Trên sân khấu, Lan đang múa điệu Apsara. Thân mình nàng uyển chuyển đẹp như bức tượng cổ. Vũ điệu quyến rũ đến mê hoặc. Trần Tồn đờ đẫn như mất hồn.
Hội diễn sân khấu thành phố, Trần Tồn được mời với tư cách đại diện cơ quan chủ quản. Những tiết mục tiếp theo quá nhạt nhẽo, hình bóng Lan đã trùm lấp tâm trí hắn. Trầsn Tồn oải người ra ghế, bụng phưỡn ra. Hắn năm nay đã ngót năm mươi, hưởng bao nhiêu “của ngon vật lạ” trên đời, do hắn tìm kiếm cũng có, do cấp dưới cung phụng cũng nhiều. Nhưng tất cả, tất cả chỉ đáng xách dép cho nàng Apsara bằng xương bằng thịt đang hiện hữu trước mắt hắn. Trần Tồn thò lưỡi liếm cặp môi dày da trâu, nuốt nước bọt đánh ực, xong nghiêng người sát vào tai giám đốc: Hôm nào rảnh, thiết kế chương trình cho mình gặp cô ta!- Giám đốc nhà hát kín đáo lau nước bọt bắn trên má, hấp háy đôi mắt cận lòi: Thưa sếp. Lan đã có người yêu…sắp cưới! Trần Tồn mặt hơi thuỗn ra: Thế à…! Rồi tiếp - Chuyện đó có ảnh hưởng chi..? Không hiểu nói với tay giám đốc hay là nói với chính hắn.
°
Lan tỉnh dậy, đầu váng vất. Chợt thấy mình không mảnh vải che thân, kéo vội mảnh chăn che người. Góc phòng,Trần Tồn đang ngồi ghế hút thuốc, mặt mũi phởn phơ. Nàng chợt hiểu ra tất cả…
Bữa tiệc tại khách sạn Z. Giám đốc nhà hát, nàng và hắn. Rượu được rót tràn ly hoà tan những lời chúc tụng ngọt ngào…Cặp mắt của hắn sờ soạng khắp cơ thể nàng. Tay giám đốc lủi đi như một bóng ma. Rượu lại được rót tràn ly…tràn ly, không có những lời chúc tụng… chỉ còn lại tiếng ủn ỉn nhồn nhột bên tai nàng …
°
Tiếng chim lợn kêu quéc…quéc. Lan choàng tỉnh, ngó đồng hồ, đã gần hai giờ đêm. Trần Tồn nằm cạnh thở phì phò, hai tảng thịt ở má xị xuống, cái mặt bèn bẹt, cặp môi dày da trâu đùn bọt hai bên mép. Người này là chồng mình ư? Hệt một cơn ác mộng! Nàng nhắm nghiền mắt lại…
“Để đạt được mục đích, anh không từ một thủ đoạn nào. Đó là phương châm sống của anh!” Ngay lần đầu cưỡng chiếm thể xác nàng, hắn đã đặt camera quay từ đầu tới cuối. “Lan sẽ là vợ anh! Nếu từ chối, hậu quả ra sao chắc Lan biết rồi đấy!? Làm vợ anh, Lan sẽ như một bà hoàng, sẽ ăn trên ngồi trốc, sống trên đầu trên cổ thiên hạ. Lan sẽ được như vậy, xứng đáng được như vậy!”
Trần Tồn đã có vợ con. Thằng con bốn tuổi bị bệnh “đao”,leo ban công tầng ba ngã lộn cổ xuống đất, chết. Từ đó vợ hắn bị thần kinh dở điên dở dại phải cho sang Trâu Quỳ. Từ khi làm vợ Trần Tồn, hắn bắt Lan nghỉ việc ở nhà hát “Em không phải làm trò cho lũ đàn ông xem!” Thời gian đầu, thỉnh thoảng hắn cùng Lan đi dự những cuộc chiêu đãi tiệc tùng. Hắn hãnh diện lắm. Có lần Lan bảo “Lão sếp của anh, nhìn em cứ như ma đói!” Từ đó hắn không cho vợ đi nữa.
Ở nhà không phải làm gì. Công việc đã có ôsin. Lan tha thẩn buồn đến phát nẫu. Nàng ăn trắng mặc trơn, tiền của không thiếu, nhưng vẫn thấy buồn chán. Nỗi buồn chán ủ trong lòng lên men thiu thối. Vinh, chồng chưa cưới của nàng, hàng ngày vẫn lượn lờ ngoài cổng, réo tên hắn ra mà chửi.Trần Tồn sai đệ tử đánh Vinh một trận thừa sống thiếu chết. Toà biệt thự năm tầng như một nấm mồ chôn sống nàng. Hay là “hồng nhan bạc phận”. Lão thày bói dưới Mơ bảo “ Con gái tên các loài hoa, đa số long đong về đường chồng con!” Lan như con cá bị dính câu. Kẻ đi câu quá sành sỏi, thả thính bắt mồi bằng lưỡi câu chùm.
Lấy nhau gần hai năm Lan mới có bầu. Niềm an ủi duy nhất nàng trông ở đứa con. Mang thai mười tháng tám ngày nàng mới sinh nở. Bà đỡ thông báo: Con trai, khoẻ, ba cân rưỡi, nhưng…Tiếng “nhưng” bỏ lửng làm nàng thảng thốt …
Lan lóng ngóng mở tấm chăn. Trời…! Con nàng mặt nhăn nhúm, hai mắt thao láo giống bố, mũi và mồm dính liền nhau,tru lên như mõm chó. Lan bàng hoàng ngất xỉu, Trần Tồn đứng bên mặt xám ngoét.
“Trăm cái Phúc nhà vợ, không bằng một cái Nợ nhà chồng”. Âu cũng là số phận!?
Thằng bé khoẻ mạnh không đau yếu gì, ăn như thần trùng. Khi con nàng được bốn tháng tuổi, hôm đấy, Lan ở trong phòng tắm, ôsin pha sữa trong bếp. Con chó Tây, to như một con bê đã chồm lên giường, lè lưỡi liếm láp cái mồm dính liền mũi tru lên như mõm chó của thằng bé. Ôsin kêu ầm lên, Lan sấp ngửa chạy ra, con chó ngoặm lấy thằng bé như ngoặm một con mồi, tha xuống cầu thang. Thằng bé khóc thét. Lan cuống quýt vớ lấy cái chổi đuổi theo, con chó gầm ghè nhìn Lan, mắt nó long lên phát ra những tia lửa, đến chân cầu thang nó mới chịu nhả thằng bé ra. Con nàng nhầy nhụa máu, mặt mũi tím bầm. Lan thúc ôsin gọi xe cấp cứu. Trên đường đến bệnh viện con nàng đã tắt thở.
Khi Trần Tồn biết chuyện, đã xích con béc giê ở dưới sân, lấy thanh kiếm Tàu chém băm bổ con chó. Con béc giê gầm lên lồng lộn ngoặm lấy thanh kiếm. Trần Tồn hồng hộc chạy vào nhà, xách can rượu trắng thửa ở Lệ Mật để ngâm ngũ xà, tưới vào con chó, châm lửa đốt. Con béc giê vùng vẫy kêu ông ổng, nó giẫy giụa trong quầng lửa lem lém, rượu được tưới liên tục, con chó rít lên ăng ẳng, hai mắt trợn trừng. Lan giằng can rượu trong tay chồng…Đôi mắt Trần Tồn đỏ ngầu, con ngươi vàng đục long lên dưới ánh lửa.
Từ khi con chết, Trần Tồn đi tối ngày, có khi hai, ba ngày mới mò về nhà, sặc mùi bia rượu. Quăng tấm thân phì nộn xuống giường mê man đến sáng. Hôm nào hứng lên thì vầy vò nàng, hùng hục như một thằng điên.
Đầu năm đi Yên Tử, sư cụ chủ trì nhìn hắn bảo: “Thí chủ nghiệp chướng còn nặng lắm. Phần âm đức tổ tiên mỏng, chưa được hoá giải, vẫn còn oan kết. Thí chủ nên tích đức hơn tích của! Làm việc thiện nhiều, người nhận là ân nhân của người cho! Sau này thí chủ viên tịch phải hoá, có thế mới đắc giải được”. Trần Tồn cười khẩy. Hắn vô thần! Hắn cười khẩy lần nữa. “Trên trời không có Thần. Dưới đất không có Thánh. Chỉ có chúng ta làm ra thần thánh!”. Ta tạo ra thần thánh thì thần thánh phải nghe lời ta, chịu sự sắp đặt của ta.Hà cớ gì ta phải chịu chi phối bởi những cái không tưởng hão huyền.
Thời gian lê lết trôi. Lan như một cái xác không hồn, hễ thức thì không sao, cứ ngủ là mộng mị. Hình ảnh đứa con nhầy nhụa máu bị con chó tha đi. Rồi đống lửa cháy phập phừng như ma chơi, con chó mắt trợn trừng chết đen thui, nhấp nhoáng mặt chồng nàng bèn bẹt, con ngươi màu vàng đục long lên dưới ánh lửa…, chập chờn bóng người vợ điên của Trần Tồn đầu tóc rũ rượi…Lan rú lên, thần kinh hoảng loạn.
°
Trần Tồn quăng chiếc cặp xuống ghế. Sau bữa tiệc chiêu đãi hắn say mèm, cứ để nguyên quần áo ngã vật xuống giường, không còn biết trời đất gì nữa.
Lan tha thẩn đi vào trong phòng. Cái mặt bèn bẹt, cặp môi dày xám ngoét sùi bọt, tiếng gáy gừ…gừ như loài chó. Lan lấy chiếc xích chó, cột chân hắn vào thành giường. Nàng ngồi xuống ghế, mở chiếc cặp. Một phong bì dầy rơi xuống, trong là một xếp tiền đô. Lan vơ nắm tiền lên nhìn…,đưa lên mũi ngửi, mặt nàng nhăn lại: Bẩn quá…! Tiền bẩn quá…!- Lan đến bên giường, tung nắm tiền rải khắp người Trần Tồn, mồm lảm nhảm: Đẹp quá…! Đẹp quá..!- Những đồng tiền loang lổ, cặp môi xám ngoét,tiếng gáy gừ…gừ …Hình ảnh con chó chết và ngọn lửa hiện trong đầu nàng. Lan xuống dưới nhà, xách can rượu trắng vẫn còn non nửa. Nàng mở nút tưới đẫm vào người hắn. Trần Tồn tỉnh dậy, thấy người ướt đẫm sặc mùi rượu, xung quanh cơ man toàn tiền là tiền. Hắn chồm lên, vướng xích ở chân ngã vật xuống, hắn gầm lên: Con điên…! Con điên…! Có mở xích ra không…! Lan cười ré lên, vung tay theo vũ điệu Apsara nhặt lấy bao diêm ở bàn, xoè lửa… Ngọn lửa bén cháy lem lém. Trần Tồn giẫy giẫy rít lên: Con điên…! Tao sẽ…sẽ giết mày…! Giết…cứu với…cứu…cứu…Hắn líu lưỡi lại ư ử. Lan lùi ra cửa phòng, sằng sặc cười, mồm lẩm bẩm: Đẹp quá…! Lửa cháy đẹp quá…!
Xe cứu hoả rú còi inh ỏi. Mọi người xô nhau đứng xem. Lính cứu hoả phá cổng xông vào, thấy Lan ngồi thu lu ở chân cầu thang. Hai lính cứu hoả khiêng ra một người đàn ông cháy nham nhở, chân vẫn còn sợi xích lòng thòng. Một bà hàng xóm thắc mắc: Sao hắn lại bị xích chân? Anh chàng bên cạnh ra điều hiểu biết: Thằng cha nghiện ma tuý. Xích chân mình, tự cai!
°
Sáng hôm sau, tờ nhật báo của thành phố đăng tin. “Vào hồi 19 giờ 30 ngày 13 tháng 3…Ngôi biệt thự ở số 4 đường Nguyễn văn X. bị hoả hoạn. Ngọn lửa bắt nguồn từ phòng ngủ tầng hai. Cảnh sát P.C.C.C đã kịp thời dập tắt ngọn lửa. Theo điều tra ban đầu, nguyên nhân gây cháy là do chập đường dây điện. Chủ nhân ngôi nhà là ông Trần Tồn được đưa đi cấp cứu, nhưng bị bỏng nặng đã bị chết.”
KIM LÊ