Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 274

Có lời muốn nói, tim của Tô Tố mới thả lỏng lại căng thẳng trở lại

Lão gia sẽ không phải là trước lễ sau binh đối với cô chứ!

Trong đầu Tô Tố loạn hết lên

Tiêu Lăng từ trong lòng của cô bế Tiểu Thất đã hoàn toàn ngủ say, đi lên căn phòng của bọn trẻ, Tô Tố nhanh chóng cũng bế Cảnh Thụy đi theo anh. Phòng ở nhà tổ thường nhiều hơn, phòng của Cảnh Thụy và Tiểu Thất là phân khai, nhưng cũng chỉ có cách một bức tường, Tiêu Lăng chỉ một căn phòng, “đay là phòng của Cảnh Thụy”

Tô Tố không cảm thấy lão gia người có thân phận như thế sẽ sưu tầm hàng giả, trong ngôi nhà này có khi một đồ vật nhỏ không đáng mắt cũng là đồ cổ

Tô Tố nhìn về phía trước, chiếc bàn gỗ hồng trắc, ngoài ra còn thêm ghế thái sư được thiết kế tạo thành, cảm giác giống vượt dòng thời gian vậy

Lão gia toàn thân ngồi trên chiếc ghế thái sư, anh nói với Tô Tố và Tiêu Lăng, “hai đứa cũng ngồi đi”

Còn dư một chiêc ghế, cô và Tiêu Lăng ngồi thế nào à

Tô Tố vẫy vẫy tay, “cháu đứng cũng được rồi, Tiêu gia gia ông có lời muốn nào nào’

“Còn Tiêu Gia gia nữa, cầm phải thay đổi rồi”

Ý...

Tiêu Lăng dùng tay chọc chọc tay cô, “gọi ông nội”

Tô Tố đỏ mặt, âm thanh nhỏ giống con muỗi vậy, “ông nội...

“Được được được!” lão gia vui mừng đỏ ửng cả mặt, trong mắt có chút rưng rưng, “Tô Tố à, lão gia thực sự là muốn nói một câu cảm ơn với cháu”

Tô Tố vô cùng nhạc nhiên ngẩng đầu

Lão gia tự ý nói, “cháu là không biết, bởi vì một số chuyện, tiểu tử thối đối với ở đây có nút thắt trong tim, đã 5 năm không có quay lại nhà tổ, cụ thể là chuyện gì lão gia không nói với cháu nữa, đợi tiểu tử thối mở rộng cánh cửa trái tim tự miệng nói cho cháu thì sẽ tốt hơn một chút. Lần trước Mạc Oanh Oanh đến nhà mách lẻo, ông bảo lão Trần gọi điện thoại cho Tiêu Lăng, thực tế không từng nghĩ hắng có thể quay vềm kết quả hắn thực sự quay về rồi, ông biết thực tế đều là vì cháu. Khoảng thời gian này ông liên tục muốn gặp cháu, muốn nói chuyện với cháu, nhưng tiểu tử thối luôn nói cháu bận, xong rồi không có cơ hội nào, hôm nay ông đặc biệt muốn nói cảm ơn cháu, nếu không thì ông đều không biết đến năm nào còn ở trong nhà tổ đây nhìn thấy hắn”

Tiêu Lăng áy náy không tưởng, “ông nội...”

“Cháu đừng nói gì!” lão gia trừng anh một cái, “cháu tiểu tử thối không có lương tâm, ông không muốn để tâm cháu nữa”

Biểu cảm đáng thương của Tiêu Lăng bỗng chốc tan thành mây khói

Lão gia nhìn Tô Tố nói, “còn một chuyện nữa ông muốn cảm ơn cháu, chuyện của 5 năm trước là tiểu tử thối có lỗi với cháu, cảm ơn cháu không có vứt bỏ bọn trẻ trong bụng, nếu không thì hôm nay ông sẽ không có chắt nam chắt nữ dễ thương như vậy”

Tô Tố lắc đầu, điểm này cô ấy không cảm thấy lão gia phải cảm ơn cô, “bọn trẻ cũng là con của cháu”

“không cần biết tại sao, ông có thể trong cuộc đời mình có thể nhìn thấy con của tiểu tử thôi, cũng xem như là viên mãn rồi” lão gia nói, “còn nữa chính là cảm ơn cháu dạy cho hai đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hai đứa trẻ cho dù lớn lên bên cạnh chúng ta, đều không nhất định có thể dạy được như thế này”

Tô Tố lắc lắc đầu

Thật sự phải cảm ơn là chủ đích thực của cơ thể này, cô và hai đứa trẻ mới sống cùng nhau 3 tháng, chưa có dạy cho bọn trẻ cái gì, là người chủ đích thực của cơ thể này giáo dục bọn trẻ tốt như vậy

Lão gia kéo ngăn kéo bàn ra, từ bên trong ngăn tủ sách lấy ra một hộp nho nhỏ, ông quét nhẹ bên trên không tồn tại bụi, đặt chiếc hộp vào trong tay của Tô Tố, “đây là chiếc vòng tay của Tiêu Gia chúng ta chuyên môn truyền lại cho con cháu dâu, đây vốn dĩ phải là mẹ của Tiêu Lăng giao cho cháu, nhưng bố mẹ hắn đều ở nước ngoài, vì vậy sẽ do ông già này giao lại cho cháu”

Tô Tố mở chiếc hộp, nhìn thấy món đồ bên trong bỗng sững lại, cho dù cô không biết phân biệt hàng thật giả ra sao, cũng biết món đồ này tuyệt đối giá trị không nhỏ

Vòng tay tất cả đều màu trắng, không có một chút nhuỗm màu, cảm giác ấm áp, độ bão hòa của màu sắc đạm nhạt phù hợp, tuyệt đối là món đồ tốt hàng đầu.

Tô Tố nhanh chóng đóng lại chiếc hộp gửi tra lại lão gia, “ông nội, không được, món đồ này qua quý trọng rồi, cháu không thể nhận!”

“Nếu cháu đã gọi ông một tiếng ông nội, món đồ này chỉ có thể là của cháu, cháu chính là cháu dâu mà ông già này nhận định!”