Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 866

Dung Cảnh sớm biết lưng mình chảy máu.

Lúc này nghe Lưu Tuyền kêu lên, nhẹ giọng nói, “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, băng bó tí là được.”

Lưu Tuyền bịt miệng lại, nhìn áo sơ mi trắng đầy vết máu, tròng mắt đỏ lên.

Nếu không phải vì cô, Dung Cảnh sẽ không bị thương thành như thế này.

Lúc nãy nếu không phải Dung Cảnh, bây giờ người ngã thành như vậy sẽ là cô, với lại cô còn ngã với tư thế mặt ở phía trước, nói không chừng sẽ bị hủy dung.

Lưu Tuyền cảm thấy có lỗi không thôi.

Mắt thấy vết thương vẫn không ngừng chảy, cô ngồi không yên, “Không được không được, Dung Cảnh vết thương của anh nặng quá, bây giờ em dẫn anh đến bệnh viện.”

Dung Cảnh kéo tay Lưu Tuyền lại.

“Bây giờ Tiêu gia đang tổ chức tiệc đầy tháng, bộ dạng hai người chúng ta như vậy chạy ra nhất định sẽ là tiêu điểm, mọi người không dễ dàng mới tổ chức tiệc chúc mừng chuyện vui, chúng ta không thể phá hoại không khí vui vẻ này được.”

Lưu Tuyền lập tức dừng bước.

Anh nói rất có lý, nhưng...

“Vậy anh phải làm sao?”

“Anh không có vấn đề gì lớn.”

Dung Cảnh ngồi trên sofa, nắm chặt tay cô nhẹ giọng nói, “Vẫn là đừng kinh động đến mọi người, biệt thự nhất định có hộp cứu thương, em đi tìm người hầu hỏi ở đâu, đem hộp cứu thương mang đến đây, anh dạy em làm thế nào!”

“Thật sự không cần đến bệnh viện?”

“Thật sự không cần, em nhìn thì rất nặng, nhưng thực tế chỉ là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn.”

Lưu Tuyền bán tín bán nghi, “Vậy em đi tìm hộp cứu thương.”

“Ừ!”

Lưu Tuyền chạy ra ngoài, mới ra cửa biệt thự thấy người hầu, người hầu đưa hộp cứu thương đến, Lưu Tuyền nhanh chóng ôm hộp trở về phòng nghỉ lần nữa.

Cô mở cửa lớn của phòng cứu thương, thấy cảnh tượng bên trong, cả người ngây ngốc trước cửa.

Dung Cảnh vốn đang ngồi yên lặng trên sofa, lúc này đứng trong phòng nghỉ, áo sơ mi trắng trên người đã cởi ra ném xuống đất, lúc này anh để trần nửa ngày, lộ ra nửa thân người màu đồng rắn chắc, ngoài Tần Nham ra, Lưu Tuyền chưa từng thấy bộ dạng để trần nửa thân trên của người đàn ông khác.

Trực tiếp ngây ngốc đứng trước cửa.

“Tiểu Tuyền?” Dung Cảnh phát hiện ra Lưu Tuyền, lông mày nhếch lên, “Đứng ngoài cửa làm gì, nhanh vào đây!”

“Ừ!” Lưu Tuyền như tỉnh dậy từ trong mơ, lập tức đi vào, thuận tiện đóng cửa phòng.

“Dung, Dung Cảnh...”

“Em qua đây!”

Mắt của Lưu Tuyền không biết để ở đâu.

Phòng nghỉ chỉ nhỏ xíu, Dung Cảnh lại ở trước mặt cô đi qua đi lại, Lưu Tuyền hoàn toàn không thể làm lơ nửa thân trần của anh được.

Mắt của cô không chịu điều khiển mà rơi trên người Dung Cảnh.

Lần đầu tiên cô phát hiện nam nhân có thể khác nhau nhiều như vậy.

Tần Nham vì luôn ngồi ở văn phòng, ít ra mặt trời, da rất trắng, mỗi ngày cũng rất bận, cho nên nhìn đặc biệt ốm, cộng thêm thường xuyên đeo kính không viền, luôn làm người khác cảm thấy thư sinh sạch sẽ.

Nhưng Dung Cảnh hoàn toàn không giống.

Có thể là do thường xuyên chịu huấn luyện tiếp xúc ánh mặt trời, da của anh mang màu đồng khỏe khoắn, trước đây nhìn Dung Cảnh cũng cảm thấy anh rất ốm, nhưng cởi áo ra mới phát hiện... anh không ốm tí nào, đương nhiên cũng không phải mập! Mỗi một tấc trên cơ thể anh đều rất rắn chắc, bộ ngực rắn chắc hữu lực, dưới ngực là 6 múi bụng xếp ngay ngắn... vòng eo rắn chắc có thể sánh ngang với người mẫu... toàn thân tỏa ra hormone nam tính.

Mặt của Lưu Tuyền “tăng” 1 cái đỏ lên.

Cô hoảng loạn quay mặt đi, hộp cứu thương trong tay như sắp bị rơi xuống đất, cô hoảng loạn nắm lấy, ánh mắt rơi trên bức tường phía sau thân của Dung Cảnh, hoàn toàn không dám nhìn anh, “Dung, Dung Cảnh... em, em bây giờ cần làm gì?”

Dung Cảnh rất hài lòng với hiệu quả mà anh tạo ra.

Nhìn Lưu Tuyền trong trạng thái của cô gái nhỏ, anh bị thương lần này, quả thật rất đáng.

Đương nhiên, anh cũng chỉ như có như không trêu chọc 1 chút mà thôi.

Dung Cảnh nằm lên sofa, “Em giúp anh xử lý vết thương.”

Lưu Tuyền nhìn máu tươi sau lưng anh, trong lòng thắt lại, tâm trạng nghĩ lung tung đều biến mất, cô nhanh chóng ôm hộp cứu thương quỳ kế bên Dung Cảnh, “Dung Cảnh, làm như thế nào?”

“Bước 1, dùng bông gòn thấm tí rượu, lau sạch máu sau lưng.”

Lưu Tuyền làm y chang vậy.

Cô chưa từng xử lý qua vết thương như vậy, ngón tay đều đang run rẩy.

Bông gòn đã thấm rượu vô tình đụng vào vết thương.

Lưng Dung Cảnh giật 1 cái.

“Xin lỗi xin lỗi, em không cẩn thận...”

“Không sao!” Dung Cảnh nhịn đau, “Em tiếp tục.”

Lưu Tuyền không dám lơ là chút nào nữa, cẩn thận lau sạch vết máu quanh vết thương.

Lúc này Dung Cảnh không thấy đau nữa.

Anh cảm thấy lưng hơi ngứa!

Thậm chí anh còn cảm thấy bởi vì Lưu Tuyền cách anh rất gần, hơi thở của cô phả lên lưng anh, bởi vì không nhìn thấy, cảm giác càng thêm nhạy cảm, da thịt anh được cẩn thận lau, như cảm giác gió thổi tóc bay lên da vậy.

Ngứa ngứa!

Chích chích!

Mềm mềm!

Dung Cảnh nhắm mắt thở dài, đúng là cảm giác vừa đau vừa vui vẻ.

Anh cảm thán trong lòng lần nữa, lần này thật sự không uổng phí khi bị thương, cảm giác này thật sự rất tuyệt.

“Đau không?”

“Không đau!”

Lưu Tuyền thả lỏng, nhanh chóng lau sạch vết máu, “Dung Cảnh, được rồi, bây giờ làm gì nữa?”

“Cảm thấy có mảnh vỡ cắm vào da rồi, em giúp anh xem kỹ xem, nếu phát hiện dùng nhíp lấy ra!”

Tay Lưu Tuyền run rẩy.

Cô lấy nhíp từ hộp cấp cứu ra, nuốt nước miếng cẩn thận quan sát vết thương sau lưng Dung Cảnh, sau khi lau sạch vết máu sau lưng, phát hiện miệng vết thương không lớn như cô nghĩ, với lại có tổng cộng 2 vết thương mà miệng vết thương bị nứt ra, đường dài thì dài khoảng ngón tay cái. Cô nằm trên lưng Dung Cảnh cẩn thận quan sát, quả nhiên nhìn thấy 1 mảnh vỡ nhỏ ở trong miệng vết thương.

Lưu Tuyền nuốt nước miếng lần nữa, cầm nhíp nhìn Dung Cảnh 1 cái, “Em nhìn thấy rồi... em sẽ lấy ra, anh nhịn 1 chút.”

“Được!”

Lưu Tuyền nín thở, cẩn thận dùng nhíp gắp mảnh vỡ ra, dùng sức giật ra ngoài 1 cái.

Sau lưng Dung Cảnh cứng nhắc.

“Rất đau sao?”

“Vẫn được!” Dung Cảnh nhẹ thả lỏng, “Bây giờ coi trong hộp cứu thương có thuốc trị vết thương này của anh không, có thì lấy ra thoa lên, nếu không thì dùng băng gạc băng vết thương lại là được.”

Lưu Tuyền lục hộp cứu thương 1 phen, cuối cùng nhìn thấy 1 hộp thuốc màu xanh lá, trên đó viết là trị vết thương như vậy.

“Tìm được rồi!” Lưu Tuyền đưa thuốc lên trước mặt Dung Cảnh, “Cái này được không?”!

Dung Cảnh nhìn 1 cái liền gật đầu, “ok! Dùng thuốc này thoa đều lên vết thương, sau đó dùng băng gạc băng lại là được.”

Lưu Tuyền làm theo lần nữa!

Cô sợ vi khuẩn trên tay làm cho nhiễm trùng, nên dùng bông gòn lần nữa, thấm thuốc lên trên, cẩn thận thoa lên vết thương, vừa thoa vừa nhìn phản ứng của Dung Cảnh, sợ anh cảm thấy đau.

“Vẫn tốt chứ?”

Thuốc xoa lên vết thương, lập tức truyền lên cảm giác mát lạnh, Dung Cảnh thấy mặt Lưu Tuyền trắng bệch, cũng không dám trêu cô, gật đầu nói, “Vẫn được.”

Lúc này Lưu Tuyền mới yên tâm, rất nhanh cô đã thoa đầy thuốc lên vết thương, sau đó dùng băng gạc băng bó cho anh.

Lúc băng bó mới có chút ngại.

Dung Cảnh ngồi dậy lên sofa, Lưu Tuyền ngồi sau lưng anh, băng gạc phải từ phía sau lưng anh quấn 1 vòng, cũng có nghĩa là... Lưu Tuyền phải từ phía sau nửa ôm Dung Cảnh! Chuyện này có lẽ làm khó Lưu Tuyền rồi, cô là người có tư tưởng khá bảo thủ, làm hành động dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy với người không phải là chồng mình... cô không thể qua nổi cửa đầu tiên là lòng mình.

Nhưng...

Cũng không thể để Dung Cảnh đau như vậy hoài.

Lưu Tuyền cắn cắn răng.

Quên đi!

Liều thôi!

Cô hít sâu 1 hơi, lấy băng gạc từ trong hộp cứu thương ra, băng bó cho anh, 1 tay cô cố định 1 bên băng gạc, 1 tay luồn xuống nách anh, cô đã cực kỳ cẩn thận, nhưng... Dung Cảnh co to hơn tưởng tượng của cô, cô rất cẩn thận, nhưng vẫn không tránh được đụng phải da thịt phía trước ngực anh.

Cơ thể Dung Cảnh run rẩy.

Độ rung rất nhỏ, nhỏ đến Lưu tuyền cũng không phát hiện ra.

Cô mang 1 cái khăn choàng màu trắng, Dung Cảnh dường như có thể cảm nhận được lông trên khăn choàng đó nhẹ nhàng lướt qua vai anh, hơi thở nóng ấm của cô, nhẹ nhàng phả lên phía sau tai anh, nhiệt độ đôi tai của Dung Cảnh vừa mới lạnh bớt, lần nữa bớt đầu đỏ ửng lên.

Rất muốn... quay lại ôm lấy cô.

Lòng Dung Cảnh than nhẹ, bây giờ hình như chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Anh dám khẳng định, nếu anh làm hành động gì vượt mức bạn bè, sau này Lưu Tuyền sẽ vạch rõ mối quan hệ với anh.

Cho nên...

Nhịn thôi!

Ai bảo anh trễ như vậy mới gặp được cô!

Dung Cảnh nặng nề thở 1 hơi.

Lưu Tuyền dùng tốc độ nhanh nhất băng bó vết thương cho anh, chính vào lúc Lưu Tuyền muốn từ thân thể anh đi khỏi, mắt vô tình nhìn lướt qua ngực anh, đột nhiên dừng lại.

Trước ngực anh, rất gần vị trí của tim, có 1 vết thẹo hình tròn rất rõ ràng!

Vết thương chắc là đã qua nhiều năm, đã thấy hơi trắng rồi, nhưng có 1 phần bị lõm xuống nhìn vào thì không khó để người ta biết là, lúc đó anh bị thương rất nặng.

Dung Cảnh thuận theo ánh nhìn của Lưu Tuyền nhìn xuống ngực mình.

Anh che vết thương lại, “Là vết thương do súng!”

“Súng?”

“Ừ!” Ánh mắt Dung Cảnh âm trầm xuống, “Lúc ở trường quân đội, lúc luyện tập bị trúng đạn, cách tim khoảng 2cm, mệnh lớn mới vớt được mạng về!”

Lưu Tuyền không biết nói gì để an ủi anh.

Với lại là Dung Cảnh khá cởi mở, thả lỏng tay lộ ra vết sẹo khó coi, thản nhiên cười, “Cũng qua nhiều năm rồi, 1 chút cảm giác cũng không còn, em cũng không cần an ủi anh.”

Lưu Tuyền nhẹ nhàng thả lỏng.

Người này thật nhạy bén, có thể dễ dàng biết được người khác đang nghĩ gì.

Cô vừa muốn từ sau lưng Dung Cảnh đi ra.

Lúc này...

Cửa lớn phòng nghỉ đột nhiên bị người mở ra từ ngoài!

Người phụ nữ trước cửa thấy hai người họ dán chặt nhau, Dung Cảnh cũng đang trần nửa thân trên, lập tức hiểu lầm. Người phụ nữ lập tức quay mặt đi, “Xin lỗi xin lỗi, làm phiền rồi, các người tiếp tục...”

Vừa nói, “ầm...” 1 tiếng đóng cửa.

Dung Cảnh, “...”

Lưu Tuyền, “...”