Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 946: Nó là con trai của chúng ta

Trần Nhạc Nhung biết chuyện dụ rắn ra khỏi hang này liên quan đến việc anh Liệt có thể ổn định được tình thế trước mắt hay không, sau này liệu còn có kẻ nào âm thầm hãm hại sau lưng anh không.

Lúc này, Trần Nhạc Nhung có hàng ngàn lời muốn nói với Quyền Nam Dương, nhưng cô đều nhịn lại, thời điểm quan trọng này, cô không thể khiến anh Liệt lo lắng.

“Nhung Nhung…”

Trần Nhạc Nhung càng chu đáo, càng hiểu chuyện, Quyền Nam Dương lại càng tự trách, anh gọi tên cô, nhưng không biết phải nói gì mới tốt.

Thời gian anh giả chết, anh không biết được cô đã lo lắng như thế nào, nhưng từ lúc cô gọi điện thoại tìm Lâm Thành Thiên, rồi lại tìm Tưởng Linh Nhi anh liền biết được cô vô cùng lo lắng.

Anh luôn nói là phải bảo vệ cô, không để cô chịu bất cứ uất ức nào, nhưng anh lại luôn khiến cho cô lo lắng cho anh.

“Anh Liệt, em thật sự vẫn rất tốt, anh không cần lo cho em. Chỉ cần anh bình an trở về bên em thôi.” Cô sẽ không hỏi đến cùng vì sao anh lại giấu cô chuyện này, càng không trách anh đã khiến cô lo lắng, cô chỉ mong anh bình an nguyên vẹn trở về bên mình.

Lúc mới nghe tin máy bay của anh Liệt gặp tai nạn, Trần Nhạc Nhung chỉ cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ, cảm giác sợ hãi đến tuyệt vọng chiếm lấy cô, cả đời này Trần Nhạc Nhung đều không muốn cảm giác ấy xuất hiện lần thứ hai nữa.

“Được.” Quyền Nam Dương mạnh mẽ gật đầu: “Nhung Nhung, em ở nhà ngoan, tối nay anh Liệt sẽ về tìm em.” Dặn dò lần nữa, Quyền Nam Dương mới đành cúp máy.

Anh vừa cúp máy, lập tức nghe Thái Yên Chi nói: “Quyền Nam Dương, tình nhân nhỏ bé của cậu chắc vẫn ổn nhỉ.”

Quyền Nam Dương nhìn Thái Yên Chi bằng vẻ lạnh lùng: “Cô ấy đương nhiên là vẫn ổn.”

Anh phái rất nhiều người ở bên cạnh Trần Nhạc Nhung, lại thêm Thường Lịch và Chiến Niệm Bắc, cô đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện… Quyền Nam Dương gọi điện thoại cho Trần Nhạc Nhung, là muốn chứng minh anh vô cùng quan tâm cô gái đó.

Thái Yên Chi đột nhiên cười lớn: “Ha ha… vậy chúng ta đợi xem, tôi không cho cậu một chút kích thích, cậu lại tưởng tôi đang đùa với cậu à.”

Quyền Nam Dương nhíu mày: “Thái Yên Chi, bà muốn cứu con trai bà, thì thái độ tốt lên chút, có khả năng tôi sẽ thả nó ra. Nhưng mà…” Anh cười: “Bây giờ ý tôi đã quyết,tên tiểu nhân nào giở trò sau lưng tôi, tôi sẽ khiến hắn chết vô cùng khó coi.”

Thái Yên Chi tự tin thứ bà ta đang nắm trong tay sẽ khuất phục được Quyền Nam Dương, vì vậy bà ta vô cùng huênh hoang: “Quyền Nam Dương, cậu không tin tôi, vậy tôi sẽ làm một số chuyện cho cậu xem.”

“Vậy tôi chờ kịch hay của bà.” Quyền Nam Dương cũng cười, chỉ là nụ cười của anh không giống với nụ cười của Thái Yên Chi, nụ cười đó khiến Thái Yên Chi cảm thấy anh chỉ như đang nhìn một kẻ tiểu nhân quấy rối.

Nụ cười như vậy, kích động mạnh mẽ đến sự tự tôn của Thái Yên Chi, bà ta nhìn Quyền Nam Dương bằng ánh mắt ác độc, nói vào bộ đàm nhỏ gắn trên người: “Ngài tổng thống của chúng ta không tin tôi, vậy chúng ta nổ mìn cho cậu ta xem đi.”

Thế nhưng, đối phương chưa kịp trả lời Thái Yên Chi, chỉ vài giây sau bên đó đã truyền đến âm thanh: “Bà chủ, không hay rồi, căn cứ của chúng ta đã bị người ta phá, mìn cũng đã bị gỡ…”

“Cái gì?” Thái Yên Chi vẫn luôn giằng co với Quyền Nam Dương là vì trong tay bà ta có con át chủ bài, và nó hoàn toàn có thể khống chế được Quyền Nam Dương.

Nào ngờ, lúc bà ta bắt đầu sử dụng con bài này thì người của bà ta lại nói con bài bà ta chuẩn bị đã bị người khác phá hủy.

Đối phương lặp lại lần nữa: “Bà chủ, họ đã gỡ mìn của chúng ta ra rồi, căn cứ cũng đang bị tra xét, bây giờ chỉ còn lại hai người là tôi và số 19 thoát ra được…”

Đối phương vẫn chưa nói xong thì trong điện thoại vang lêngiọng nói khác: “Chúng chạy trốn phía bên kia, mau đuổi theo, nhất định phải bắt lại hết.”

Những người đuổi theo phía sau vừa nhanh nhẹn vừa quyết liệt, Người đầu dây bên kia không quan tâm người chủ như Thái Yên Chi nữa, ném điện thoại đi rồi chạy.

“Alo alo…” Cho dù Thái Yên Chi có gọi như thế nào, cũng không ai trả lời bà ta, điều đó cũng gián tiếp nói cho bà ta một sự thật.

Lá bài cuối cùng để khống chế Quyền Nam Dương cũng đã bị hủy rồi, bây giờ bà ta chẳng còn gì, còn đáng thương hơn cả một con chó tang.

Toang!

Bà ta phẫn nộ đập điện thoại xuống đất, phẫn nộ nói: “Một đám vô dụng, chúng nó mới dọa một chút, mà đã không biết phải làm gì nữa rồi.”

Bà ta quay đầu lại, như một ác quỷ nhìn Quyền Lập Chí: “Đây chính là chuyện tốt mà con trai yêu quý của ông làm. Hai mẹ con chúng hại tôi còn chưa đủ, ông còn để cho chúng hại cả con trai của chúng ta à?”

Quyền Lập Chí nghe một lúc lâu, cũng nhìn một lúc lâu rồi, mãi cho đến khi Thái Yên Chi hỏi ông, ông mới khẽ nói: “Quyền Đông Minh rốt cuộc là gì của bà?”

“Quyền Đông Minh là gì với tôi?” Thái Yên Chi nhìn Quyền Lập Chí bằng ánh nhìn ác độc, trong ánh mắt có sự phẫn nộ, cũng có sự bất lực sâu sắc: “Nó không là gì của tôi cả, nó là con trai của ông, là con trai ruột của chúng ta.”

“Con của chúng ta?” Quyền Lập Chí vô cùng kinh ngạc: “Thằng bé là con của chúng ta, vậy tại sao… tại sao bà không nói với tôi sớm hơn?”

“Vì sao tôi không nói với ông sớm hơn? Haha…” Thái Yên Chi cười, cười đến chảy cả nước mắt: “Quyền Lập Chí, tôi luôn ở bên cạnh ông, sinh con cho ông, ông còn không biết, ông còn mặt mũi bảo tôi không nói với ông? Nếu như ông đặt tâm tư lên tôi một chút thì đâu đến mức cái gì cũng không biết.”

Quyền Lập Chí thừa nhận, năm đó là ông ta đã phụ Thái Yên Chi, vì vậy lúc Thái Yên Chi nói ra những lời này, ông ta không có gì để phản bác.

Có điều, ông cảm thấy không nói gì cũng không tốt, nghĩ một lúc, rồi nói: “Tôi thừa nhận tôi đã không quan tâm đến bà… nhưng bà sinh con của chúng ta, sao không cho tôi biết?”

Phải biết là, ông chưa từng biết rằng mình vẫn còn một đứa con trai nữa, đứa con trai mà ông đã chứng kiến nó trưởng thành, nhưng nó lại luôn miệng gọi ông là chú.

Thái Yên Chi cười khẩy: “Nếu tôi nói cho ông, liệu ông có đảm bảo không nói với người khác không? Nếu như để cho vợ ông biết được, không chỉ là tôi sống không xong, mà cả con trai của tôi cũng không thể sống nữa. Người phụ nữ đó thâm hiểm độc ác, vì bảo vệ vị trí của mình, đểđưa con trai lên vị trí tổng thống, thủ đoạn gì bà ta cũng nghĩ ra được.”

“Vì sợ bà ấy sẽ hại bản thân và con trai nên bà đã ra tay trước sát hại bà ấy phải không.” Lần này, không phải Quyền Lập Chí hỏi, mà là Long Duy vừa đến, anh thay Quyền Nam Dương chất vấn người phụ nữ này.

“Đúng vậy!” Có lẽ là vì bà ta biết bản thân không thể thay đổi được cục diện này nữa nên thoải mái thừa nhận: “Bà ta không trừ khử tôi, vậy thì tôi đành trừ khử bà ta trước. Tôi và bà ta vốn dĩ không thể cùng sống trên thế giới này. Người phụ nữ đó… thật ra cũng chỉ đến thế, ngu xuẩn đến mức chết đến nơi rồi còn không biết sao mình lại chết.