay cô đã rắc gạo cho nó ăn trong suốt chuyến MT này, và vì thế mà tình cảm của cô đối với nó đã phát triển. Cô chống đối cậu với ý định bảo vệ nó.
"Có chuyện gì vậy ta?"
"Tại sao cô ấy lại khóc nhỉ?"
"Ai đã khiến cô khóc à!"
"Có vẻ như là vì con gà ..."
"Chắc anh ấy cố gắng thịt con gà nên đã làm Seoyoon đại tỷ khóc?"
"Tại sao anh ấy lại có thể làm như vậy được chứ ..."
Nước mắt của người đẹp quả thật mang sức mạnh vô song.
Những hình ảnh mà cậu đã xây dựng trong suốt chuyến MT sụp đổ cùng một lúc.
Đó là, bởi vì cậu đã thực hiện hành động mà không hề nghĩ đến hậu quả của nó.
"Chết tiệt!"
Lee Hyun muốn tự đấm mình.
Tại sao sức phòng thủ của mình lại về mo khi chống lại Seoyoon vào thời điểm này.
Cậu đã dự đoán được, sự độc ác của cô luôn ẩn giấu, và những lời khiển trách đó là để hạ thấp cảnh giác của cậu.
Điều này là do cậu đã biết rất rõ về Seoyoon.
Sự hiện hữu của cô đã để lại dấu ấn trong tâm trí mọi người như là một người phụ nữ tốt, một người yêu cuộc sống.
Trái lại, mọi người lại coi cậu như một tên man rợ và tàn bạo.
Lee Hyun tự nhiên trở thành nạn nhân.
‘Mình là người siêng năng luôn lo nghĩ đến việc chia thịt ở đây và giờ thì mọi người đùng một cái chuyển sang bảo vệ động vật.’
Đúng lúc này, Lee Hyun nhìn trực diện vào Seoyoon.
Cô ấy khóc lóc mà không phát tiếng thút thít trong khi nhìn chằm chằm vào con gà một cách trìu mến.
‘Cô muốn ăn thịt nó hả.’
Lee Hyun đã định vặt lông nó, nhưng với cậu, điều đó có vẻ như không cần thiết nếu con gà nằm trong tay cô.
‘Vậy, cô muốn tự tay mình hạ sát nó chứ gì, được thôi. Tôi cá là ngay sau khi cô trở về nhà, cô sẽ đun nước và làm lông nó theo cách riêng của cô."
Cậu cảm thấy nguy hiểm đang rình rập nếu cứ tiếp tục bước tiếp, do đó, cậu lùi lại một bước.
Cậu muốn thắng Seoyoon ít nhất một lần.
"Chờ một chút. Có vẻ như có sự hiểu lầm ở đây, đó chỉ là một trò đùa thôi ... cô nghĩ rằng tôi thực sự muốn ăn thịt con gà này hả?"
Thứ nhất, Lee Hyun đã quyết định xoay đổi đạo đức. Mục đích của cậu là để đánh lừa công chúng.
"Hãy trả lại con gà cho tôi. Tôi đã nuôi nó từ khi nó còn trong vỏ trứng. Và trên thực tế, toàn bộ gia đình nó đang sống ở nhà tôi. Vì vậy, nếu nó không trở lại, gà mẹ sẽ rất buồn."
Cơ sở lý luận và tính hợp lí!
Dù chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng Seoyoon không thể quở trách sự logic đó được.
Thậm chí nếu Seoyoon có thể mở miệng để bày tỏ ý định của cô, cô không thể giành chiến thắng trước Lee Hyun trong tình huống này.
"Hãy đưa nó cho tôi nào."
Lee Hyun tự tin đưa tay về phía con gà.
Và rồi sau đó.
Kkokkodek!
Con gà đã rơi vào tay gã đồ tể Lee Hyun!
Một lần nữa con gà lại thuộc về cậu và không có gì đảm bảo cuộc sống của nó toàn vẹn.
****
Mục tiêu của Weed, các Geomchi và các đồng đội khác là những lâu đài ở Todeum.
Còn lại 32 lâu đài!
"Từ bây giờ, chúng ta sẽ nhắm đến những lâu đài chỉ có khoảng 40 con Unicorn và Pegasus thôi, do đó, không được mất tập trung."
Tại thời điểm này, họ đã trải qua nhiều trận chiến trong các lâu đài ở Todeum, nên Weed không muốn họ quá căng thẳng.
Nhưng hiệu quả vẫn là quá thấp.
"Bao vây bọn nó!"
"Bắt lấy chúng!"
Kể từ đầu trận chiến, các Geomchi luôn trong tình trạng báo động đỏ vì họ đang chiến đấu với cơ thể thương tích.
Mặc dù không có kinh nghiệm chiến đấu với lũ quái này, cũng như vũ khí, áo giáp và những thứ cần thiết để tấn công, nhưng họ vẫn ra sức bao vây lũ quái và tấn công không ngơi nghỉ.
Còn Weed, từ khi cuộc chiến diễn ra, cậu không hề rời mắt khỏi bọn họ.
"Pale-nim, Maylon-nim! Lũ Pegasus đang cố gắng sử dụng phép thuật đó! Romuna-nim, hãy thử đánh chặn lũ Unicorn bằng cách triệu hồi nguyên tố xem sao!"
"Ok!"
Bất cứ khi nào chúng bắt đầu sử dụng phép, mức độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Do đó, cả tổ đội phải sử dụng mọi cách để ngăn chặn lũ Unicorn và Pegasus làm như vậy.
Ở khoảng thời gian đầu trận, nếu trình độ giữa 2 lực lượng tỏ ra chênh lệch, thì cuộc chiến của Weed sẽ thất bại ngay lập tức.
Nếu như tất cả 40 con sinh vật thần thánh này đều sử dụng phép triệu hồi và phép thánh thì rõ ràng, lực lượng bên kia sẽ phải chịu kết quả thảm khốc.
Tuy nhiên, may mắn thay, chúng thường thích dự trữ MP trong khoảng thời gian đó.
"Không được đâu sói à!"
Lần đầu tiên, Geomchi cảm thấy sung sức sau một thời gian dài.
Không gì trong Royal Road có thể khiến ông vận toàn sức lực, rồi mồ hôi đầm đìa sống lưng.
Trong thế giới thực, ông đã trải qua hàng trăm trận đánh, mỗi lần như vậy, mạng sống của ông lại treo trên sợi tơ mành.
Vượt qua những lo lắng của cuộc sống và cái chết, đó chính là cách khiến ông mạnh mẽ hơn.
Mặc dù đã có nhiều người cố gắng trong tuyệt vọng, hung hăng chống lại ông, nhưng vị trí của ông không hề lung lay - một người mạnh nhất.
Và dù ông bị chỉ trích nhiều lần do đánh nhau; nhưng có một số lý do, chiến đấu chính là điều khiến ông cảm thấy cuộc sống này thật đáng quý.
Trong bối cảnh cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra, Geomchi bỏ ra vài giây để nhìn ngắm xung quanh.
Lũ Unicorn và Pegasus đang điên cuồng tấn công, trong khi các võ sinh phải vật lộn chống đỡ.
Những đồng đội cũng như bạn bè ông đang cầm vũ khí để quyết giành chiến thắng.
Từng người trong số họ phải vật lộn trong tuyệt vọng để rồi vẫn phải chiến đấu.
Như thể họ đang rơi vào trường hợp thực sự khẩn cấp của một cuộc chiến.
Các chiến thuật bao vây, nó rất nguy hiểm, nhưng các nhóm nhỏ đang tổ chức bắt vây lũ sinh vật ngang bướng.
"Hãy để tôi giết nó!"
"Tối nay chúng ta sẽ có món thịt ngựa!"
Những võ sinh thuộc nhóm của Geomchi2 và Geomchi3 hét lên.
Geomchi và các võ sư cảm thấy hài lòng, họ đang thắp sáng tinh thần chiến đấu của các học trò mình.
Họ tiếp tục triển khai chiến thuật này và không chịu lùi bước.
"Thanh kiếm của chúng ta là bất khả chiến bại!"
"Thanh kiếm của chúng ta là bất khả chiến bại!"
Các Geomchi đồng thanh hét to khẩu hiệu của họ. Ngay cả đang trong lúc chiến sự hỗn loạn, họ cũng không quan tâm.
Hwaryeong đã ru ngủ được 7 con quái.
Ngay cả khi làm được điều đó, thì vẫn còn 34 con nữa, và tình hình hiện tại vẫn là sự áp đảo.
Khi mới tiễn được 2 con quái nằm đất, thì 5 trong số các Geomchi cũng phải nằm theo.
Chỗ giáp bốc mùi làm từ xương rồng đã tăng sức phòng thủ; nhưng nếu họ bị một cú húc trực diện, thì thiệt hại gây ra sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cơ thể của họ.
Đó là lý do tại sao nhiều người không tham gia chiến thuật vây hãm gần.
Khi tình hình ngày càng trở nên bấp bênh, sự tích tụ sát thương cũng tăng lên do lũ quái gây ra, Weed liền hét lên một tiếng.
"Tori!"
Tori trong chiếc áo choàng đen đang đùa giỡn xung quanh lũ Pegasus, trả lời.
"Tại sao lại gọi ta?"
"Bây giờ chúng ta phải thay đổi chiến thuật. Mi đừng chỉ tập trung vào một con, mà hãy đi nhử quái cho ta, càng nhiều càng tốt."
Tóm lại là sẽ liên tục phải chịu đòn!
Weed cũng ra lệnh tương tự cho Death Knight.
"Van Hawk! Hãy tập trung phòng thủ, hạn chế tấn công."
"Tôi sẽ làm theo lệnh chủ nhân."
Death Knight đã thể hiện lòng trung thành của mình.
Nhưng Tori lại không hợp tác.
Nếu hắn có thể tự mình giết một con quái, thì khả năng của hắn sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng hắn không muốn tự mình phải chịu tất cả những đòn tấn công.
"Ta xin lỗi nhé, nhưng ta sẽ không làm như cậu yêu cầu đâu."
Đơn giản là Tori đã từ chối.
Mối quan hệ chủ tớ giữa Tori và Weed đã chấm dứt. Vì vậy, không có lý do gì để hắn phải thực hiện theo yêu cầu của Weed.
Hơn nữa, hiện tại hắn đang tham gia vào một cuộc chiến toàn diện để thực hiện mục đích của mình!
Weed kêu lên.
"Ta sẽ cho mi ấy ấy Mapan!"
Tori không hiểu những gì Weed đang nói và chớp mắt.
"Hở?"
"Hở thì đậy vào, mi có thể chích tùy thích!"
"Nếu điều kiện là như vậy thì OK!"
Một thỏa thuận!
Weed sẵn sàng bán đứng Mapan cho thương vụ này.
"Weed nim."
Mapan hướng cái nhìn cau mày về phía Weed, nhưng cậu vẫn tỉnh bơ.
"Đây là cuộc chiến giành loot của cậu."
"Loot! Gulp!"
Mapan nuốt nước bọt cái ực.
Không phải tất cả các loot rơi ra đều tập trung tại một chỗ.
Thử nghĩ mà xem, phần đắt tiền nhất từ chó sói và cáo, là những móng vuốt hay răng nanh, thì ai cũng có thể nhặt được.
Nhưng những thứ rơi ra từ lũ Unicorn và Pegasus lại là điều hoàn toàn khác, không phải ai cũng kiếm được.
Với mỗi mảnh loot, bạn có thể bán được tối thiểu 10 vàng!
Mapan hét lên.
"Hãy để đó cho tôi!"
****
Bánh mì, bánh ngọt, đồ uống.
Vé xem phim, vé xem hòa nhạc, tranh ảnh, trò chơi, đĩa CD, vv ... cứ khi nào anh muốn những thứ trên, anh lại đi bán máu của mình.
Vì vậy, từ khi còn nhỏ, anh đã kiếm tiền thông qua việc bán máu; và bây giờ cũng thế, không thì anh chẳng được tích sự gì.
Tori với Mapan tác chiến cạnh nhau để chống đỡ các cuộc tấn công từ lũ Unicorn và Pegasus, hết bên trái lại sang bên phải.
Mỗi khi HP của hắn nhấp nháy, hắn lại cắm phập răng nanh vào gáy của Mapan và bổ sung máu!
"Tornado Blade!"
Tori thi triển kỹ năng của mình không một chút do dự.
Từ đó về sau, một người chỉ biết buôn gian bán lận, không phù hợp với chiến đấu như Mapan cũng gặp phải vài giây phút nguy khốn.
Nhờ tấn công kiểu du kích, hit một hit một của Tori, các võ sinh có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Kể từ đó, Weed bắt đầu tập trung chiến đấu và knock-out từng con một.
Do lúc đầu trận chiến khá hỗn loạn, nên thời gian kéo dài gần gấp đôi so với trước, nhưng cuối cùng họ vẫn dành chiến thắng.
Đã chiến đấu và chiếm được lâu đài thứ 16 ở Todeum. |
Dành một chút thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn!
Họ đã giành chiến thắng sau rất nhiều trận chiến khó khăn, nhưng vẫn còn hơn 30 lâu đài nữa.
"Đúng là một nhiệm vụ khó cấp A, eh."
Geomchi2 nở một nụ cười kiêu ngạo.
"Thật là thú vị. Nó thực sự đã khiến ta phải toát mồ hôi hột!"
Geomchi đã sẵn sàng đứng dậy và tiếp tục chiến đấu.
"Thôi nào, chúng ta túc tiệp nào. Điều không may là chúng ta chỉ còn hơn 30 trận chiến thú vị nữa thôi."
Đối với những người biết thưởng thức trận chiến, thì đó là điều chẳng mấy hứng thú gì.
Pale và cả nhóm đã sử dụng hết MP.
Những trận chiến quá khó, nhưng nó cũng rất bổ ích. Trọng tâm của cuộc chiến là những pha cận chiến nhưng không được mất cảnh giác.
Từ bây giờ trở đi, họ phải chiến đấu với khoảng 60 con quái thần thánh trong mỗi lâu đài. Và mỗi trận chiến, tất cả mọi người đều phải hoàn thành vai trò của mình mà không được mắc một sai lầm nào.
Trong trận chiến ở lâu đài thứ 19, Geomchi, các võ sư, và tất cả các võ sinh đều vượt qua ngưỡng lv 293.
Lv tăng vùn vụt.
Họ không chỉ nhận được exp cơ bản từ lũ Unicorn và Pegasus, mà còn được nhận thêm %exp từ những trận trước buff cho.
Sau khi xem xét lv của mình, Geomchi9 nói.
"Tăng lv thật là dễ."
Geomchi11 đồng ý.
"Tôi biết huh. Ngày trước, khi chúng ta đi săn, nó lên rất chậm so với khi chúng ta đi săn với Weed."
Ngay sau khi nghe thấy, Pale lắc đầu.
Thông thường khi người ta nghe thấy những lời này, họ sẽ nhảy cẫng lên.
"Tăng lv theo cách này không có nghĩa là dễ hơn!"
Khi bạn vượt mức 200, lv sẽ lên ì ạch như khi bị tắc đường vậy.
Exp cần thiết để đạt được lv tiếp theo sẽ tăng theo cấp số nhân, thậm chí khi giết chết quái vật cùng cấp thì cũng chỉ nhận được 1 tẹo EXP.
Tuy nhiên, các Geomchi không biết hậu quả để lại khi tinh thần mệt mỏi cùng với những chuyển động quá giới hạn của cơ thể.
18 giờ đi săn một ngày và thậm chí nhiều hơn cộng với những niềm vui khi săn bắn cùng tổ đội.
Nhưng ở đây, Weed vẫn là người tăng lv nhanh bất thường.
Bởi đơn giản, cậu là người lãnh đạo tổ đội, họ buộc phải đắm chìm trong cuộc chiến mà cậu tạo ra.
Tốc độ farm không tưởng!
Ăn rồi săn, cậu đã đẩy bọn họ đến ngưỡng giới hạn.
Lv của Weed đã đột biến tăng lên 347.
Nhưng đó mới chỉ là lv, chưa nhắc đến các kỹ năng của cậu.
Kiếm thuật, cung thuật, phép thuật, và các loại kỹ năng chiến đấu khác! Phát triển các kỹ năng tấn công cũng có nghĩa là họ tự phát triển chính mình mạnh hơn.
Để vượt qua được lv Trung cấp lên Cao cấp kỹ năng, thông qua cách phát triển thông thường thì sẽ rất khó tăng đối với nhiều skill. Tuy nhiên, nó đã dễ dàng hơn ở đây nhờ vào sức mạnh chênh lệch của những con quái mà cậu đang chiến.
Nếu bạn thực hiện các pha phản công chính xác để tăng tỷ lệ hit khi chống lại quái vật có lv cao hơn bạn, thì bạn có thể nhận được mức tăng lớn hơn bình thường.
Thông qua cách thức này, sự thành thạo các kỹ năng sẽ tăng lên đáng kể.
Sau đó, Maylon đột nhiên hỏi.
"Oh, Weed nim."
"Gì thế?"
"Tại sao cậu không tạc một bức tượng ngay bây giờ nhỉ?"
Kỹ năng may, rèn, cứu thương, hái dược, nấu ăn, và chiến đấu!
Weed đã nâng cao trình độ của tất cả các kỹ năng khác nhưng điêu khắc thì vẫn dậm chân tại chỗ. Cô khá tò mò về lý do tại sao.
Đối với Weed, đó là do hoàn cảnh.
Cho đến bây giờ, bất cứ khi nào có thể, cậu vẫn đục đẽo để tạo ra những bức tượng gỗ trong những khoảng thời gian rảnh rỗi.
Nhưng cậu lại không cố gắng tạo ra một cái gì đó thật nghiêm túc.
‘Một bức tượng lớn. Nhưng lại không có không gian để tạo một bức tượng như vậy."
Để tạo ra một bức tượng cao khoảng 10 mét hoặc hơn, có nghĩa là phải bỏ ra nhiều công sức trong nhiều tuần.
Vật liệu cũng là một vấn đề.
Vì vậy, ngoài việc phải tạo ra một tác phẩm khổng lồ, cậu còn cần phải tìm vật liệu nào đó phù hợp với nó, như vậy mới xứng tầm.
Ngoài ra, Todeum là nơi quy tụ rất nhiều tác phẩm hoàn hảo và trong số đó là tác phẩm điêu khắc.
Họ vẫn chưa phát hiện ra kiệt tác cấp III hay cấp IV nào, nhưng có những tác phẩm điêu khắc cũng thuộc hàng số má, vì nó buff hiệu ứng khi nhìn thấy thì chí ít nó cũng phải là kiệt tác.
Weed giải thích một cách đơn giản.
"Hiện tại tôi chưa có cảm hứng để tạo ra những kiệt tác. Và trong những lâu đài của Vampire ở Todeum, có rất nhiều tranh và tượng chưa được khám phá."
"Ah, ra là vậy."
Nhanh chóng bị thuyết phục, Maylon từ từ lùi ra phía sau. Nhưng dường như Hwaryeong vẫn còn vài thắc mắc gì đó, cô hỏi.
"Cậu cần một khúc gỗ hoặc một tảng đá để điêu khắc phải không?"
"Huh?"
"Vậy thì, tôi sẽ tìm cho cậu nếu cậu muốn thể hiện một cái gì đó, chuyện nhỏ thôi ấy mà."
Trong những lâu đài của Vampire, phần lớn những bức tượng đều được khắc nổi trên tường hoặc trên trần nhà.
Mặc dù một số bức nhìn rất đơn giản và không có gì đặc biệt thu hút sự chú ý.
Hwaryeong tự hỏi.
"Sao phải cần thứ vật chất gì đó mới tạc được tượng nhỉ?"
Weed nhớ lại tháp ánh sáng, cậu đã thực hiện nó ở Morata.
Thay vì vẻ đẹp của chính tháp ánh sáng, thì sự hài hòa của ánh sáng khúc xạ mới là thứ đem lại vẻ đẹp cho nó.
Thậm chí, cậu còn nhận được nghệ danh: “Nhà điêu khắc thao túng ánh sáng”.
Nó gần như là đỉnh cao của sự sáng tạo và ý nghĩa biểu trưng!
Đối với một nhà điêu khắc, không có lời khen nào tốt hơn thế.
Trong thực tế, Weed không biết cậu được đặt nghệ danh như vậy vì nó chỉ xuất hiện trên các diễn đàn.
Nếu không phải là về tiền, ví dụ như việc cậu tạc một con cáo và bán được 3 bạc; thì những thứ như tin đồn hay những điều khác, cậu sẽ chẳng thèm quan tâm.
Hwaryeong đã đánh giá Weed quá cao.
Tháp ánh sáng là thứ cậu cảm thấy mẫn cảm khi nhắc đến nó.
"Cậu đã tạo ra một ngọn tháp có thể phản sáng, vậy tại sao cậu không làm như vậy với một bức tượng khác?"
Weed cân nhắc kỹ lưỡng.
‘Ờ thì sự thật là tôi bỏ bê điêu khắc đấy.’
Todeum chính là miền đất hứa dành cho săn bắt. Nên cậu đã bị ám ảnh về việc đó và gạt điêu khắc sang một bên.
"Ánh sáng tỏa ra từ tác phẩm điêu khắc.’
Có một số loại tiềm năng nhìn thấy được trong những tác phẩm điêu khắc ánh trăng. Mặc dù nó có chút khó xử cho cậu khi phải tìm lại vị thế của nó, các nhà điêu khắc ánh trăng vẫn chưa tuyệt chủng.
Weed suy nghĩ về những gì cần làm bởi vì cậu vẫn không có ý tưởng nào.
"Hmmmm."
"Những loại tác phẩm điêu khắc nào sẽ tốt?"
"Phải làm như thế nào và phải có hiệu ứng tỏa ra xung quanh?"
"Nó phải phù hợp với giới hạn khả năng ánh sáng để có thể hình thành."
Mọi người cùng nhau suy nghĩ.
Sau khi chiến đấu tại các lâu đài, họ đang ngẫm nghĩ về điều này trong lúc nghỉ ngơi và vẫn đang tắc ý tưởng.
‘Vậy, đây chính cực hình của sự sáng tạo.’
‘Nghệ thuật là nỗi thống khổ kéo dài, phải nghĩ ra và thực sự làm ra nó huh.’
Ngay cả một ý niệm mơ hồ, hình dáng tác phẩm như thế nào, vẫn chưa ai nghĩ ra.
Sau khi suy ngẫm hồi lâu, Surka nói.
"Vâng, điều này có được không nhỉ? Trái ngược với ánh sáng, tại sao chúng ta không thể hiện cái bóng nhỉ?"
Hiển thị một thứ không thể như thứ Surka nói, Romuna nhìn cô.
"Bóng của cái gì?"
"Bóng của một cái gì đó. Sử dụng bóng như một tác phẩm nghệ thuật."
"Ý em là sao, một tác phẩm nghệ thuật được tạo ra thông qua bóng đổ hả?"
"Nếu có một đối tượng, sau đó có một cái bóng. Chúng ta có thể dựa vào ánh sáng góc độ để tạo ra những cái bóng khác nhau giống như bóng rối ý, chị hiểu chứ."
"Chị nghĩ rằng đó không phải là một ý tưởng tồi, nhưng nó có khả thi không khi tạo ra một cái gì đó thông qua cái bóng và nó phải có giá trị nữa?"
Romuna nghi ngại. Để sử dụng một đối tượng và thể hiện nó thông qua cái bóng của nó, dường như không được thẩm mĩ cho lắm.
Nhưng Weed coi đó là một ý tưởng rất tốt.
Những điêu khắc gia với ý nghĩ thông thường sẽ không có được ý tưởng này, nhưng cậu nhìn thấy lợi thế mà không tác phẩm nào có.
"Thay vì nhờ hiệu ứng sáng, nay lại thể hiện nó thông qua bóng đổ. Mặc dù điều này có nghĩa là mình có thể tạo ra một cái gì đó rất lớn nếu cố gắng.’
Bố cục!
Ý định của Weed đã hình thành!
Không cần thiết phải kén chọn vật liệu.
Có hàng tấn vật liệu có thể tạo ra bóng!
Weed đã quyết định trong vài giây.
"Các loot. Có thể sử dụng các loot để tạo ra tác phẩm điêu khắc."
Những vật liệu đắt tiền từ các item thu được từ việc săn. Vì vậy đây là một kế hoạch đầy tham vọng của việc tạo ra một tác phẩm điêu khắc!
"Tốt."
"Bất cứ khi nào cậu muốn."
Tin tưởng vào khả năng của Weed, Geomchi và các võ sư trải ra một tấm thảm.
Tất cả những loot của mọi người đều tập trung ở đó.
Tấm thảm tập hợp tất cả những gì thu được từ vùng đất Vampire với một số lượng khổng lồ!
Dù cho thực tế là những loot này toàn gồm thành phần nguyên liệu đơn giản, giá của tất cả chỗ đó có thể lên tới hàng trăm ngàn vàng.
"Tôi nghĩ rằng từng này là đủ rồi."
Weed tiến đến một ngọn đồi nằm gần Todeum để tạo ra một tháp loot cao khoảng năm mét.
Ttiring!
Ngọn tháp hỗn tạp của những item đã được hoàn thành. |
Nó thậm chí không giống những công trình bình thường.
Với kỹ năng điêu khắc điêu luyện của Weed, những bức tượng động vật nhỏ xíu cũng có giá trị nghệ thuật.
Nhưng so sánh với những tác phẩm đã hoàn thiện.
"Nó vẫn chưa xong."
Weed không dừng lại ở đó.
Số lượng loot sử dụng chưa được 1/10 tổng số lượng loot trong thảm.
"Mới khởi động thôi."
Weed tiếp tục xếp chồng các loot để tăng kích thước và chiều cao của nó thêm lớn hơn
Ttiring!
Một kiệt tác cấp I! |
Kỹ năng điêu khắc đã được cải thiện. |
Weed không ngừng xây dựng tòa tháp đó. Nó vẫn thấp hơn so với những gì cậu đã hình dung ban đầu.
"Cần phải làm phần chân thật chắc nếu không nó sẽ đổ sập trong tương lai.’
Cậu tiếp tục củng cố bồi đắp cho nó và ngọn tháp không ngừng cao lên.
Cẩn thận suy xét từng nơi nên đặt vật liệu.
Cậu tính đến cả phần không gian rỗng sẽ chừa ra.
‘Ba mặt trăng. Ánh sáng rực rỡ tỏa ra ... mình nên dựa vào những thay đổi và góc chiếu của mỗi mặt trăng."
Mặc dù dường như nghe có vẻ dễ; nhưng vào thời điểm này, nó không hề dễ dàng.
Hai ngày xây dựng tháp.
Kích thước của tháp loot đã áp đảo.
Tổng chiều cao là một con số đáng kinh ngạc: 50 mét!
Cậu hoàn toàn sử dụng hết tất cả các loot đã thu thập được.
"Chúng ta cần thêm vài cái thảm như này nữa. Tiếp tục đi săn nào."
Một lần nữa cậu lại bắt đầu đi săn Unicorn và Pegasus trong các lâu đài ở Todeum.
Mỗi lần họ làm như vậy, các loot thu được đều để làm tháp, và cứ như vậy ngọn tháp lớn hơn và còn lớn hơn nữa.
Những sợi lông, mảnh kính vỡ, các mảnh kim loại, đầu mũi tên và rễ cây; cùng với những loại vật liệu khác, tháp đang ở trạng thái của một vẻ đẹp khó hiểu.
Và sau đó, tòa tháp vượt quá 55 mét.
Ttiring!
Một kiệt tác cấp II! |
Kỹ năng điêu khắc đã được cải thiện. |
Cuối cùng đã thành kiệt tác cấp II!
Thậm chí nếu nó chỉ có hiệu ứng tăng tỷ lệ % rơi item, thì bản thân nó đã là một hiệu ứng tuyệt vời rồi.
Tại thời điểm đi săn này, hiệu ứng từ tòa tháp là điều cần thiết.
Weed tiếp tục nỗ lực chồng chất các loot bất cứ khi nào có thể.
Với sự nỗ lực không biết mệt mỏi, chiều cao tháp đã đạt 60 mét. Và như vậy, mục đích của tháp đã đạt được.
"Fufufu."
Weed ngồi trên đỉnh tháp và mỉm cười.
Hôm nay là ngày cuối cùng.
“Nỗ lực đã được đền đáp.”
Xây dựng ngọn tháp loot khá dễ so với điêu khắc tác phẩm khác.
Với chỉ một động tác lệch dao trong khi khắc, một vết sẹo không thể sửa chữa được sẽ đọng lại ở đó mãi mãi.
Vì tháp này phải được hoàn thành trong thời gian nhất định nên cậu phải tận dụng từng giây từng phút.
"Dù sao thì cũng đã an toàn hoàn thành rồi."
Weed ngồi và đợi chờ thời gian để xem thành quả sản phẩm đã hoàn thành.
Balun, Gorun, và Seyirun.
Ba mặt trăng dần dần nhô lên rồi chui qua màn sương và đang tiến gần trung tâm bầu trời.
Các mặt trăng tỏa sáng rực rỡ.
Ánh trăng sáng bất thường ở Todeum chiếu rọi mọi thứ và tất cả trở lên rõ ràng như ban ngày
Ngọn tháp chìm trong ánh sáng rực rỡ của ánh trăng.
Vàng, bạc, đồ trang sức và kiếm, cùng với những bộ áo giáp sáng lấp lánh trong ánh trăng chiếu rọi.
Sau khi quét qua tất cả các tác phẩm nghệ thuật ở Todeum và chiếu sáng chúng, ngọn tháp loot đã hoàn thành thực sự nổi bật vớivẻ đẹp lung linh dưới ánh nguyệt rọi.
Hơi thở của Weed gấp gáp.
"Heoeok. Quá đẹp!"
Cậu ngất ngây về tác phẩm này nhiều hơn so với bất kỳ tác phẩm nào khác.
Có ai nghĩ rằng! Đây là một đống tiền cao ngất từ những loot mà cậu đang ngồi trên đó.
Giấc mơ của một Dark Gamer!
Weed đang vui sướng.
"Tất cả số tiền này. Mình đang ngồi trên núi tiền.’
Cậu có thể bơi trong một biển loot, cậu có thể ngồi trên ngọn núi loot, và thậm chí có thể ngủ một giấc trên đó. Weed hạnh phúc ngắm nhìn mặt trăng lên đỉnh bầu trời.
‘Thật là tuyệt khi được thưởng thức những thứ được làm từ tiền.’
Vẫn tiếp tục, cái bóng của ngọn tháp lờ mờ hiện ra.
Tòa tháp đang thay đổi bóng.
Cậu phụ thuộc vào vị trí của ba mặt trăng để tạo sự chuyển đổi các bóng.
Hình dáng cái bóng của ngọn tháp đã ngày càng trở nên rõ ràng cụ thể.
Ttiring!
Một kiệt tác cấp III! |
Trình độ kỹ năng điêu khắc đã tăng đến Cao cấp - lv 4. |
Fame + 1265. |
Điêu khắc phi vật thể thông qua bóng đổ!
Việc thưởng thêm cho việc nỗ lực đầu tiên được hoàn thanh, bao giờ cũng rất lớn.
"Một tác phẩm không hối hận. Một tác phẩm xuất sắc!"
Weed cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Tác phẩm của cậu vẫn có thể được coi là định luật cảm xúc của các nghệ sĩ!
Nếu cậu không đề cập đến ý nghĩa của tác phẩm, thì việc cảm nhận tác phẩm này là điều không thể.
Nhưng bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra ý nghĩa nó thông qua cái bóng.
Cái bóng của tháp hiển thị một hình ảnh.
Một người đàn ông.
Vặn cổ một con gà.
Cậu vẫn không buông bỏ hận thù!
Nỗi buồn vì không thể ăn con gà nhép đó đã được thể hiện rõ thông qua cái bóng của ngọn tháp.