Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 240

Tiêu Lăng đang cắn răng nhịn, chiếc băng gạt trên tay như muốn bị anh ta bóp nát.

Cái cảnh này... anh ta chắc không thể nào xem tiếp được.

Anh ta muốn nhào qua tách hai con người ấy ra, nhưng cuối cùng... chắc chắn sẽ bị Tô Tố mắng nát mặt, sau đó đuổi đi không chút lưu tình.

cuối cùng Tiêu Lăng đã thông cảm cho tâm tình trước đây của Tô Tố.

Để bụng.

Thật sự quá là để bụng chết đi được.

Tuy bây giờ Tô Tố chỉ là đang diễn thôi, còn anh trước kia là phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác bên ngoài mang tính chất xác thật, khó trách Tô Tố lúc trước lại để bụng.

Đã yêu rồi thì đến quá khứ của đối phương ra sao cũng bị để ý.

Lúc ở với anh Tô Tố trong sáng như trang giấy trắng, còn cái trang giấy trắng như anh thì đã sớm bị nhuốm màu rồi

Chỉ cần nghĩ vây thôi, Tiêu Lăng bỗng thấy ghét bỏ bản thân, cái quá khứ quái quỷ mà mình đã trải qua, thì anh bây giờ làm gì có1tư cách gì để mà hạn chế Tô Tố, người ta chỉ là đang diễn thôi.

Anh nhắm mắt lại ra sức lẩm bẩm, và thôi miên bản thân: chỉ là diễn thôi, chỉ là diễn thôi, chỉ là diễn thôi...

Thật khó có thể để anh tự thuyết phục bản thân, một khi mở mắt ra thì lại thấy cảnh Tô Tố nhón chân lên hôn Mộ Bạch, tâm lý kiên định lúc nãy của Tiêu Lăng như bị công phá mất rồi.

Hôn rồi.

Cô ấy hôn Mộ Bạch thật rồi.

Mặc dù chỉ là diễn thôi nhưng anh cũng không thể xem tiếp được, Tiêu Lăng chuyển người quay lưng đối mặt với hai người, tim anh như quặn thắt đến khó chịu, nó giống như vừa làm rơi vỡ cái hủ dấm chua, anh dốc sức quay ra ngoài để ợ hơi chua.

Các cô gái xung quanh để ý thấy anh rất bảnh bao, và đang lén quan sát anh ta.

Nhưng khi nhìn sắc mặt Tiêu Lăng có lúc biến xanh xao, lúc thì trắng tái, có lúc thì tự mình lẩm bẩm... các cô thấy thế, liền vội vã1tránh ra xa, và dè chừng với Tiêu Lăng.

Haizz, áo quần bảnh bao, đẹp trai đến say đắm lòng người, nhưng mà tâm thần có vấn đề rồi.

Tiêu Lăng hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn xung quanh của mọi người, lúc này cả người anh như muốn nổ tung ra.

Ngược lại với hành vi bộc phát phẫn nộ của anh, thì cả người Mộ Bạch như muốn bay bổng lên.

Trong đầu anh ta chỉ có một câu.

Nữ thần của anh đã hôn anh, đã hôn anh, đã hôn anh...

Đôi môi cô mềm mại và thơm lịm hơn anh tưởng, nó đang áp sát môi anh, đến cả hơi thở của Mộ Bạch cũng được thở chậm lại, sợ làm động đến giây phút thật đẹp, ngược lại thì Tô Tố đã điều chỉnh tốt tâm trạng, lúc nãy có lẽ cô chưa chuẩn bị sẵn tinh thần, bây giờ đã rất sẵn sàng rồi. Dù sao thì cô chỉ xem Mộ Bạch là bạn diễn thôi, suy cho cùng cô cũng có 7 năm kinh nghiệm diễn xuất, nên cũng phải giữ gìn đạo đức nghề5nghiệp.

Nhiếp ảnh gia hô lên, “ok”

Tô Tố thả môi ra, trong lòng Mộ Bạch bỗng sáo rỗng, thất vọng nhìn Tô Tố.

“Xin lỗi, đã lợi dụng anh...” Tô Tố nhìn quanh nhóm nữ sinh đang vây quanh, nhún vai tiếc rẻ, “Ánh mắt của các cô ấy như muốn nuốt sống tôi vậy.”

Mộ Bạch thở dài.

Nếu tính là lợi dụng, thì anh rất muốn bị cô lợi dụng nữa.

Trịnh Đông tiến đến nhiếp ảnh gia, “đã được chưa?”

“Đương nhiên đây là cảnh đẹp nhất mà tôi đã từng chụp” nhiếp ảnh gia tràn đầy đắc ý ôm chầm máy ảnh, cười nghiêng ngã, “hi hi hi hi, để tôi quay về lập tức đem hình đi rửa, bảo đảm sẽ làm kinh ngạc mọi người, đạo diễn, chúng ta có thể đổi qua cảnh khác rồi”

Trước khi đổi cảnh phải trở về phòng hóa trang dậm lại trang điểm, hai người lại được thay bộ trang phục mới.

Mộ Bạch vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, lần này chỉ thay đổi chiêc quần âu dài màu đen thành màu ngà, Tô Tố thì đổi quần thành chiếc váy,2cô xỏa rơi mái tóc, mái tóc xoắn gợn sóng được buông thả trên vai, gương mặt dường như được trang điểm đậm thêm.

“Thật là đẹp.” thợ hóa trang thật lòng khen ngợi.

“Cám ơn.”

Cảnh quay thứ 2 là cảnh quay lối cửa vào lớn trong trường.

Đây cũng là một cảnh trong bộ phim, và là cảnh phim Hà Nại và Thẩm Nhất Tiếu là từ trong game phát triển mối quan hệ, lần chạm mặt đầu tiên là lần gặp nhau ngoài thực tế.

Các thiết lập trong vở kịch là Hà Nại đang có một cái clip về game rất đẹp, sau đó có công ty muốn tìm họ để lấy cái clip, bởi vì cái clip được thực hiện bởi hai người, nên Hà Nại mới yêu cầu gặp Thẩm Nhất Tiếu ở lối cửa vào của trường đại hoc A.

Thẩm Nhất Tiếu vì lần gặp này nên hết sức trang diện, cố ý mua một cái váy mới, và còn trang điểm. Thẩm Nhất Tiếu trong kịch bản cao 168cm, trong khi Tô Tố cũng cao 168cm, kịch bản thiết lập là, bởi vì Nhất9Tiếu không biết rằng “người chồng” trong game của mình cao bao nhiêu, nên cố ý mang một đôi giày đế thấp.

Đây là một tổ chuỗi ống kính để ghi hình.

Ống kính đầu quay lối cửa vào trường đại hoc, Hà Nại đang dựa trên một chiếc xe, thầm lặng chờ đợi, còn Thẩm Nhất Tiếu cằm chiếc điện thoại xuất hiện ở phía xa, cách anh mười mấy bước đi bộ, không ngừng trông mong.

“ok” nhiếp ảnh gia đưa tay ra hiệu.

ống kính thứ hai, Thẩm Nhất Tiếu tiến đến Hà Nại chào hỏi, “Sư huynh, chào anh.” Cô không ngừng nhìn vào Mộ Bạch, dò xét thăm hỏi, “Này, anh đang đợi người à?”

Hà Nại là một trong những nhân vật quan trọng của đại tứ máy tính, Thẩm Nhất Tiếu đã nhận ra, nhưng không biết rằng anh ta là nhân vật “Nại Hà” trong game.”

Hà Nại bỏ điện thoại vào túi, cười thầm nhìn cô ta, “Tôi đang chờ cô đây.”

Thẩm Nhất Tiếu bỗng sửng sốt, Hà Nại phì cười một cách thanh lịch tao nhã.

“ok”

Cảnh kế tiếp không có cảnh thân mật, nhưng1rất cần đến sự tỉ mỉ phát ra từ ánh mắt và thao tác, Mộ Bạch và Tô Tố đều là những diễn viên ưu tú, cảnh này đối với họ không có khó khăn gì, nhiếp ảnh gia không ngừng ấn nút chụp hình, cuối cùng đã sử dụng đến hết cuộn phim vẫn không nỡ buông máy ra.

“Chụp xong chưa?” Trịnh Đông hỏi anh ta.

“Xong rồi.” nhiếp ảnh gia cười một cách tự tin, “lão Trịnh, bộ phim lần này của anh nhất định sẽ rất là sôi nổi, sôi nổi lắm”

Tất nhiên dựa vào cặp nam nữ diễn viên chính này thì không thể nào không sôi nổi được.

Phân cảnh hai tập trước của nữ diễn viên hơi nhiều, Tô Tố chụp hình cho bộ phim xong liền bị gọi về tiếp tục đóng phim, Tiêu Lăng vẫn chưa kịp đến để hỏi thăm, cô ta đã biến mất dạng trong đoàn người và không thấy bóng dáng nữa.

Ngược lại đôi mắt Mộ Bạch như linh hoạt hơn, vừa lướt qua là thấy Tiêu Lăng.

Anh dang tay vãy chào Tiêu Lăng, tiến bước đến gần.

“Tiêu Lăng, sao anh lại đến đây?”

Tiêu Lăng nghĩ ngay đến tình huống thân mật lúc nãy của Mộ Bạch Và Tô Tố, trong lòng cảm thấy không thoải mái, đúng lúc Mộ Bạch bị đụng vào đầu, anh ta ngắm nhìn Mộ Bạch, Hừ một tiếng lạnh lùng, nói một cách quái gở, “sao nào, hình như tao cũng là chủ đầu tư một nửa bộ phim này, ghé qua đây xem xét không được à”

“Đương nhiên là được rồi, mày đến rồi sao không qua thăm hỏi tao.”

“Thấy mày chụp hình trông nhất nhập tâm mà.”

Mộ bạch cảm thấy kỳ lạ nhìn anh ta, “mày hôm nay bị sao thế? Uống thuốc chưa”

Nói chuyện kèm theo sự tức giận.

Tiêu lăng Hừ một tiếng lạnh lùng, sầm mặt lại không nói chuyện nữa.

Lợi dụng người phụ nữ của anh ta, lại còn muốn anh ta nói lời dễ nghe à? Hừm anh không có độ lượng như vậy.

Tiêu Lăng thừa biết Tô Tố có sức hút lạ thường, e rằng Mộ Bạch cũng bị cô ta lôi cuốn rồi, bèn giấu giếm nhắc khéo anh ta, “Mày với nữ thần của mày dạo này sao rồi?”

“Vẫn tốt mà” nhắc đến Tô Tố thì Mộ Bạch càng cười nhạo hiền hòa, anh ta vỗ vai Tiêu Lăng, “nói về việc này đúng lúc tao cũng muốn nhờ tụi bây giúp đỡ, trường học có buổi chiêu đãi dạ hội tối ngày 1 tháng 9, tới đó tao kêu thêm Lãnh Mạc và Tôn Tử, cùng nhau đến sắp xếp bố trí hiện trường, đến lúc đó mày cùng đến chung vui nha.”

Chiêu đãi dạ hội?

Đáng lẽ Tiêu Lăng muốn từ chối, nhưng suy nghĩ kỹ lại, Tô Tố cũng là người của học viện điện ảnh mà, nói không chừng cô ta cũng có tham gia.

Anh ta vừa định mở miệng từ chối, sau đó đã biến thành “Được”