Bên trong xe âm thanh dâm mỹ phát ra khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai
Bành bạch... bành bạch...
"Hự... Lô Vỹ Tinh..hự... Tôi nhất định phải... khiến cho em.. dục tiên dục tử...khiến cho em... không thể rời khỏi tôi...."
Mỗi lần ngắt câu, Ninh Kiến Thần lại đâm thật sâu vào bên trong cô, can đến tận sâu bên trong tử cung, chạm tới nơi sâu nhất. Khiến cho tứ chi cô bải hoải, vô lực.
Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, khoái cảm tựa như thủy triều dâng cao, từ nơi nhỏ hẹp cửa huyệt, khuyết tán đến toàn thân: "A... Không chịu nổi nữa... Không được... huhu..."
Nhục huyệt điên cuồng co rút, cắn chặt, mút mạnh lấy nam căn to lớn của hắn.
Trong mắt cô chứa đựng xuân thủy vô hạn, mái tóc dài đen nhánh vì luật động mà xõa tung, rơi loạn trên bộ ngực tuyết trắng đang nẩy theo từng nhịp xâm phạm của Ninh Kiến Thần.
"Không cần thật sao? Sao tôi lại nghe ra là em đang khóc xin tôi hãy đâm vào em?"
Hắn nói không sai, sau cảm giác không tốt kia đi qua, thì thứ mà nam căn của hắn mang đến lại là khoái cảm vĩ đại. Của hắn quá to lớn, lại quá dài, một lần lại một lần đi vào hoa huyệt của cô, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mị nhục, chiếm lĩnh nơi sâu nhất ở tử cung. Chính là khiến cho cô khoái cảm đến run rẩy vô lực.
Sau khi cảm nhận được thống khoái kia, Lô Vỹ Tinh sảng khoái rên rỉ đến phóng đãng: "A... Thoải mái... Thật thoải mái... Đâm vào... A... Mạnh hơn nữa..."
Nghe cô nói vậy, hai mắt Ninh Kiến Thần lại càng nhiễm dục vọng, đỏ lên: "Tiểu yêu tinh này, Thật muốn đâm chết em."
"Sao lại co bóp chặt đến như vậy chứ? A... Chặt quá đi. Có hay không là tôi chưa làm em thỏa mãn vậy?"
Vừa nói xong, hắn từ đâu sức lực liền hồi phục, dập mạnh vào cái miệng nhỏ phía dưới của cô một cái, Khiến cho cô thất thanh mà hét lên.
"Á... Mạnh quá... sâu quá rồi...ưm..."
Lô Vỹ Tinh bây giờ đang trần trụi xụi lơ như đứa trẻ sơ sinh, làn da trắng nõn như tuyết nổi lên vô số vết ửng đỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp vì bị nhiễm sắc dục mà càng trở nên mê người.
Cái miệng nhỏ nhắn vì khoái lạc mà không ngừng rên rỉ cầu xin: "Á...ưm...."
Ninh Kiến Thần lúc này mới sực nhớ ra, liền hạ thấp ghế, vì chiếc xe này chỉ có hai ghế ngồi nên toàn bộ không gian rộng lớn bên trong xe đều là của hai chiếc ghế kia.
Sau khi hạ ghế xuống hết mức, thì hai chiếc ghế san sát nhau liền hiện ra tựa như một chiếc giường to lớn.
Hai tay Ninh Kiến Thần nắm lấy bả vai của Lô Vỹ Tinh, kéo cô đang xụi lơ, ánh mắt như nước nhìn vào nơi vô định nào đó tới nằm dài trên ghế.
Lúc này, hắn mới có dịp nhìn đầy đủ hơn thân thể đang ở dưới thân mình.
Nơi hoa huyệt chặt chẽ kia vẫn cắn chặt lấy côn thịt của hắn, chiếc miệng nhỏ vì vậy mà biến thành chữ O thật lớn để có thể chứa đựng cả nam căn.
Ninh Kiến Thần cúi người, đôi mắt sắc sảo thường ngày vì nhiễm dục mà trở nên đục ngầu, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: "Vỹ Tinh, em đừng rời xa anh được không?"
Trong giọng nói của hắn rất thành khẩn. Chân tình tràn đầy.
Chỉ là Lô Vỹ Tinh không hiểu, cô không hiểu tại sao hắn bỗng dưng lại trở nên như vậy.
NHưng mà cô còn chưa kịp hiểu, thì hắn lại lần nữa mạnh mẽ đi vào, âm thanh hạ bộ va đập vào nhau tạo nên một bản giao tấu dâm mỹ.
"Quá sâu rồi.. Thần... không được... a..."
Lô Vỹ Tinh hét lớn, nhục huyệt nuốt trọn đại nhục bổng, cảm giác tử cung như vỡ vụn.
Lô Vỹ Tinh nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm lấy chiếc ghế phía dưới, cắn răng cố không rên rỉ quá lớn.
Ninh Kiến Thần thì vẫn ra vào đều đặn. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào nơi hai người giao hợp. Nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô đang nuốt vào nhả ra côn thịt của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác có được, tựa hồ như hắn đang có cả thế giới.
Hắn cúi xuống, bạc môi đặt lên môi cô, chiếc lưỡi cạy mở hàm răng đang cắn chặt của cô, khiến cô chỉ còn có thể ngâm nga trong cổ họng, phát ra âm thanh "ưm a" đầy kích tình.
Hai tay hắn bắt lấy hai quả anh đào trắng nõn trước ngực đang nảy lên nảy xuống theo tứng lần hắn ra vào.
Cảm nhận nơi đó của cô đang cắn nuốt đại nhục bổng, thân thể cô dường như quá mức mẫn cảm, tựa như sắp đạt tới cao trào, nhục huyệt bắt đầu co rút dữ dội, mị nhục cắn chặt, hoa thủy chảy ra càng nhiều.
Hắn liền cuồng loạn đâm sâu vào cô. Hai tay hắn từ trước ngực, lần mò ra tấm lưng, đến vòng sao mảnh khảnh của cô mà giữ chặt, động tác dưới thân thần tốc hơn.
"A...Không... Á... mạnh quá... Không...ưm...a..."
Cứ thế một lần lại một lần, đến khi Lô Vỹ Tinh cạn kiệt sức lực, vì mệt quá mà ngất đi trên xe. Ninh Kiến Thần mới dừng lại.
Hắn nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, nhưng đáy mắt cũng theo đó, hiện lên một tia bi thương.
Hắn cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng vươn tay, ôm lấy cô, ép vào lồng ngực rộng lớn của mình.
Lô Vỹ Tinh, em là của một mình anh.
***21:52 15/4/2017***