Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 35: Mất cả chì lẫn chài

Nghe nói đợt đó, Hà Nguyệt Dương dùng mọi thủ đoạn, vẫn không thể đoạt lại tài sản.

Cũng nghe nói, cô đã từng kể cho mấy bà tám ở lớp để công kích lớp trưởng, mà buồn thay, người ta lại được bênh, hội bán dưa nói rất vô tình: “Len là của bạn ấy mua Hương Hội, cả lớp biết, với cả, bà nhìn lại xem, cái khăn người bình thường đan nó vừa mềm vừa thẳng, khăn của bà thì vừa cứng vừa cong, có người đeo cho là tốt rồi…”

Phũ quá, phũ phàng quá!!!

Biết con cùng bàn gặp ức chế, một ngày, Vũ Phong đã gọi nó cuối giờ ở lại “nói chuyện”…

-“Sao?”

Giọng Hà Dương lạnh lùng quá, lớp trưởng cười.

-“Tôi đền Nguyệt nhé!”

-“Đền gì?”

-“Đưa tay ra đây!”

-“Làm gì cơ chứ?”

Cô còn chưa kịp đồng ý mà, cậu đã tóm lấy tay cô…Tự tiện quá à??? Cậu dùng đồ nghề, giũa các móng tay cho thật đều và đẹp.

Đoạn, cẩn thận vẽ từng móng…

-“Có nhớ tôi đã từng hứa vẽ móng cho cậu không?”

-“Nhớ”

Cô nói rất nhẹ, chăm chú nhìn cậu, từng lớp sơn lên móng tay, rất mát, rất thích, cái mùi cũng thơm dìu dịu…

-“Phong lấy đâu ra lắm đồ thế?”

-“Tôi chôm tạm của ba tôi đấy!”

-“Ba cậu cũng biết vẽ móng à?”

Phong cười lớn:

-“Biết gì chứ, ba tôi phết sơn còn vụng, nhưng mẹ tôi vẫn thích ba tôi làm…”

-“Ba cậu cũng chiều mẹ cậu nhỉ?”

-“Cũng được, nhưng chắc chắn sẽ không bằng mai sau tôi chiều vợ đâu!!!”

Nói xong câu đó, cậu khẽ ngẩng đầu, lấm lét nhìn cô, má cô hây hây đỏ, rất đáng yêu!

……

-“Xong, Nguyệt không giận nữa nhé, đổi cái này với cái công đan khăn của Nguyệt nhé!”

Hà Nguyệt Dương bần thần, mỗi chiếc móng được đính một bông hoa màu hồng phớt trên nền trắng, phía cuối còn có nửa vầng trăng khuyết tý xíu màu xanh dương, trông rất lạ, rất đẹp…đúng là tuyệt tác.

Cô…quả thực, rất rất thích, thích tới ngây người; nhìn xuống, rồi lại nhìn lên, rốt cuộc, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt thán phục:

-“Giỏi thật…”

Ai đó mát hết cả mặt, nói đầy kiêu căng:

-“Thế cho nên, mai sau dù khó khăn như nào, tôi cũng có thể mở tiệm nail kiếm sống, không bao giờ để Nguyệt chịu khổ!”

Nguyệt Dương nghe mà giật cả mình…xem ra trước kia cô hiểu lầm cậu rồi, con người cậu tốt thật, tới bạn thân như cô mà còn đối xử như thế. Sau này, nếu một ngày, Nguyệt Anh thành công, đánh chiếm được trái tim cậu, thì cô cũng tin tưởng mà giao phó nó.

Cô tự hứa, dù ngày ấy tới sớm hay muộn, thì cô vẫn luôn là một người chị tốt, một người bạn thân, ủng hộ họ!

-“Phong này…”

-“Ừ, Nguyệt!”

-“Cái khăn đó, mọi người đều chê xấu, tôi cũng thấy xấu thật, hay là tôi mua cho cậu cái khăn khác nhé!”

Cậu phì cười:

-“Không cần, tôi thích cái này…”

-“Nhưng ai cũng bảo cậu đeo khăn mà như buộc cái giẻ lau vào cổ ý, xấu trai lắm…”

Ánh mắt kia bỗng dưng trìu mến, xoa đầu cô, cậu nói:

-“Ừ, tôi đẹp quá nên giờ xấu đi một tý cũng được, đỡ phiền phức…”

Vũ Huỳnh Phong – mức độ tự sướng của cậu ta, rất là cao mà!!!

……

Tối đó, về nhà, tất nhiên Hà Nguyệt Anh phát hiện ra sự khác biệt trên tay chị gái.

Cô cứ nhìn chằm chằm, phát cuồng:

-“Tỷ tỷ, đẹp quá à, đẹp kinh hồn, tỷ làm ở tiệm nào đấy, cho muội biết với, trời ạ, muội tuần nào cũng đổi kiểu mà chưa lần nào đẹp như của tỷ…”

Hà Dương trầm ngâm, lúc đầu, cô định đáp bừa, hoặc nói tên người khác.


Nhưng cô đã không làm thế. Cô không muốn nói dối Hà Anh, bất cứ cái gì cả. Em ấy là muội muội bé nhỏ đáng yêu của cô…

Hà Dương cố nói giọng thản nhiên:

-“Là thằng Phong vẽ cho ta đấy…”

Thấy sắc mặt Hà Anh tối sầm, ánh mắt giận dữ như kiểu sắp ăn tươi nuốt sống mình, Hà Dương méo xệch… xem ra, vẫn không thể trung thực 100%; cô đành thêm:

-“Nó đang tập vẽ nên lôi mọi người ra làm thử nghiệm, con gái lớp ta, ai nó cũng bắt ép làm chuột thì nghiệm…”

Hà Anh vui hẳn, ngay lập tức lên phòng lấy cồn tẩy lớp sơn trên tay mình, nghĩ tới ngày mai mà sung sướng!

Để lại Hà Dương ánh mắt thoáng buồn…’Muội, ta xin lỗi vì đã nói dối mi một chút, mà ta cũng chẳng biết làm sao nữa…’

Hà Nguyệt Anh ngày hôm sau thất vọng tràn trề, không hiểu sao, dù cô năn nỉ thế nào, nũng nịu bao nhiêu, anh ấy cũng nhất định không vẽ cho cô.

Lý do anh ấy đưa ra rõ là củ chuối, anh nói, anh không có cảm hứng, mà sáng tác nghệ thuật, cảm hứng rất là quan trọng.

Anh đưa cô đi ăn nem chua rán đền bù, chỉ có cô và anh, cười nói rất vui…nhưng anh không biết, trong lòng cô, đau lắm!!!

-“Tỷ…”

Nước mắt rơm rớm.

Hà Dương giật mình, vội vàng hỏi thăm.

Nghe em gái kể lể sự tình, thấy nó khóc mà xót xa.

-“Tỷ, có phải anh ấy ghét muội không, rất ghét ý sao…nhất định không chịu làm cho muội, mà con gái cả lớp tỷ đều được làm…”

-“Được rồi, ta đưa đi tiệm nail nhé!”

Hà Anh vẫn tức tưởi:

-“Không, muội không thích, muội thích anh Phong vẽ cơ…sao tỷ có mà muội không có…”

-“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đừng buồn nữa, xem phim nhé!”

-“Không xem, cứ nhìn vào tay tỷ đẹp, muội đau lòng lắm…”

-“Thế giờ phải làm sao?”

Hà Dương thở dài…

Hà Anh khóc inh ỏi. Rốt cuộc, cô đành nói:

-“Ta xóa đi nhé…mi đỡ phải nhìn nữa…”

-“Nhưng tỷ có tiếc không?”

-“Xóa đi mà mi hết buồn thì không tiếc…đợi tý, ta đi mua cồn về xóa…”

Hà Anh tươi hẳn, chạy nhanh về phòng, giọng nói còn vọng lại:

-“Không phải mua đâu, muội lấy cho…”

Vài phút sau, cô lại hỏi:

-“Tỷ, cái khăn anh Phong đeo giống của tỷ đan thế?”

Hà Dương giật mình:

-“À, len của nó mà, hồi ta học đan ta bị nó lừa, lấy len của nó, giờ nó đòi…”

-“Hóa ra anh ấy thích màu xanh à, biết thế muội không đan cái khăn màu nâu nữa…chán thật…”

-“Ừ…”

-“Nhưng muội thích cái khăn của tỷ đan lắm, mai tỷ đòi anh Phong mang về cho muội đi!”

-“Ta đòi mãi có được đâu, nó quàng kiểu gì chắc lắm…”

-“Vậy tỷ dùng kéo cắt, sau đó về muội nối lại cho… nha…tỷ bảo muội thích gì tỷ cũng cho mà…”

Nhìn em gái mà cô cứng cả lưỡi, đành ừ!

Cánh cửa khép hở, nghe tiếng nhạc nền cùng giọng hát trong trẻo của Hà Anh, Hà Dương khẽ cười.

Cồn đã thấm ra giấy ăn rồi, mà sao lúc chuẩn bị đưa tới đầu móng tay, có người thấy nao nao…

Nhìn lại những cánh hoa màu hồng phớt này, nó mới đẹp làm sao!

Ở trên tay cô, duyên dáng tới chừng nào!

Cái giây phút trán cậu lấm chấm mồ hôi, vẽ từng đường từng nét, nó cứ hiện lên trước mặt…nụ cười của cậu, lúc hoàn thành tác phẩm, vấn vương mãi trong tim…

Lấy hết can đảm, nhắm mắt…rồi lau sạch.

Tối hôm ấy, thực sự cô thấy…rất…rất…buồn!


Hà Nguyệt Dương không phải là người duy nhất, sáng hôm sau tới lớp, ai đó nhìn thấy, cũng đau lòng không kém.

-“SAO LẠI THẾ NÀY?”

Tay cô bị nắm chặt, mặt cậu hầm hầm, cô cũng chẳng dám đối diện nữa…lắp bắp:

-“Tôi…tôi…cảm thấy đang là học sinh, vẫn nên giản dị thì hơn, cái đó…nổi bật quá…”

-“Chứ không phải vì cậu ghét nên xóa đi?”

-“Không, làm sao mà ghét được, đẹp như thế!”

-“Thật không?”

-“Thật, tôi rất thích mà…”

Người trước mặt cô thở phào.

Cậu lại quát:

-“Vụng thối vụng nát, có xóa mấy cái móng mà nhem nhem nhuốc nhuốc…”

Cô nhìn lại tay mình, vụng thật, hồng hồng trắng trắng xanh xanh lấm tấm trông rất là bẩn.

Cũng may, tới buổi chiều, Phong mang đồ nghề, tỷ mẩn xóa sạch cho cô.

Sau đó, cậu còn quết thêm một lớp sơn bóng.

-“Hay nhỉ, cái này sơn mà như không sơn?”

-“Đồ con gà”.

Phong xỉa xói.

Tay với cái kéo trong balô, khẽ nín thở…Mà nhìn người trước mặt, nhìn cái khăn bao công lao của mình đan, nghĩ lại hàng ngày cậu yêu quý nó tới mức nào, cô thực sự, không thể…

Thật may, có bạn nam lớp Lý 1 đi qua, cô nhìn chằm chằm, rồi lợi dụng ngay:

-“Eo, nhìn bạn kia quàng khăn dạ trông đẹp trai thế…trời ơi…thích quá đi mất…”

Phong ngẩng lên, có vẻ không vui:

-“Cậu thích con trai quàng khăn dạ à?”

-“Ừ!”

Nhìn ánh mắt cô sáng theo thằng đó, lớp trưởng Toán 2 thật chạnh lòng. Hà Dương nhân cơ hội, đưa ra cái khăn dạ mình mua lúc trưa, bảo Phong:

-“Cậu xem người ta trẻ đẹp là thế, cậu đeo cái này cứ như thằng ăn mày ý…này, cho cậu cái này…tôi mua mất hơi bị nhiều tiền đấy, hàng sịn nha…”

Lần đầu tiên cô tặng quà cho cậu, có người sướng phát điên!!!

-“Cậu đeo cho tôi!”

-“Thì cậu phải tháo cái khăn kia ra tôi mới quàng cái khăn này được chứ!”

Ngọt dịu nịnh nọt…Phong tháo thật, nhưng cậu lại cầm rất chặt. Quàng cho cậu khăn mới xong mà cô cũng không thể lấy lại khăn cũ.

Ôi thôi, Nguyệt Dương ngu ngốc, mất cả chì lẫn chài.

-“Cái kia…trả lại tôi… ”

-“Thôi, cái giẻ lau ấy lấy làm gì, để tôi về vứt hộ cậu ra thùng rác…”

Có đứa mặt ngắn tũn, tối về báo cáo với em gái:

-“Ta đòi nhưng nó bảo giống cái giẻ lau nó vứt ra thùng rác!”

Hà Anh cười như nắc nẻ…Hà Dương lại hỏi:

-“Xin lỗi nhé, muội bảo thích cái khăn đó, có sao không?”

-“Không sao, không sao…thôi, muội về phòng đây!”

-“?”

…………..

…………..

Vài tuần lặp đi lặp lại….

Có bà xã thủ thỉ ông xã:

-“Mình ơi, thằng con nhà mình học nhiều quá nó bị điên rồi ý sao, mai có khi em phải cho nó đi khám…”

-“Sao vậy?”

-“Thì mình xem mà xem, sáng ra khỏi nhà nó quàng cái khăn màu ghi…về nhà, việc đầu tiên là nó chạy vào phòng quàng khăn xanh, đêm ngủ cũng quàng…”

-“Thì kệ nó chứ sao, mình cứ quan trọng hóa quá, nó cũng tới tuổi làm dáng rồi mà…”

-“Dáng dấp gì, xấu như ma…có mà nó dở hơi thì có…”

-“…”

-“Mà mình không biết đâu, mỗi lần giặt quần áo, nó còn không cho bác giúp việc động vào, tự nó giặt cái “giẻ” đó, rồi dùng máy sấy, xong lại đeo luôn…”

-“…”

-“Em có mấy bà bạn, nói thời đại giờ, chơi bùa kinh lắm mình ạ, có khi có đứa nào nó thấy con mình giỏi, nó ghen, rồi nó hại…”

-“…”

-“Mà nó cứ giữ khư khư, em chả dám vứt….”

-“…”

-“Mà có mỗi nó là con một, em sợ nó ghét em thì chết…mình, mình, hay mình vứt đi đi…”

Ông xã nựng bà xã:

-“Ừ, thôi được rồi,ngủ đi, mai anh đặt lịch hẹn với bác sĩ…”

-“Xong mình vứt cái khăn đó đi nhé…”

-“Tôi cũng có mỗi nó là con một mình ạ!”

Ông xã nói nhỏ nhẹ, nhưng giọng rất là đểu, bà xã thở dài…

-“Thôi, để em gọi thầy về cúng vậy…”