Lê Hấp Đường Phèn

Chương 109: Hạ mộng hoan x liêu chấn vũ (ba)

Ngày đó Liêu Chấn Vũ chơi cùng Hạ Mộng Hoan có cảm giác kinh hồn bạt vía một hồi lâu, luôn lo lắng đang chơi đột nhiên bị cô đánh úp. Cũng may sau đó cô đối với cậu cũng coi như còn chút lương tâm, tiếp tục yên lặng mà nhặt ve chai.

Liêu Chấn Vũ cảm giác nhặt ve chai Hạ Mộng Hoan thật sự vừa nhu thuận vừa đáng yêu.

Cậu ngửa đầu nhìn trời, yên lặng rơi lệ.

Tôi là có bao nhiêu đê tiện!

...

Ngày thứ hai là ngày phát tiền lương, các học sinh kiêm chức ở băng quán sau khi nhận được tiền lương liền tổ chức một lần liên hoan. Thật vừa đúng lúc, Liêu Chấn Vũ gặp lại nữ sinh ngày hôm qua nói xấu Hạ Mộng Hoan.

Cũng chính là nữ sinh nghe đồn thầm mến cậu.

Nữ sinh tên Kỷ Oánh, Liêu Chấn Vũ nói qua mấy câu, nói quen cũng không quen, nói xa lạ, cũng không tính là xa lạ. Kỷ Oánh tìm lý do kính Liêu Chấn Vũ rượu, Liêu Chấn Cũ không quá muốn cùng cô ta uống. Chủ yếu là do ngày hôm qua cô ta ở sau lưng nói xấu Hạ Mộng Hoan, làm cho cậu cảm giác người này không được tử tế.

Nhưng nếu như cự tuyệt, công khai hạ thấp mặt mũi nữ sinh, cũng không quá tốt. Liêu Chấn Vũ trên bản chất chính là người hiền lành.

Cậu đang do dự, Hạ Mộng Hoan liền ngồi xuống bên cạnh cậu, một bên cúi đầu nghịch ngón tay, một bên giả như không đếm xỉa tới mà mở miệng: "Liêu Chấn Vũ, cậu không được uống rượu."

"Hả?" Liêu Chấn Vũ lông mày nhảy lên, nhìn về phía cô, "Vì sao?"

"Bởi vì uống rượu say sẽ..." Giọng điệu có chút ý vị thâm trường.

Cô chỉ nói nửa câu, Liêu Chấn Vũ chờ cả buổi cũng không đợi được vế sau, vì vậy liền hỏi tới: "Sẽ như thế nào?"

Hạ Mộng Hoan hướng cậu ngoắc ngón tay, cậu liền vội cúi người, đem lỗ tai lại gần trước mặt cô. Hạ Mộng Hoan ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói: "Sẽ bị đau mông nha."

Liêu Chấn Vũ phản ứng một chút mới hiểu được "đau mông" là có ý gì.

A a a a a! Lưu manh!!!

Liêu Chấn Vũ mặt thoáng liền biến thành màu gan heo, muốn phản kháng, muốn đánh trả, cũng không biết nên nói gì, đành phải cứng họng mà nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy bi phẫn, ánh mắt lên án.

Kỷ Oánh nhìn bọn họ, có chút tức giận, rượu cũng không uống, xụ mặt đi ra.

Liêu Chấn Vũ cũng không đoái hoài tới Kỷ Oánh, cậu khiển trách mà nhìn Hạ Mộng Hoan, môi động cả buổi, cuối cùng chỉ nói: "Cái đồ lưu manh nhà cậu."

Hạ Mộng Hoan vui chơi giải trí, lông mi cũng không động một cái.

...

Sau khi tiệc liên hoan kết thúc, Liêu Chấn Vũ cùng Hạ Mộng Hoan sóng vai đi trên đường cái. Cậu cúi đầu xuống là có thể thấy được bộ dáng thỏa mãn vuốt ve bụng sau khi ăn uống no đủ của cô, nghĩ đến vừa rồi cô đùa giỡn cậu, cậu lại có chút tức giận. Liêu Chấn Vũ: "Cậu là một đứa con gái, như thế nào cả ngày mở miệng đầy lời nói cợt nhả, cậu học ai vậy?"

"Học trên TV đấy."

"Dẹp, trên TV diễn cái này sao?"

"Nhật Bản TV không được sao?"

"Thôi đi, Nhật Bản TV không diễn cái này, cậu cho rằng tôi chưa xem phim Nhật Bản sao? Tôi so với cậu thuần khiết hơn nhiều." Liêu Chấn Vũ nói xong, lại nhìn thấy bộ dạng không biết hối cải của Hạ Mộng Hoan, "Bạn học Hạ Mộng Hoan, tôi rất muốn biết bạn đã trải qua cái gì."

"Được...... Tôi cho cậu biết, cậu không được nói cho người khác biết."

Liêu Chấn Vũ có chút ngoài ý muốn, "Thật là có cố sự gì sao?"

Hạ Mộng Hoan gật đầu nhẹ, "Kỳ thật tôi trước kia cũng rất bình thường, đặc biệt điềm đạm nho nhã, dịu dàng ngoan ngoãn, thẹn thùng, thuần khiết, thiện lương, nhu thuận..." Cô bắt đầu như một tác giả điên cuồng mà xây dựng tính từ.

Liêu Chấn Vũ khinh bỉ nói: "Cậu là muốn tính theo số lượng từ mà thu phí sao?"

"... Tôi chính là muốn nói cho cậu biết, tôi trước kia là hạng người gì."

Liêu Chấn Vũ cảm giác có chút lộn xộn, hoàn toàn không tưởng tượng nổi dảng vẻ điềm đạm nho nhã, dịu dàng ngoan ngoãn, thuần khiết là cái bộ dạng quỷ gì. Trong lòng của cậu cả kinh! Xong đời, tôi bây giờ đã bị cậu tẩy não rồi!

Chẳng qua Liêu Chấn Vũ còn trái lương tâm mà nói: "Tôi biết rõ trước kia cậu là cái dạng gì rồi, bây giờ nói vế sau đi."

"Về sau... Tôi cũng không biết vì cái gì, chung quy là luôn bị người ta trêu chọc, tôi khi đó vẫn còn là con nít." Hạ Mộng Hoan vô tội thở dài.

Liêu Chấn Vũ vừa nghĩ tới tiểu loli Hạ Mộng Hoan bị những gã bỉ ổi kia trêu chọc, lập tức tức giận nói: "Báo cảnh sát? Đem những kẻ biến thái kia bắt lại hết!"

"Báo cũng vô dụng, cảnh sát tối đa phê bình giáo dục vài câu. Nếu có ba mẹ ở bên cạnh là tốt rồi, thế nhưng mà cũng không thể lúc nào ba mẹ cũng ở bên cạnh. Về sau có một lần, tôi ở trên đường chứng kiến một đôi vợ chồng cãi nhau, nữ mắng nam là nấm kim châm, người nam đỏ bừng cả khuôn mặt không nói lời nào..."

Cô sau khi về nhà, biết rõ được nấm kim châm có nghĩa là gì, lập tức sáng tỏ, hóa ra nam nhân cũng có cái sợ nha?

Chuyện này cho cô một chút linh cảm, vì vậy liền lần mò mà đi lên con đường tự vệ phản kích.

Tuy rằng lúc đầu chỉ là vì tự vệ phản kích, thế nhưng mà bất tri bất giác, cô ăn nói cợt nhả càng ngày càng trơn tru, thời gian dần qua, đem mình chính thức biến thành một tên lưu manh.

Trải qua cái này, quả thực, người nghe nghe xong cảm thấy thương tâm mà rơi lệ.

Liêu Chấn Vũ nghe xong cảm giác vừa buồn cười vừa đau lòng, đột nhiên liền tha thứ tất cả những việc cô làm, còn đặc biệt muốn sờ sờ đầu của cô.

Sau đó cậu liền thật sự sờ, giơ tay lên, tại trên đầu của cô nhẹ nhàng mà vỗ hai cái, như là trấn an chú chim non bị hoảng sợ.

"Về sau nếu ai dám bắt nạt cậu, cậu nói với tôi, tôi đi đánh hắn." Liêu Chấn Vũ nói xong, quơ quơ quyền.

Hạ Mộng Hoan trong lòng ấm áp, cười nói: "Được." Sau đó cô nhìn qua Liêu Chấn Vũ, nói: "Liêu Chấn Vũ, hiện tại cậu biết bí mật của tôi rồi, công bằng mà nói, cậu cũng phải nói cho tôi bí mật của cậu."

"Hả?" Liêu Chấn Vũ sửng sốt một chút, "Tôi không có bí mật."

"Cái kia..." Cô nâng cằm lên suy tư trong chốc lát, "Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao cậu lại cam tâm tình nguyện làm đệ tử của đại vương?"

"Cái đó hả? Chỉ là nói đùa, trên thực tế chính là bạn bè, cũng không phải xã hội phong kiến, còn có giai cấp gì chứ?"

Hạ Mộng Hoan không buông tha, lại hỏi: "Vì cái gì cô ấy là lão đại còn cậu là tiểu đệ, mà không phải là ngược lại?"

"Nam sinh nhường nữ sinh nha."

Hạ Mộng Hoan trầm mặc nhìn vào mắt của cậu, đối với đáp án này tỏ vẻ không hài lòng.

Liêu Chấn Vũ đành phải nói ra: "Được rồi, thật ra là... Lão đại người này rất tốt."

"Tốt chỗ nào?" Hạ Mộng Hoan tựa hồ là quyết định truy vấn đến cùng.

"Tôi khi học cấp 3 lúc ấy trọ ở trường, có khoảng thời gian công ty cha tôi phá sản, khắp nơi vay tiền, sứt đầu mẻ trán, hai tháng liền quên gửi tiền sinh hoạt cho tôi, tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà đi xin. Lão đại liền mời tôi ăn cơm hai tháng, bữa nào cũng mời." Liêu Chấn Vũ nói xong, cảm khái nói, "Đây chính là định mệnh tình bạn của chúng tôi rồi."

"À " Hạ Mộng Hoan gật đầu nhẹ, mặt không biến sắc mà quan sát nét mặt của cậu, nhẹ nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu thích cậu ấy."

Liêu Chấn Vũ trừng hai mắt, như thấy quỷ, nói: "Làm sao có thể! Cậu đừng làm tôi sợ được không? Tuy rằng tôi thừa nhận lão đại rất tốt, chẳng qua tôi cũng không thích hình mẫu đấy."

"Vậy cậu thích hình mẫu gì?"

"Tôi..." Liêu Chấn Vũ nuốt một chút nước bọt, cúi đầu nhìn Hạ Mộng Hoan, nghẹn lời.

Dưới đèn đường ngũ quan Hạ Mộng Hoan đường cong sáng tối xen lẫn, lộ ra nhiều đường nét. Một đôi mắt sáng mềm thanh nhuận, ánh mắt đơn thuần hoàn mỹ. Cô nghiêng đầu nhìn cậu, bộ dạng như vậy giống như một con nai ngây thơ.

Liêu Chấn Vũ rất xấu hổ để nói với Hạ Mộng Hoan, chỉ nhìn một cách đơn thuần ở bề ngoài, hình mẫu cậu thích chính là giống cô vậy.

Thế nhưng cậu vẫn chưa muốn chết đâu... 

*edit by  jamjam3012